Bức thư thứ hai là do mối tình đầu của nguyên chủ gửi tới.
Mối tình đầu tên là Trần Tư Ngạn, từng là giáo viên dạy nhạc lý của nguyên chủ ở
trường đại học.
Nguyên chủ vốn sùng bái người có tài, lại nhìn thầy giáo qua lăng kính màu hồng,
rất nhanh đã gục ngã trước sự tấn công của Trần Tư Ngạn, hai người lén lút yêu
đương.
Không ngờ bị người ta tố giác.
Tình yêu thầy trò tuy không vi phạm pháp luật nhưng chung quy sự bao dung của
xã hội không cao đến thế, tổn hại rất lớn đến danh dự cá nhân.
Trần Tư Ngạn công khai phủ nhận quan hệ với nguyên chủ, ngay sau đó từ chức
giáo viên bộ môn, hai người cắt đứt liên lạc.
Sau này nguyên chủ vào dàn nhạc, hai người lại gặp nhau.
Trần Tư Ngạn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nguyên chủ làm lành với hắn, ai
ngờ không bao lâu sau, nguyên chủ phát hiện hắn đã kết hôn chỉ nửa năm sau khi
chia tay với cô.
Bị phản bội lặp đi lặp lại, nguyên chủ trong cơn tức giận đã tham gia hội giao lưu
kết bạn, quen biết Tiêu Chính và kết hôn với anh.
Tuy cùng một đơn vị, nhưng mấy năm nay, nguyên chủ và Trần Tư Ngạn ngoài
công việc ra không giao lưu gì nhiều, cho đến khi Trần Tư Ngạn ly hôn.
Hắn tìm đến nguyên chủ thổ lộ nhiệt tình, nói cuộc hôn nhân với vợ là do gia đình
ép buộc, giữa họ không có tình yêu, người hắn yêu luôn là nguyên chủ, ly hôn
cũng là vì nguyên chủ.
Nguyên chủ bị lay động, lúc này mới đòi ly hôn với Tiêu Chính, định chạy theo
tiếng gọi của mối tình đầu.
An Họa: ..
Cạn lời.
Nhìn kiểu gì cũng thấy là một bộ não yêu đương mù quáng.
Thực ra não yêu đương không đáng sợ, não yêu đương đơn phương lực sát
thương mới lớn, hơn nữa người bị thương không phải ai khác mà chính là bản
thân mình.
Trong sách nguyên chủ có kết cục thê thảm như vậy, nguyên nhân gốc rễ cố
nhiên là ở bản thân cô ấy, nhưng gã đàn ông tồi tệ kia cũng phải chịu trách nhiệm
vì đã dụ dỗ và lợi dụng.
An Họa vốn định đốt quách bức thư ghê tởm này đi, nhưng trong lòng chợt nảy ra
một kế, lại bỏ ý định đó.
Cô tạm thời cất bức thư vào ngăn kéo.
Từ khi An Họa đi làm, buổi trưa hầu như không nấu cơm, không phải vì không kịp
thời gian – rất nhiều phụ nữ tan làm về nhà mới bắt đầu nấu cơm, mà là do Tiêu
Chính không nỡ nhìn cô bận rộn không ngơi tay, nghiêm cấm cô buổi trưa nổi lửa.
Bản thân An Họa cũng là người thích hưởng thụ, tự nhiên sẽ không để mình phát
triển theo hướng lao lực mà chết.
Nhưng đồ ăn ở nhà ăn cũng chỉ đến thế, không phải tay nghề đầu bếp kém mà là
do nguồn cung cấp thời này có hạn, không thể phóng tay dùng nguyên liệu như cô
được, dinh dưỡng chắc chắn kém hơn nhiều.
Cho nên bữa tối cô vẫn muốn tự nấu, hơn nữa cố gắng làm ngon một chút.
Thấy Tiêu Chính chưa về, Đông Đông cũng đang tự luyện chữ trong thư phòng,
An Họa vào không gian, lấy ra một tảng thịt bò ba cân, định làm ít tương thịt bò
hương cay để ăn với cơm vào buổi trưa.
Vừa lấy thịt bò ra, cửa bếp đã vang lên tiếng Tiêu Chính: “Làm món gì ngon thế?”
An Họa giật mình, ôm ngực quay lại lườm anh: “Anh đi đường không có tiếng
động à? Làm em sợ chết khiếp!”
Tiêu Chính đánh giá cô: “Sao anh nhìn em có vẻ chột dạ thế nhỉ? Đang làm
chuyện xấu à?”
An Họa lại lườm anh một cái.
Tuyệt đối không thừa nhận mình chột dạ.
Xem ra sau này sử dụng không gian phải cẩn thận hơn nữa, gã đàn ông này xuất
quỷ nhập thần, không chừng lúc nào lại lù lù xuất hiện.
An Họa chưa từng nghĩ đến việc nói bí mật về không gian cho người thứ hai biết,
cha mẹ không được, Tiêu Chính càng không được.
Để đánh trống lảng, An Họa sai bảo Tiêu Chính: “Nếu anh đã về rồi thì tảng thịt
bò này giao cho anh đấy, thái hạt lựu cho em, em muốn làm tương”
“Được, tới ngay đây” Tiêu Chính rửa tay xong liền bắt tay vào làm, thuận miệng
nói: “Mua được tảng thịt bò to thế này, may mắn thật đấy”
Sản phẩm xuất khẩu chủ lực của xưởng thực phẩm là đồ hộp thịt bò và thịt lợn,
nên huyện Vân có trại nuôi bò thịt và lò mổ chuyên dụng, cũng cung cấp cho Hợp
tác xã Tiêu thụ một ít, may mắn thì có thể mua được.
“Vâng, may mắn thật” An Họa hùa theo anh, lại nghển cổ nhìn thịt bò trên thớt,
do dự nói: “Làm hết thành tương có nhiều quá không nhỉ? Chủ yếu là trời nóng
thế này, cùng lắm chỉ để được hai ngày”
Tiêu Chính nói: “Hay là em biếu một ít cho nhà Tham mưu trưởng Thạch? Anh
thấy chị Mai Hoa ngày thường hay giúp đỡ em”
An Họa cũng nghĩ thế.
Chờ làm xong tương, cô dùng lọ thủy tinh đựng đồ hộp múc hai lọ, mang sang
cho Chu Mai Hoa một lọ.
Chu Mai Hoa hít hít mũi: “Tương gì thế này? Thơm quá!”
An Họa nói: “Tương thịt bò, bên trong có thêm lạc rang giã nhỏ và vừng”
Chu Mai Hoa kinh ngạc: “Ôi chao, nhiều đồ tốt thế! Chị không lấy đâu, em mang
về cho con ăn đi!”
An Họa quay người đi luôn: “Nhà em còn mà, cái này chị cầm lấy nếm thử xem
tay nghề em thế nào”
truong/chuong-33-moi-30-ma-da-khong-duoc-roihtml]
Chu Mai Hoa nhìn bóng lưng An Họa, bất đắc dĩ cười cười, cô em này, đối đãi với
người ta tốt thật đấy.
Chu Mai Hoa vừa quay người lại, Thạch Tiểu Quân đã hít mũi chạy tới: “Mẹ, mùi
gì thế? Thơm quá!”
“Mũi chó!” Chu Mai Hoa cười mắng một câu: “Con mang đĩa sủi cảo trong bếp
sang cho nhà đối diện đi, về rồi ăn cơm”
Thạch Tiểu Quân “Dạ” một tiếng, chạy nhanh như bay.
Chu Mai Hoa gọi với: “Thạch Vĩ Quang! Đừng nghịch cái đài cát-xét rách của ông
nữa, ăn cơm!”
Trên bàn cơm, Chu Mai Hoa bàn bạc với Thạch Vĩ Quang: “Tôi đã bảo muốn mời
vợ chồng Tiểu An ăn bữa cơm từ lâu rồi mà mãi chưa được, hai hôm nay ông tìm
cơ hội nói với Phó sư trưởng Tiêu đi”
Thạch Vĩ Quang hỏi: “Sao lại muốn mời hai người họ ăn cơm?”
Chu Mai Hoa bực bội lườm ông một cái: “Chẳng vì sao cả, bà đây thích!”
Thạch Vĩ Quang nghẹn họng, hỏi một câu cũng không được à?
Ông lầm bầm: “Bà càng ngày tính tình càng kém”
Chu Mai Hoa thầm oán trong lòng, tính tình bà kém là tại ai? Còn chẳng phải tại
ông à, cứ đến tối là “xịt”, chán chết đi được.
Bên kia, An Họa mang một lọ tương thịt bò còn lại biếu nhà Sư trưởng Trần, Sư
trưởng Trần là thủ trưởng số một, biếu xén gì cũng không thể thiếu nhà ông ấy
được.
Còn những người khác thì thôi, không cần bận tâm.
Từ sau bữa “tiệc tẩy trần” lần trước, quan hệ giữa Cát Hồng Anh và cô vi diệu thế
nào ai cũng biết, hai nhà không qua lại là chuyện bình thường.
Còn lại nhà Phó Chính ủy Vương, theo lý thuyết là nên đi lại, nhưng bà cụ Vương
làm người không ra gì, tiếng tăm trong cả khu gia đình đều không tốt, An Họa
cũng chẳng muốn dây vào, chỉ cần giữ đúng lễ nghĩa cơ bản là được.
Trừ hai lọ biếu Chu Mai Hoa và Ôn Tuyết Mạn, còn lại ba lọ, An Họa cất xuống
hầm.
Về đến nhà, thấy Tiêu Chính đang pha nước tắm cho mình, cô vội nói: “Để em tự
làm, anh không căn chuẩn nhiệt độ đâu, lát nữa anh xách ra nhà vệ sinh giúp em
là được”
“Anh biết em muốn tắm nước nóng già, anh pha nóng lắm” Anh ngày nào cũng
xách nước tắm cho cô, sớm đã phát hiện cô thích tắm nước nóng hơn bình
thường.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
An Họa dùng tay thử nhiệt độ nước, tiếp tục đổ thêm nước sôi vào, một lúc lâu
mới xong.
Tiêu Chính không nhịn được sờ thử, buột miệng thốt lên: “Em định cạo lông heo
à?!”
An Họa lườm anh một cái.
Tiêu Chính ho nhẹ một tiếng, xách thùng nước đã pha xong đi ra nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh không gian rất rộng, mùi cũng nhẹ, bởi vì nhà họ ở dãy đầu tiên, phía
sau sân đi ra là một bãi đất trống, nên hố phân được đào tít ra ngoài kia, che chắn
kỹ càng nên cơ bản không ngửi thấy mùi gì.
Hôm nào làm cái chậu tắm và cái lồng chụp, mùa đông có thể ngâm mình trong
nhà.
Mùa hè tắm rất nhanh, An Họa hơn mười phút đã đi ra, cơ thể vừa dội nước nóng
xong gặp gió thổi qua, mát mẻ vô cùng.
“Lão Tiêu, lão Tiêu” An Họa gọi mãi, Tiêu Chính mới từ thư phòng đi ra.
Cô nói: “Buổi tối đừng bắt Đông Đông viết chữ nữa, hại mắt. Đưa con đi rửa ráy
đi, chuẩn bị ngủ thôi”
Hồi lâu sau, Tiêu Chính mới “Ừ” một tiếng.
An Họa cảm thấy tâm trạng anh hơi chùng xuống, nhưng nhất thời cũng không
nghĩ nhiều.
Mãi đến khi lên giường, cô mới xác định anh thực sự không vui.
“Sao thế?” An Họa vẽ vòng tròn trên ngực anh, ám muội nói: “Bà dì của em đi
rồi”
Bao cao su xin về mấy hôm rồi, không khéo là “bà dì” của An Họa lại ghé thăm,
hôm nay mới sạch sẽ hẳn.
Tiêu Chính nhìn cô với ánh mắt phức tạp, cảm xúc trong cơ thể chạy loạn xạ
không kiêng nể gì, đâm vào lồng ngực anh đau nhói.
Anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Anh hơi mệt”
An Họa: “”
Đợi nửa ngày trời mới được một câu như thế?
Thông thường nói mệt là do ban ngày tiêu hao quá nhiều sức lực, buổi tối lực bất
tòng tâm, nhưng tình huống này thường sẽ không xuất hiện ở người trẻ tuổi, mấy
cậu chàng đôi mươi ban ngày có cày cuốc hai dặm đất thì tối về vẫn có thể hì hục
làm việc hăng say.
Nhưng. Tiêu Chính đã 30 rồi.
Tim An Họa tức khắc chìm xuống đáy cốc.
Nhìn thì thân cường thể tráng, tưởng là hàng tốt, không ngờ là đồ bỏ đi, được cái
mã bên ngoài.
Mới 30 mà đã “không được” rồi.