Dư Bảo Sơn xanh mặt đẩy cửa văn phòng Tiêu Chính, bên trong lại không một
bóng người.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Tiểu Chu phía sau cười nịnh nọt: “Chính ủy Dư, Phó sư trưởng nhà tôi không ở
đây thật mà, anh ấy bị Sư trưởng Trần gọi đi rồi”
Dư Bảo Sơn đi vào, ngồi xuống ghế: “Tôi đợi cậu ta về”
Nụ cười trên mặt Tiểu Chu vẫn không đổi: “Cũng được, vậy ngài ngồi, để tôi rót
chén trà cho ngài”
“Trà nước thì miễn! Trà của Phó sư trưởng Tiêu tôi không nuốt trôi”
“Ngài nói gì thế, ngài là lãnh đạo của chúng tôi, trà của cả cái sư đoàn này ngài
đều có thể tùy ý uống mà”
Dư Bảo Sơn hừ lạnh một tiếng.
Tiểu Chu nhanh chóng liếc mắt một cái rồi lui ra ngoài.
Đợi chừng nửa tiếng, Tiêu Chính mới sải bước vội vã trở về.
“Ngại quá Chính ủy, tôi đi báo cáo với Thủ trưởng về thành quả đợt điều tra ‘phản
gián’ lần này, để anh đợi lâu”
Dư Bảo Sơn nhàn nhạt nói: “Nghe nói đợt hành động lần này là do cậu đề xuất và
thực hiện?”
Tiêu Chính liếc chén trà trong tầm tay ông ta, đã nguội ngắt, chưa vơi đi ngụm
nào.
“Đúng vậy, vì nhu cầu phòng ngự mà”
“Rốt cuộc là vì nhu cầu phòng ngự, hay là quan báo tư thù?”
Tiêu Chính tỏ vẻ kinh ngạc: “Lời này là ý gì?”
“Chị dâu cậu đã hai ngày không về nhà, nghe bảo bị tổ điều tra nhốt vào lớp học
tập cải tạo” Giọng Dư Bảo Sơn tỏa ra hàn khí.
“Quá khứ của chị Hồng Anh tôi biết, đợt điều tra này chắc chắn sẽ bị lôi ra nói,
nhưng Chính ủy đừng lo lắng quá, cây ngay không sợ chết đứng, chị Hồng Anh
cuối cùng chắc chắn sẽ không sao đâu” Tiêu Chính an ủi.
Dư Bảo Sơn sa sầm mặt mày.
Tiêu Chính làm thế nào mà giữ được thái độ thản nhiên như vậy?
Cái tên to con thô kệch này, tâm cơ lại thâm trầm đến thế.
Dư Bảo Sơn đã tìm hiểu rõ ràng, trước đó Cát Hồng Anh đã trả hồ sơ nhân sự
của An Họa về ban Tổ chức.
Vụ việc lần này có thể coi là đòn trả thù của Tiêu Chính.
Dư Bảo Sơn rất tức giận, rốt cuộc ông và Cát Hồng Anh là vợ chồng, chỉnh Cát
Hồng Anh chẳng khác nào không nể mặt ông.
Nhưng ông cũng hiểu, Tiêu Chính không dùng âm mưu quỷ kế, nên thù này cũng
khó mà ghi, có nói toạc ra thì Cát Hồng Anh cũng không chiếm lý.
Hơn nữa Tiêu Chính nói cũng không sai, Cát Hồng Anh cuối cùng chắc chắn sẽ
không sao, mục đích của cậu ta cũng chỉ là dọa bà ta một trận.
Dư Bảo Sơn suy nghĩ một hồi, khẽ thở dài: “Tiêu à, chúng ta quen biết nhau cũng
năm sáu năm rồi nhỉ, hồi đó chúng ta cùng học nâng cao ở trường quân đội tỉnh,
cùng đi học cùng uống rượu, đề tài luận văn tốt nghiệp của cậu còn là do tôi gợi ý
đấy”
Tiêu Chính cười nói: “Đúng vậy, nhoáng cái đã bao nhiêu năm trôi qua, ngày
tháng trôi nhanh thật”
Dư Bảo Sơn đứng dậy, hơi ngửa đầu nhìn Tiêu Chính, nhưng ánh mắt lại như
nhìn từ trên cao xuống: “Chị dâu cậu càng sống càng hồ đồ, bà ấy có lỗi, nhưng
bà ấy là vợ tôi, tôi cũng không thể bỏ mặc. Tôi không hy vọng có lần sau”
Tiêu Chính cũng trở nên trịnh trọng: “Chính ủy, câu ‘không hy vọng có lần sau’ này
cũng là lời tôi muốn nói, tôi vất vả lắm mới có được cuộc sống có vợ thương, liều
cái mạng này cũng không thể để cô ấy chịu nửa điểm uất ức”
Dư Bảo Sơn lặng lẽ nhìn Tiêu Chính hồi lâu, không nói một lời rồi bỏ đi.
Giao tình giữa họ, rốt cuộc không thể quay lại như xưa được nữa.
..
“Anh rể, chị em hai ngày nay không về rồi, rốt cuộc chị ấy đi đâu thế?” Cát Hồng
Hà thấy Dư Bảo Sơn về liền vội vàng đón đầu.
Dư Bảo Sơn dừng bước, cười hiền hòa: “Anh chẳng bảo với em rồi sao, chị ấy
lên tỉnh đi công tác”
“Anh nói dối! Em nghe bà cụ Vương nói, chị em bị điều tra, nhốt trong cái lớp học
tập gì đó”
Cát Hồng Hà nước mắt lưng tròng, trong lòng vô cùng bất an, Cát Hồng Anh là
chỗ dựa duy nhất của cô cô ở đây, không thể xảy ra chuyện gì được.
Dư Bảo Sơn không biết dỗ dành con gái khóc lóc thế nào, hiếm thấy có chút lúng
túng: “Hồng Hà em đừng khóc, chị em thật sự không sao đâu, em đừng nghe
người ngoài đồn bậy bạ! Anh đảm bảo hai ngày nữa là chị ấy về!”
“Thật không ạ?”
truong/chuong-27-cai-ten-to-con-tho-kech-nay-tam-co-lai-tham-tram-den-thehtml]
Dư Bảo Sơn gật đầu thật mạnh: “Thật!”
Cát Hồng Hà lấy tay áo quệt nước mắt: “Vâng, anh rể, em tin anh, em không khóc
nữa”
Dư Bảo Sơn thở phào nhẹ nhõm.
“Cơm chín rồi, để em bưng lên, anh rể đi rửa tay trước đi” Cát Hồng Hà quay
người chui vào bếp.
Dư Bảo Sơn nhìn bóng lưng cô cô thở dài, cô gái tốt thế này mà đường tình
duyên lận đận quá.
Về phần Cát Hồng Anh, Dư Bảo Sơn quả thực không lo lắng lắm.
Cát Hồng Anh từng bị bắt làm tù binh, nhưng điều đó chẳng chứng minh được gì.
Tư tưởng của người đầu gối tay ấp thế nào ông biết rõ, Cát Hồng Anh không thể
nào có vấn đề về lập trường chính trị.
Sở dĩ sau khi Cát Hồng Anh xảy ra chuyện, ông không ra mặt giải quyết rắc rối
cho bà là vì cảm thấy mấy năm gần đây tính tình Cát Hồng Anh ngày càng kiêu
ngạo, làm việc không rõ ràng, ông có ý mượn cơ hội này mài dũa lại tính nết của
bà.
Ba ngày sau Cát Hồng Anh mới về nhà.
Bà ta vẫn mặc bộ quần áo của ba ngày trước, tóc tai hơi rối, sắc mặt vàng vọt,
quầng thâm mắt trễ xuống tận gò má, má hóp lại, gầy đi cả một vòng.
Tóm lại, nhìn qua là biết đã nếm chút mùi khổ sở.
Cát Hồng Anh vừa vào khu gia đình đã gây chú ý, nhưng mọi người chỉ đứng xa
nhìn, bàn tán chứ ít ai dám lại gần.
Bà ta là người bị tổ “phản gián” điều tra đấy! Người mà không có vấn đề thì sao bị
điều tra? Tốt nhất là tránh xa một chút.
Cát Hồng Anh vốn hiếu thắng, thấy cảnh này sao không tức giận, nhưng tạm thời
bà ta không rảnh so đo với người ngoài.
Đẩy cửa nhà ra, đập vào mắt đầu tiên là hai đứa con đang chơi đùa trong sân.
Thời chiến tranh Cát Hồng Anh từng mang thai hai lần đều không giữ được,
một trai một gái này là sau hòa bình mới sinh, con trai lớn tám tuổi, con gái nhỏ
sáu tuổi. Hai đứa con chính là hai cục vàng của bà ta.
Nhìn thấy mẹ, bọn trẻ ùa tới ngay lập tức.
“Mẹ về rồi!”
Cát Hồng Anh ôm lấy hai con, nước mắt rưng rưng, cái nhà này vẫn có người
quan tâm đến bà ta.
“Bố các con đâu?”
Con trai lớn đáp: “Dì ốm, bố đưa dì đi trạm xá khám bệnh rồi”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Bác sĩ cũng bảo rồi, em phải bớt suy nghĩ thì bệnh mới nhanh khỏi, con gái con
lứa, chẳng biết đâu ra lắm tâm sự thế không biết”
“Em lo cho chị em, anh rể, rốt cuộc bao giờ chị em mới về?”
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chị ấy sắp” Dư Bảo Sơn bước một chân
vào cửa, nhìn thấy Cát Hồng Anh, mắt sáng lên: “Em xem, chị em chẳng phải đã
về rồi sao!”
“Chị!” Cát Hồng Hà vội vòng qua Dư Bảo Sơn chạy đến trước mặt Cát Hồng Anh,
nước mắt tuôn rơi: “Chị về rồi, em sợ quá”
Cát Hồng Anh lại không giống mọi khi thấy em gái khóc là vội vàng an ủi, ánh mắt
bà ta quét qua quét lại trên người Dư Bảo Sơn và Cát Hồng Hà, giọng âm trầm:
“Dư Bảo Sơn, tôi xảy ra chuyện ông không lo lắng, em vợ ốm cái là ông xăng xái
ngược xuôi, ông có ý đồ gì?”
Dư Bảo Sơn sững sờ, ngay sau đó đóng sầm cửa viện lại, tức giận nói: “Bà nói
hươu nói vượn cái gì đấy?”
Cát Hồng Anh cứng cổ: “Tôi nói gì trong lòng ông tự rõ!”
Dư Bảo Sơn nhìn Cát Hồng Hà đang ngơ ngác đứng đó, kéo phắt Cát Hồng Anh
lôi vào phòng.
Rất nhanh, tiếng cãi vã ngày càng to truyền ra ngoài.
“Ông là anh rể nó, phải biết giữ ý tứ! Nó có phải bệnh sắp chết đâu!”
“Bà trở nên vô lý từ bao giờ thế? Hồi trẻ bà cũng biết thông cảm cho người khác
lắm mà”
“Tôi vô lý? Là ông vô tình! Tôi bị nhốt trong lớp học tập ba ngày, ông chẳng quan
tâm, lại đi đưa em vợ đi trạm xá khám bệnh, ông biết ba ngày nay tôi sống thế
nào không? Ngày nào cũng có người canh chừng bắt học tập, nơm nớp lo sợ
không ngủ được một giấc trọn vẹn!”
“Đó cũng là do bà gieo gió gặt bão, ai bảo bà toàn làm mấy chuyện đắc tội với
người khác mà hại mình?!”
“Là Tiêu Chính đúng không? Tôi biết ngay mà!”
“Chuyện này dừng ở đây, bà cũng rút ra bài học đi, sau này làm việc không thể
chỉ dựa vào yêu ghét cá nhân”
“Dư Bảo Sơn ông. Sao tôi lại lấy phải người như ông chứ! Tiêu Chính vì An Họa
mà chỉnh tôi, ông không giúp tôi thì thôi, còn quay sang giáo huấn tôi, ông làm
chồng kiểu gì thế hả? Tôi muốn ly hôn với ông! Hu hu hu”