“Không được” thì “không được”, An Họa cũng không có ý kỳ thị Tiêu Chính, càng
không có ý định bỏ anh, rốt cuộc ai rồi cũng có lúc tuổi xuân qua đi, không thể yêu
cầu một người đàn ông “được” mãi mãi.
Cô lục lọi trong trí nhớ mấy bài thuốc dân gian từng đọc trên mạng, định bụng
hôm nào tẩm bổ cho Tiêu Chính.
Dần dần, cơn buồn ngủ kéo đến.
Chờ đến khi tiếng thở của người bên cạnh trở nên đều đều, Tiêu Chính mới dám
quay người lại, phóng thích những cảm xúc phức tạp trong mắt một cách tùy ý.
Anh phát hiện một bức thư trong ngăn kéo.
Vốn dĩ anh sẽ không xem, nhưng vô tình liếc thấy tên người gửi trên phong bì nên
mới ma xui quỷ khiến mở ra đọc lướt qua.
Sau đó, suýt chút nữa anh đã một chưởng đập nát cái bàn.
Đồ chó má! Dám rủ rê vợ ông bỏ trốn!
Giận xong lại đến sợ hãi.
An Họa cất giữ bức thư này trân trọng như thế, có phải trái tim cô lại bị gã đàn
ông hoang dã kia câu đi mất rồi không?
Lần trước An Họa vì tình nhân mà đòi ly hôn với anh, Tiêu Chính phẫn nộ vì chiếc
sừng trên đầu, vì lòng tự tôn của đàn ông, chứ không có cảm giác gì khác, cũng
có thể tiêu sái buông tay thành toàn cho cô.
Nhưng lần này. Tiêu Chính có cảm giác hoảng sợ tột độ khi sắp mất đi, chỉ cần
nghĩ đến việc trong lòng An Họa có thể vẫn còn gã đàn ông kia, cơn ghen ngập
trời liền ập đến, hận không thể bay đến tỉnh thành băm vằm gã đó ra làm tám
mảnh!
Anh vất vả lắm mới khống chế được bản thân, cố gắng tỏ ra bình thường.
Nói thật, giờ phút này Tiêu Chính có chút mờ mịt.
Anh muốn chất vấn, lại sợ câu trả lời nhận được không phải là điều anh muốn.
Muốn giả vờ không biết, lại sợ một ngày nào đó cô lặng lẽ bỏ đi.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ánh mắt Tiêu Chính khóa chặt người bên cạnh.
Tư thế ngủ của cô không tốt, đầu hướng về phía anh, thân thể lại hướng sang
bên kia, tạo thành một tư thế vặn vẹo kỳ quái, tóc tai lòa xòa che mất nửa khuôn
mặt.
Tiêu Chính lại càng nhìn càng thấy lòng mềm nhũn, cánh tay dài vươn ra, vớt trọn
cô vào lòng, ôm thật chặt.
Thấy cô không tỉnh, anh lại cúi đầu mổ nhẹ lên môi cô từng cái một, lực đạo ngày
càng mạnh, cuối cùng thậm chí biến thành cắn nhẹ.
Cô ư ử hai tiếng, vẫn không tỉnh.
Tiêu Chính bỗng nhiên cười, bá đạo vòng tay ôm trọn cô trong lòng ngực.
Anh quyết định rồi, không thể ngồi chờ chết được.
Cô là của anh, muốn cướp, trừ phi bước qua xác anh.
Cả đêm An Họa bị nóng tỉnh mấy lần, lần nào tỉnh dậy cũng thấy mình nằm gọn
trong lòng Tiêu Chính.
Thế này có khác gì ôm cái lò sưởi giữa mùa hè đâu!
truong/chuong-34-muon-cuop-tru-phi-buoc-qua-xac-anhhtml]
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, An Họa liền cảnh cáo Tiêu Chính: “Tối anh không
được ôm em nữa, nếu không chúng ta ngủ riêng giường!”
Tiêu Chính khựng lại, nghiêm giọng nói: “Không thể ngủ riêng. Anh sẽ cố gắng
không ôm em” Nói xong chỉnh lại mũ, sải bước ra khỏi cửa.
An Họa: “” Làm sao anh ấy có thể dùng vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc như
thế để thảo luận chuyện trên giường nhỉ?
Người nghiêm túc thảo luận chuyện trên giường với cô không chỉ có Tiêu Chính,
mà còn có Chu Mai Hoa.
“Cô em, hôm nào cô được nghỉ, đi với tôi đến Đại tập Phương gia tìm Thần y
Phương một chuyến đi”
An Họa ngạc nhiên: “Chị bị bệnh à?”
Chu Mai Hoa ấp úng hồi lâu mới làm ra vẻ bất chấp tất cả: “Cái ông Thần y
Phương này ấy à, là trị bệnh cho đàn ông”
An Họa hiểu ngay tức khắc.
Chu Mai Hoa thở dài: “Đàn ông có tuổi là thế đấy, lão Thạch nhà tôi hồi mười mấy
hai mươi tuổi khỏe như trâu điên, nhưng qua 30 là mỗi năm một kém, giờ sắp đầu
bốn rồi, hoàn toàn thành con sên”
An Họa cười gượng hai tiếng.
30 tuổi chẳng lẽ thật sự là cái ngưỡng sao?
Cô có nên thay Tiêu Chính hỏi thăm ông thần y này chút không nhỉ.
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì Chu Mai Hoa hỏi cô: “Phó sư trưởng Tiêu nhà cô vẫn ổn
chứ? Cậu ấy to con, người rắn chắc, chắc là khác người thường, nhưng cũng có
thể tẩm bổ trước, phòng bệnh hơn chữa bệnh mà”
An Họa: “. Cũng phải ạ”
“Thế quyết định vậy nhé, hôm nào cô nghỉ chúng ta cùng đi!” Chốt kèo với An Họa
xong, Chu Mai Hoa vui vẻ ra về.
An Họa nhìn đồng hồ, còn một lúc nữa mới đến giờ đi làm, cô bèn ghé vào bàn
viết thư tố cáo.
Tố cáo Trần Tư Ngạn dụ dỗ phụ nữ đã có gia đình, phá hoại hôn nhân quân nhân!
Bức thư Trần Tư Ngạn viết vô cùng lộ liễu, chẳng những dùng giọng điệu hèn
mọn cầu xin để bày tỏ tình yêu, còn trắng trợn bôi nhọ Tiêu Chính, từ đó bộc lộ ý
tứ coi thường nghề quân nhân!
Đâu chỉ là phá hoại hôn nhân quân nhân, thậm chí có thể nói tư tưởng giác ngộ
của hắn có vấn đề!
May mắn là, nguyên chủ tuy thích Trần Tư Ngạn nhưng trong thời gian hôn nhân
với Tiêu Chính vẫn còn biết kiềm chế, không làm chuyện vượt rào, cũng không để
lại bằng chứng giấy trắng mực đen nào, không sợ Trần Tư Ngạn cắn ngược lại.
An Họa gửi lá thư mình viết kèm theo bức thư của Trần Tư Ngạn đến Sở Văn hóa
tỉnh.
Không gửi đến đơn vị của Trần Tư Ngạn là vì, rốt cuộc hắn đã hoạt động ở dàn
nhạc bao nhiêu năm, từ trên xuống dưới có thể sẽ bao che cho hắn.
Mà Sở Văn hóa là đơn vị cấp trên của dàn nhạc, Giám đốc Sở lại là bạn học cũ
của An Bá Hòe, chắc chắn sẽ làm chủ cho cô vụ này.
An Họa gửi thư xong liền đến xưởng đi làm.
Điều cô không biết là, cùng chạy về phía tỉnh thành với bức thư tố cáo của cô,
còn có người do Tiêu Chính sắp xếp.