Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 28: Cô ấy đang ỷ lại vào anh



Tiếng cãi nhau bên hàng xóm loáng thoáng nghe không rõ lắm, nhưng câu “ly

hôn” gào đến rách cả họng của Cát Hồng Anh thì mấy nhà xung quanh đều nghe

thấy.

Chu Mai Hoa là người đầu tiên chạy sang tám chuyện với An Họa.

“Nghe thấy chưa? Đòi ly hôn đấy!”

An Họa nói: “Em thấy chắc là cãi nhau hăng quá thôi, đâu dễ ly hôn thế được”

Chu Mai Hoa tán đồng gật đầu: “Dư Bảo Sơn người không tệ, đối xử với Cát

Hồng Anh cũng tốt, bao năm nay lần đầu tiên tôi thấy hai vợ chồng họ cãi nhau to

thế này. Này, cô có biết họ cãi nhau vì cái gì không? Tôi dỏng tai lên mà nghe

không rõ”

An Họa thì nghe được loáng thoáng gì mà em vợ anh rể. Hơi liên tưởng một

chút là dễ nghĩ đến chuyện mờ ám, nhưng chuyện chưa chắc chắn, An Họa cũng

không định kể với Chu Mai Hoa.

Cô lắc đầu: “Em cũng không nghe rõ, nhưng Cát Hồng Anh mới từ lớp học tập về

đã cãi nhau, chắc là mấy hôm nay ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng có

uất ức muốn phát tiết thôi”

“Ừ, cô nói cũng có lý” Chu Mai Hoa còn định nói gì nữa thì ngoài cửa nhà An Họa

vang lên tiếng Thạch Vĩ Quang: “Mai Hoa, bà nấu cái gì trong nồi đấy? Cháy khét

lẹt rồi!”

Chu Mai Hoa giật mình: “Bà nội nó chứ, tôi còn đang hầm đậu que! Thôi không

nói chuyện với cô nữa nhé, tôi về đây!”

Chu Mai Hoa đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.

An Họa cười lắc đầu, quay lại bếp.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Cô vừa nấu cơm vừa nghĩ đến chuyện điều tra “phản gián” lần này.

Quy mô làm rất lớn, mấy hôm nay người trong khu gia đình đều bàn tán chuyện

này, bảo là rất nhiều người có lý lịch chính trị phức tạp đều bị điều tra.

Xét đến cùng vẫn là do tên đặc vụ gây ra vụ nổ nhà máy hóa chất kia xuất thân từ

nội bộ nhà máy.

Nghe nói người đó mấy năm trước từng bị quy vào cánh hữu, đi cải tạo lao động

thấy thành thật có vẻ đã sửa đổi nên được gỡ mũ, ai ngờ hắn ghi hận trong lòng,

cấu kết với đặc vụ, tìm cơ hội gây ra vụ nổ này.

Tuy cuối cùng không chạy thoát, bị bắt lại, nhưng tai nạn gây ra không thể nào

bù đắp được. Có hồi chuông cảnh báo này, cuộc điều tra “phản gián” có quy mô

lớn hơn nữa cũng không quá đáng.

Đạo lý là vậy, nhưng An Họa vẫn sợ.

Chỉ là một cuộc hành động “phản gián” đã lan đến Cát Hồng Anh chỉ vì từng bị bắt

làm tù binh, vậy cuộc vận động toàn quốc 2 năm sau sẽ còn đáng sợ đến mức

nào?

Mãi đến khi Tiêu Chính về, sắc mặt An Họa vẫn nặng nề.

“Tan làm bị Lý Hàn Tùng kéo lại nói mấy câu nên về muộn. Ơ, sắc mặt khó coi

thế, sao vậy?”

An Họa nhìn anh chằm chằm, thở dài thườn thượt.

“. Vợ ơi em đừng làm anh sợ, rốt cuộc có chuyện gì?”

An Họa nói ra nỗi lo lắng trong lòng: “Em chỉ đang nghĩ, thời cuộc có phải sẽ ngày

càng căng thẳng không? Xuất thân như em, phải làm thế nào mới bảo toàn được

bản thân và gia đình trong thời loạn đây?” Thật sự đến lúc vận động, chẳng ai

quan tâm giấy tờ hộ khẩu của cô ghi thành phần gì đâu, cũng chẳng ai giảng đạo

lý với cô cả.

Tiêu Chính không ngờ cuộc hành động “phản gián” lần này lại dọa vợ anh sợ đến

thế, còn liên tưởng xa xôi như vậy.

“Ừm” Anh gãi đầu, hồi lâu mới nói: “Em bây giờ có giống trước kia đâu, còn lên

lớp giáo dục tư tưởng cho anh được, ai dám bảo em có vấn đề?”

Đổi lại là An Họa trước kia, Tiêu Chính đúng là phải lo lắng cô nói năng hành xử

sai lầm, có khi đến đọc sách gì cũng phải quản, giống như Trần Cương quản Ôn

Tuyết Mạn vậy.

Nhưng An Họa hiện tại, Tiêu Chính thực sự cảm thấy mình không cần phải lo

lắng.

“Nhỡ đâu?” An Họa truy hỏi: “Nhỡ có người cố ý nhắm vào em, vu oan cho em thì

sao?”

Ánh mắt Tiêu Chính trở nên sắc bén: “Anh sẽ không cho phép tình huống đó xảy

ra” Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của An Họa, anh ngẩn người, lại nói: “Trời sập

có người cao chống đỡ, thời cuộc có loạn đến đâu cũng có chồng em che chở,

em cứ việc làm chính mình là được”

An Họa cười, ánh mắt dịu dàng nhìn anh: “Vâng”

Cô ấy đang ỷ lại vào anh.

Trái tim Tiêu Chính nháy mắt phồng lên như quả bóng được bơm đầy khí, nếu

không có sợi dây giữ lại thì chắc đã bay lơ lửng lên trời rồi.

Anh nhanh chóng bóp tay An Họa một cái, rồi vội vàng bưng thức ăn đi ra ngoài.

truong/chuong-28-co-ay-dang-y-lai-vao-anhhtml]

An Họa bật cười, sờ sờ chỗ bị anh bóp, cảm giác như bị giấy nhám thô ráp cọ

qua, ngứa ngáy.

Nhắc mới nhớ, cô đến đây gần một tháng rồi mà vẫn chưa “ngủ” được người đàn

ông này.

Sau lần suýt thành công bị nhóc Đông Đông phá đám, gã đàn ông này như con ốc

sên bị kinh động, lại rụt đầu vào trong vỏ.

Như mọi khi, Tiêu Chính tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng ngủ.

Không thấy bóng dáng An Họa đâu.

Anh tưởng An Họa đang ở phòng con trai, lại thấy cô bước ra từ sau cánh cửa tủ

quần áo đang mở một nửa.

“Công việc của em” Tiêu Chính đang nói, nhìn thấy cách ăn mặc của An Họa thì

im bặt.

Cô, cô mặc áo sơ mi của anh làm gì?!

Tiêu Chính dáng người rất cao, áo sơ mi của anh mặc lên người An Họa dài đến

tận đùi, phom dáng rộng thùng thình che kín mít nửa người trên của cô, không

nhìn ra chút đường cong nào.

Thế nên, đôi chân vừa trắng vừa thon thả kia thu hút toàn bộ ánh mắt của anh.

“Ngẩn người ra đó làm gì? Không ngủ à?” An Họa ném cho anh một ánh mắt lúng

liếng.

“Em, em mặc áo của anh làm gì?” Anh thốt lên.

“Không muốn cho em mặc à? Thế anh cởi giúp em đi”

Trán Tiêu Chính toát mồ hôi.

Cô mặc áo của anh, cảm giác như anh đang bao bọc lấy cô toàn diện không góc

chết, chỉ nghĩ thôi đã thấy máu nóng sôi trào.

An Họa uốn éo đi về phía giường, vừa nhấc một chân lên đã bị một lực mạnh mẽ

đè ập xuống.

Cô còn chưa kịp kêu lên đã bị lật người lại.

Đôi môi nóng bỏng dán lên cô, day đi day lại mấy cái, vừa lạ lẫm vừa gấp gáp.

“Em nghĩ kỹ chưa? Không hối hận chứ?”

An Họa vòng tay ôm cổ anh, giọng khàn khàn hỏi: “Hối hận cái gì?”

“Nếu em sinh cho anh thêm một đứa con, anh có chết cũng không thả em đi

nữa đâu, em phải trói buộc với anh cả đời này”

“Em có chịu không?”

An Họa cảm nhận cơ thể cứng ngắc của anh, đầu óc có chút mê muội, một lúc lâu

sau mới phản ứng được lời Tiêu Chính nói có ý gì.

Từ từ.

Sinh con?

Trong đầu cô toàn nghĩ đến chuyện vui vẻ, quên béng mất ở thời đại này, ngủ với

nhau cơ bản đồng nghĩa với sinh con, bởi vì người bình thường đều không có ý

thức tránh thai.

Nói cách khác, hiện tại họ không có dụng cụ tránh thai.

Thế thì ngủ nghê gì nữa!

Cô từng có không ít bạn trai, nhưng chưa từng sinh con a.

Dù cơ thể này đã có Đông Đông, cũng không thể tính là cô đã tự mình trải nghiệm

được.

An Họa tạm thời chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này.

Cô cứng rắn đẩy người đàn ông ra.

Lần này, đổi thành An Họa nhổ miếng mỡ đã đến tận miệng đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.