Tiêu Chính buông đũa, mặt trầm như nước: “Chị dâu, không ngờ chị lại ‘chiếu cố’
vợ tôi như vậy”
Hôm qua An Họa nói Cát Hồng Anh không thích cô, Tiêu Chính còn tưởng chỉ là
do Cát Hồng Anh tính tình nghiêm khắc, nói chuyện không được lọt tai cho lắm.
Ai ngờ ở chỗ anh không nhìn thấy, Cát Hồng Anh lại ức hiếp vợ anh như vậy!
Tiêu Chính siết chặt nắm tay, sắc mặt ngày càng xanh mét.
Cát Hồng Anh xấu hổ vô cùng: “Tiêu Chính, hiểu lầm thôi, ý chị là muốn để Tiểu
An làm đại một món góp vui, kể cả là nộm dưa chuột cũng được mà”
Chu Mai Hoa thong thả nói: “Vừa nãy ở trong bếp chị đâu có nói thế, chị bảo nộm
dưa chuột thì không thể hiện được trù nghệ cơ mà”
Thạch Vĩ Quang huých tay Chu Mai Hoa, nhỏ giọng nói: “Đừng có đổ thêm dầu
vào lửa”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Chu Mai Hoa: “Chậc, tôi có đổ dầu vào lửa đâu, tôi nói sự thật mà”
Thạch Vĩ Quang: “” Sự thật chính là đổ thêm dầu vào lửa đấy bà nội ạ!
Trương Chiêu Đệ chủ động giơ tay: “Câu đó không phải Chủ nhiệm Cát nói, là tôi
nói”
Chu Mai Hoa: “Chị với bà ấy quan hệ tốt thế, chị nói thì khác gì bà ấy muốn nói?”
Thạch Vĩ Quang huých càng mạnh hơn, còn liên tục nháy mắt, đừng có dây vào!
Đừng có chọn phe!
Đàn ông với nhau ngầm đấu đá sống mái là chuyện thường, nhưng ngoài mặt đều
hòa nhã, sao dính đến đàn bà là lại cầm gậy cầm đuốc phang nhau thế này?
Thạch Vĩ Quang tỏ vẻ không hiểu nổi.
Tiêu Chính kéo An Họa đứng dậy, nghiêm mặt nói với Cát Hồng Anh: “Chị dâu, chị
bảo muốn đón gió tẩy trần cho vợ tôi, tôi rất vui và cũng rất cảm kích, nhưng
không ngờ lại là cái kiểu đón gió tẩy trần này, vợ chồng tôi e là vô phúc tiêu thụ,
xin phép về trước”
Làm căng thế sao? Mọi người nhìn nhau ngơ ngác.
Dư Bảo Sơn dù sao cũng là Chính ủy, Tiêu Chính định trở mặt với ông ta luôn à??
Nhưng mà cũng phải thôi, Cát Hồng Anh hôm nay làm thế quả thực không ổn,
dẫm mặt An Họa chẳng khác nào không nể mặt Tiêu Chính, người ta là vợ chồng
cơ mà.
Dư Bảo Sơn vội vàng đứng dậy kéo Tiêu Chính lại: “Tiêu, chị dâu cậu tính tình thế
nào cậu còn lạ gì, chỉ là cái đồ phổi bò thiếu tâm nhãn, làm việc chẳng nghĩ nhiều
đâu, cậu đừng để bụng”
Cát Hồng Anh dưới ánh mắt ra hiệu của Dư Bảo Sơn, miễn cưỡng nặn ra một nụ
cười: “Tiểu Tiêu, Tiểu An, là chị dâu nói năng không thỏa đáng, chị dâu xin lỗi hai
em ở đây”
Những người khác ai cũng không dám xen vào, chỉ có Trần Cương nói: “Tiêu
Chính, ngồi xuống ăn cơm đi, ăn xong rồi nói”
“Thôi, bữa cơm hôm nay, tôi không có phúc để ăn” Sắc mặt Tiêu Chính vẫn âm
trầm.
Trần Cương đau đầu day day thái dương.
Tiêu Chính nổi tiếng tính tình nóng nảy, có đôi khi chọc điên lên, anh còn dám bật
cả Sư trưởng là ông đây này.
Dư Bảo Sơn cũng có chút không vui, Cát Hồng Anh đã xin lỗi rồi, Tiêu Chính cứ
không chịu buông tha như vậy là muốn làm gì?
An Họa rút tay ra khỏi tay Tiêu Chính, nắm lại tay anh, nhẹ nhàng bóp một cái:
“Được rồi, chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước đi”
Tiêu Chính đau lòng nhìn cô, cô mới theo quân được mấy ngày đã phải chịu tủi
thân lớn thế này. Đều là lỗi của anh, là anh không bảo vệ tốt cho cô.
Thấy anh không lay chuyển, An Họa lại gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, ánh mắt
mềm mại nói: “Em đói rồi”
Tim Tiêu Chính nháy mắt tan chảy, mặc kệ An Họa kéo anh về chỗ ngồi.
An Họa khách sáo nói với mọi người: “Ngại quá, lão Tiêu nhà tôi tính tình nóng
nảy, làm ảnh hưởng đến bữa ăn của mọi người”
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ không ảnh hưởng, nhưng lại ngạc nhiên vì An Họa chỉ
nói hai câu đã khuyên được Tiêu Chính.
Vừa nãy Sư trưởng đã lên tiếng mà Tiêu Chính vẫn như con lừa bướng đòi đi
bằng được, vợ anh trông nhu mì thế kia mà lại giữ được cái gã khổng lồ ấy lại.
Chẳng phải bảo Tiêu Chính còn đánh vợ sao? Sao lại nghe lời vợ thế nhỉ?!
Đương nhiên, cũng có thể là bản thân Tiêu Chính không muốn gây thù chuốc oán
với Dư Bảo Sơn nên mới mượn lời vợ để xuống thang.
Dù thế nào đi nữa, không khí cũng đã trở lại bình thường.
Ôn Tuyết Mạn ghé vào tai An Họa nói: “Cô nên cùng Tiêu Chính bỏ về luôn, giữ
mặt mũi cho Cát Hồng Anh làm gì?”
An Họa cười mà không nói.
truong/chuong-21-cat-hong-anh-uc-hiep-vo-anh-nhu-vayhtml]
Cô đâu có giữ mặt mũi cho Cát Hồng Anh.
Cô đã cân nhắc trong lòng, nếu hôm nay cùng Tiêu Chính bỏ về, làm Cát Hồng
Anh mất mặt thì có thể hả giận nhất thời, nhưng sau đó thì sao?
Dư Bảo Sơn là quan chức chính trị, trở mặt với ông ta, sau này ông ta mà gây khó
dễ cho Tiêu Chính trong công việc, chẳng phải tự dưng tạo chướng ngại vật cho
chồng mình sao.
Hôm nay cô thể hiện ra dáng vẻ “biết suy nghĩ cho đại cục”, ngược lại càng làm
nổi bật sự hẹp hòi của Cát Hồng Anh, tát vào mặt bà ta càng đau hơn, Dư Bảo
Sơn cũng chẳng có lý do gì để ghi hận vợ chồng cô, còn phải làm ra vẻ cảm kích
cô nữa chứ.
Quả nhiên, mọi người tuy ngoài mặt không biểu hiện rõ ràng, nhưng ánh mắt nhìn
Cát Hồng Anh ít nhiều đều mang theo chút dị nghị.
Cát Hồng Anh từng là tấm gương phụ nữ trong khu gia đình, người quản lý tốt, xử
lý công việc công bằng chính trực, từ nay về sau hình tượng e là sụt giảm nghiêm
trọng.
Bàn tính muốn cho Cát Hồng Hà nổi bật của Cát Hồng Anh cũng thất bại thảm
hại, bởi vì sau khi biết cách làm của bà ta, mọi người dù muốn khen lấy lệ món
Cát Hồng Hà nấu hai câu cũng chẳng dám mở miệng trước cái mặt đen sì của
Tiêu Chính.
Bữa cơm diễn ra thật sự không thể gọi là vui vẻ, sớm đã tan cuộc.
Về đến nhà, Tiêu Chính chơi với con một lúc, sau đó cùng con đi tắm rửa sạch sẽ,
đặt con lên giường dỗ ngủ.
An Họa thấy mệt, tắm xong liền nằm nghiêng trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Đang mơ màng sắp ngủ, cô cảm thấy có một bóng đen phủ xuống đỉnh đầu.
Mở mắt ra, là Tiêu Chính nằm xuống phía sau cô.
Một cánh tay rắn chắc vòng qua, ôm lấy cô.
An Họa dịch người về phía sau, nép chặt vào người anh hơn một chút. Tiêu Chính
cứng người, nhưng rốt cuộc không đẩy ra.
“Xin lỗi, để em chịu uất ức rồi”
Tiêu Chính đang nói đến chuyện hôm nay.
Ánh mắt An Họa lóe lên.
Hôm nay cô chọn cách vạch trần tâm tư nhỏ mọn của Cát Hồng Anh trước mặt
mọi người, cũng là có ý thử lòng Tiêu Chính.
Rốt cuộc quan hệ cá nhân giữa Tiêu Chính và gia đình Dư Bảo Sơn có vẻ không
tệ, mà Cát Hồng Anh rõ ràng không thích cô.
Nếu Tiêu Chính vì bảo vệ quan hệ xã giao của mình mà bắt cô phải nhẫn nhịn lấy
lòng Cát Hồng Anh, thì sau này cuộc sống cũng chẳng thể nào trôi chảy được.
Nhưng sự thật chứng minh, Tiêu Chính không phải người ích kỷ như vậy, thậm
chí có thể nói là rất bênh vực cô, rất quan tâm đến cảm xúc của cô.
Càng chung sống, càng thấy người đàn ông này thật sự không tồi.
“Chỉ cần anh bảo vệ em, em sẽ không thấy uất ức” An Họa ngẩng đầu hôn lên
cằm Tiêu Chính một cái.
Râu ria lởm chởm cọ vào môi cô nhột nhạt, tâm cũng ngứa ngáy.
Cô cọ cọ ra sau.
Tiêu Chính vốn còn định an ủi cô thêm, ai ngờ chưa nói được mấy câu, cô lại bắt
đầu trêu chọc lung tung.
“Đừng nghịch” Giọng anh khàn đặc, nhưng thân thể vẫn bất động như núi.
“Em đến đây bao nhiêu ngày rồi, anh chạm cũng không chạm vào em, có phải bị
bệnh gì không? Trẻ tuổi thế này mà đã ‘không được’ à?” An Họa bỗng nhiên thốt
ra lời kinh người.
Tiêu Chính sững sờ, sau đó mặt đen như đáy nồi.
Anh nghiến răng: “Ông đây khỏe re, không được chỗ nào?!”
Ánh mắt An Họa đầy vẻ mị hoặc: “Thế anh nhịn để làm gì? Để dành ăn Tết à?”
Quyến rũ ngầm Tiêu Chính đã không chịu nổi, huống chi là kiểu khiêu khích trắng
trợn thế này.
Tiêu Chính bỗng nhiên lật người lại, đè nghiến cô xuống, đôi mắt đỏ ngầu như
muốn ăn thịt người.
Anh vừa định cúi xuống thì cửa mở.
Đông Đông mắt nhắm mắt mở đi vào, trèo lên giường ba mẹ, tự nhiên nằm xuống
bên cạnh mẹ, lầm bầm: “Mẹ ơi, con nằm mơ thấy sói xám cắn mông con”