Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 14: Đi nhà tắm công cộng, rửa cho sạch sẽ vào



Tiêu Chính gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng kia, suýt chút nữa là hôn

thật rồi.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Một giọt mồ hôi rơi vào mắt, cảm giác cay xè khiến anh hoàn hồn.

“Anh” Tiêu Chính nuốt nước bọt đánh ực một cái, cổ họng khô khốc mới phát

ra tiếng: “Anh đi nhà ăn lấy cơm”

Người đàn ông cắm đầu vào nhà tìm hộp cơm, rồi lại sải bước ra khỏi cửa.

An Họa chớp chớp mắt, cúi đầu, bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Đông Đông. Vừa

nãy cao hứng trêu chọc đàn ông một chút, nhất thời quên mất còn có trẻ con ở

đây, diễn cảnh tình cảm trước mặt trẻ con có ổn không nhỉ? Cô cũng không có

kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Đông Đông hỏi: “Mẹ ơi, tại sao ba không hôn mẹ?”

An Họa: “Ách. Chắc là do xấu hổ đấy?”

Đông Đông chu cái miệng nhỏ lên: “Đông Đông không xấu hổ, Đông Đông hôn

mẹ”

An Họa cười ghé mặt lại gần cho con trai hôn một cái. Sau đó cô dặn dò Đông

Đông: “Chuyện ba mẹ làm ở nhà, con đừng kể với người ngoài nhé, kể cả người

khác có hỏi con cũng không nói, được không?”

Đông Đông gật đầu cái rụp: “Vâng ạ! Vừa nãy mẹ đòi ba hôn hôn cũng không nói,

đúng không ạ?”

“Đúng rồi, đừng nói”

An Họa khen ngợi xoa đầu bé.

Trên người ám đầy mùi khói dầu, An Họa đi thay quần áo ra thì Tiêu Chính đã về,

đang dọn dẹp trong bếp. Cô định vào giúp, Tiêu Chính xua tay: “Sắp xong rồi, em

đừng vào, đi dọn cơm ra đi”

An Họa nói: “Hôm nay em làm thành công một món đấy, cà chua xào trứng”

Tiêu Chính quay đầu nhìn đĩa đồ ăn đen sì kia, hóa ra là cà chua xào trứng.

An Họa cười ngượng: “Em không biết chỉnh lửa, lửa to quá nên bị cháy, nhưng

em nếm thử rồi, ăn được!”

Bưng lên bàn xong, An Họa cố ý gắp cho Đông Đông một miếng cà chua xào

trứng: “Món mẹ làm đấy, mau nếm thử đi”

Đông Đông cho vào miệng nhai vài cái, sau đó cảm xúc ổn định nói: “Mẹ ơi, lọ

muối đổ vào miệng con rồi ạ ~”

An Họa rót cho con cốc nước: “Hì hì, có hơi mặn một tí, chủ yếu là vừa trông lửa

vừa trông nồi bận quá nên sai sót, nhưng vẫn ăn được mà”

Tiêu Chính liếc cô một cái. Cô cứ bảo ăn được nhưng chính mình lại chẳng đụng

đũa miếng nào. Tiêu Chính kéo đĩa cà chua xào trứng về phía mình, đẩy các món

khác về phía vợ con. Sau đó mặt không đổi sắc ăn hết sạch đĩa cà chua xào trứng

vừa cháy vừa mặn chát.

An Họa nhìn mà khóe miệng giật giật, dưới gầm bàn dùng mũi chân cọ cọ vào bắp

chân anh. Chà, bắp chân cơ bắp cứng ngắc.

“Khụ khụ” Tiêu Chính rụt chân lại, nhìn mái tóc An Họa: “Hôm nay em cắt tóc à?”

An Họa bị dời lực chú ý, gật đầu: “Thế nào? Đẹp không?”

Tiêu Chính cúi đầu và cơm, gật đầu nhẹ đến mức khó nhận ra.

“Đẹp đến mức nào?” Cô còn truy vấn.

“Đẹp như tiên nữ ấy ạ” Đông Đông giả giọng nịnh mẹ.

An Họa được khen sướng rơn. “Tóc mẹ cắt ra còn bán được mười hai đồng đấy”

Tiêu Chính khựng lại: “Tóc cắt ra bán lấy tiền?”

“Ừ” An Họa gật đầu với anh, lại thuận miệng nói: “Hôm nay em mua sáu thước

vải mới hết có tám đồng thôi”

Ý An Họa là muốn khoe chất tóc mình tốt, được giá. Tiêu Chính lại hiểu thành cô

không có tiền tiêu nên mới phải bán tóc.

An Họa trước kia đi làm có lương riêng, Tiêu Chính mỗi tháng cũng gửi tiền cho

cô, thu nhập không ít, nhưng cô tiêu xài cũng ghê gớm, trên người không có tiền

là chuyện bình thường. Nhưng mà, cô không có tiền sao không nói với anh?

Ăn cơm xong, Tiêu Chính không biết móc từ đâu ra một cuốn sổ tiết kiệm nhét vào

tay An Họa: “Đây là tiền anh tiết kiệm, còn có tiền lương và trợ cấp mỗi tháng sau

này, em cứ trực tiếp đi lĩnh là được”

Nói xong, anh đi rửa bát.

An Họa: .. Ân, đàn ông đưa tiền dứt khoát thật đẹp trai!

Cô cất kỹ sổ tiết kiệm, đi qua xem Tiêu Chính đang rửa hộp cơm. Mãnh nam biến

thành người đàn ông của gia đình trong giây lát, cô lại nhịn không được muốn

trêu anh.

Ngón tay chọc chọc vào eo anh.

truong/chuong-14-di-nha-tam-cong-cong-rua-cho-sach-se-vaohtml]

Anh run bắn người, lùi lại giữ khoảng cách, hung tợn nói: “Đừng nghịch!”

Khổ nỗi vẻ hung dữ của anh dọa được người khác chứ không dọa được An Họa.

An Họa dịu dàng nói: “Hôm nay nhà tắm mở cửa, anh đi tắm nhớ phải kỳ cọ cho

kỹ vào, dùng xà phòng rửa sạch sẽ các ngóc ngách đấy nhé”

Tiêu Chính rũ mắt xuống. Đây là lại chê anh bẩn. Cảm giác mất mát còn chưa kịp

dâng lên thì “Bốp” một tiếng vang lên.

—— An Họa vỗ một cái vào mông anh.

“Đặc biệt là chỗ này”

Trong nháy mắt, Tiêu Chính cảm giác gân cốt toàn thân như muốn nổ tung.

Anh không thể tin nổi quay đầu lại, An Họa ngẩng khuôn mặt như hoa như ngọc

lên, đôi mắt cười lúng liếng nhìn anh, đôi môi hồng nhuận căng mọng như trái đào

mật đầy nước, câu dẫn người ta muốn cắn một miếng, nghiền nát.

Giọng anh khàn đặc: “Mông hổ sờ không được, em không biết à?”

Cô cười đắc ý: “Sờ rồi thì làm sao?”

Tiêu Chính không kiểm soát được đưa tay véo má cô, cái miệng nhỏ chu lên càng

thêm vài phần đáng yêu. Hầu kết anh lăn lộn liên tục, đang định cúi đầu xuống thì

thấy từ cái miệng nhỏ đang chu lên của cô chảy ra một dòng nước miếng trong

suốt.

An Họa cũng nhận ra mình chảy nước miếng, bỗng chốc đẩy người đàn ông ra,

vội vàng lau miệng: “Phiền chết đi được, muốn hôn thì hôn, véo má em làm

gì?!”

Tiêu Chính bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười, toét miệng lộ ra hàm răng

trắng đều tăm tắp.

“Đáng ghét!” An Họa lườm anh một cái.

Nụ cười của Tiêu Chính bỗng tắt ngấm, chỉ vào mặt cô, căng thẳng hỏi: “Em. có

đau không?”

“Sao thế?” An Họa chạy đi soi gương, thình lình thấy trên mặt mình hằn mấy dấu

ngón tay đỏ ửng.

Tiêu Chính cũng đi theo, có chút luống cuống: “Anh không dùng sức mà, thật

đấy”

Thực ra chẳng đau chút nào, An Họa có cơ địa như vậy, có khi va nhẹ chân một

cái cũng tím bầm mấy ngày, dấu vết Tiêu Chính véo này, không mất một buổi

chiều thì không lặn được. Nhưng An Họa vẫn nặn ra chút nước mắt: “Đau chết

đi được, anh tính đền bù cho em thế nào đây?”

Vừa nãy còn chưa khóc, đột nhiên lại khóc? Tiêu Chính cảm thấy cô đang giả vờ,

nhưng tim đã không nghe đầu óc sai bảo nữa rồi: “Xin lỗi, em bảo đền bù thế

nào?”

Mắt An Họa long lanh: “Đi nhà tắm làm theo lời em, rửa cho sạch sẽ vào”

Tiêu Chính: “. Được”

An Họa không đợi Tiêu Chính đi cùng, buổi chiều cô đưa Đông Đông đi trước, dọc

đường gặp toàn các bà các cô dắt con đi nhà tắm.

“Tiểu An, Tiểu An”

Chu Mai Hoa đi cùng mấy người phụ nữ, thấy An Họa đi đằng trước liền đuổi

theo.

“Trưa nay Phó sư trưởng Tiêu không đánh cô chứ??”

An Họa cười lắc đầu: “Không đánh, anh ấy không đánh vợ đâu”

Chu Mai Hoa kéo cô dừng lại, nhìn chằm chằm mặt cô một lúc, sau đó bỗng vỗ

đùi cái đét: “Trời xanh ơi, thế này mà bảo không đánh, tát sưng cả mặt rồi kìa!”

Mấy người phụ nữ khác cũng xúm lại xem kỹ mặt An Họa.

“Chậc chậc chậc, hai bên đều ăn tát”

“Tôi sao cảm thấy dấu tay này không giống tát nhỉ? Giống bị véo hơn”

“Kệ là tát hay véo, tóm lại Tiêu Chính không nên đánh vợ như thế!”

“Đi, Tiểu An, chúng tôi dẫn cô lên tổ chức kiện!”

An Họa không ngờ dấu vết trên mặt lại gây ra hiểu lầm tai hại thế này, nhưng nhà

tắm chỉ mở cửa hôm nay, cô không thể không ra ngoài a. Cô cười nói: “Các chị ơi,

Tiêu Chính thật sự không đánh em đâu, em thề đấy”

Nhìn xem, cô ấy còn đang gượng cười che giấu cho chồng kìa! Chắc là sợ chồng

bỏ chứ gì.

Mấy người phụ nữ nhìn nhau, đồng loạt dành cho An Họa ánh mắt đồng cảm. Lúc

này An Họa còn chưa biết, chẳng mấy ngày nữa, tin đồn Phó sư trưởng Tiêu

đánh vợ sẽ lan truyền khắp cả doanh trại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.