Xuân Nha vừa chạy về nhà đã bị bà nội bắt gặp.
Bà cụ Vương nheo mắt: “Muộn thế này rồi còn đi đâu?”
“Không đi đâu ạ” Nói xong, Xuân Nha chạy biến vào phòng.
Bà cụ Vương mắng với theo: “Cái con ranh này, không biết phép tắc, người lớn
không cho đi mà mày chạy nhanh thế! Phải tao tao bó chân mày lại xem mày còn
nhảy nhót được nữa không”
Mắng cháu gái chưa hả giận, bà cụ Vương lại trút giận lên Liêu Tam Muội đang
rửa bát: “Cô dạy con gái hay thật đấy, đến bà nội nó cũng không coi ra gì! Mai
tống cổ nó về quê cho nhà chú hai dạy dỗ!”
Liêu Tam Muội hoảng hốt: “Mẹ, thế không được đâu, Xuân Nha mới 4 tuổi, không
rời con được”
Bà cụ Vương: “Thế thì đưa con cả Xuân Hoa về, vừa khéo, thím nó dạy dỗ mấy
năm là có thể gả chồng được rồi”
Về quê gả chồng?
Liêu Tam Muội bát cũng không kịp rửa, chạy ra: “Mẹ, Xuân Hoa mười hai tuổi, mới
lên cấp hai thôi mà!”
Bà cụ Vương hừ lạnh: “Thì sao? Năm xưa tao mười bốn tuổi đã gả cho bố thằng
Hòa Bình rồi! Còn nữa, con gái con lứa học nhiều làm gì? Cho nó nghỉ học đi!
Tiền nhiều không có chỗ tiêu thì gửi về quê, nhà chú hai đông con trai, sau này
cưới vợ làm nhà, chỗ nào chẳng cần tiền!”
Liêu Tam Muội ấp úng: “Là Hòa Bình cho con bé đi học mà”
Bà cụ Vương trừng mắt: “Đàn ông không hiểu chuyện, cô không biết đường mà
khuyên can à?”
Đúng lúc này, Vương Hòa Bình từ trong phòng đi ra, vẻ mặt đau khổ: “Mẹ, sao lại
ầm ĩ thế, con muốn xem cái tài liệu cũng không yên”
Bà cụ Vương lập tức thay đổi bộ mặt tươi cười: “Con xem, con xem đi, mẹ không
nói nữa”
Vương Hòa Bình thở dài, quay vào phòng.
Bà cụ Vương nể mặt con trai cả nên không lải nhải nữa.
Xuân Nha ghé vào cửa sổ nghe động tĩnh bên ngoài, vỗ ngực nói với các chị:
“Bà nội không nói chuyện đưa chúng ta về quê nữa rồi”
Nhà họ Vương có ba cô con gái, lớn nhất là Xuân Hoa mười hai tuổi, thứ hai
Xuân Liễu mười tuổi, ở giữa từng sinh một con trai nhưng chết yểu ngay khi
mới sinh, cuối cùng là Xuân Nha.
Hai cô chị đều hiền lành chất phác, tính tình cam chịu, cô em út Xuân Nha ngược
lại là đứa có chủ kiến nhất.
Xuân Hoa khẽ nói: “Thực ra về quê cũng không sao, ở đâu cũng thế mà”
Xuân Nha lắc đầu, cô bé cảm thấy không giống, nhưng lại không nói ra được là
không giống ở chỗ nào, thở hổn hển một lúc mới nói: “Em không muốn xa chị cả”
Xuân Liễu cũng gật đầu.
Xuân Hoa cười dịu dàng: “Em mang đài sen sang cho mẹ Đông Đông chưa?”
Chỗ đài sen đó là do Xuân Hoa hái lúc chiều, em gái út bảo muốn tặng cho mẹ
Đông Đông nên cô bé đã chọn mấy cái to nhất.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Vâng ạ” Xuân Nha gật đầu, lúc này mới lấy chỗ bánh quy An Họa cho ra, chia
cho các chị.
Thực ra trước khi bà cụ Vương đến, ba chị em Xuân Hoa, Xuân Liễu, Xuân Nha
sống với bố mẹ cũng khá thoải mái, lúc đó các cô bé cũng được hưởng thụ những
thứ giống như những đứa trẻ khác trong khu gia đình.
Chỉ có Xuân Nha, mới sinh ra bà nội đã đến rồi.
Xuân Hoa không chịu ăn bánh quy, muốn nhường cho em, Xuân Liễu cũng làm
theo.
Cuối cùng, Xuân Hoa, Xuân Liễu không lay chuyển được em gái, mỗi người ăn
nửa cái.
truong/chuong-45-con-trai-co-gio-tro-luu-manhhtml]
Xuân Nha cảm thấy ấm lòng, nhưng cô bé cũng không ăn bao nhiêu, còn để phần
cho mẹ.
Tối đi ngủ, trong miệng Xuân Nha vẫn còn vị bánh quy hành thơm phức, cô bé
chép miệng, hạnh phúc chìm vào giấc mơ.
Lại một ngày nghỉ, vừa khéo Tiêu Chính cũng ở nhà.
Tiêu Chính không biết kiếm đâu ra đống gỗ, bắt đầu làm mộc ở sân sau.
An Họa hỏi anh: “Làm gì đấy?”
Tiêu Chính nói: “Chẳng phải đã hứa với Đông Đông là làm cho nó cái giường tầng
sao”
An Họa lúc này mới nhớ ra, đây là lời hứa cô dùng để dỗ con hôm mới đến. Nói ra
thật xấu hổ, cô quên béng mất rồi.
“May mà anh nhớ, không thì em thành bà mẹ thất hứa rồi”
Tiêu Chính cười liếc cô một cái.
An Họa hứng thú nhìn anh làm việc, tấm tắc khen: “Anh học nghề cũng tinh đấy
chứ, học từ bé mà giờ tay nghề vẫn chưa quên”
Tiêu Chính nói: “Hồi mới vào bộ đội, bàn ghế giường tủ hỏng đều là anh sửa, chỉ
có mấy năm nay ít động tay thôi”
An Họa đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Em nhớ anh bảo anh đi lính vì không đủ
ăn, nhưng anh có nghề mà, người có nghề cũng sống khó khăn thế sao?”
“Năm ấy anh mới mười bốn tuổi, chưa xuất sư nên không kiếm được tiền, nhà
không nuôi nổi ba đứa con trai nên anh đăng ký đi theo bộ đội, sợ bộ đội không
nhận, anh khai tăng hai tuổi” Tiêu Chính nhớ lại.
An Họa tò mò hỏi: “Nhà anh ba anh em trai à? Anh là thứ mấy?”
Sao tự nhiên cô lại hứng thú chuyện nhà anh thế nhỉ?
Nhưng Tiêu Chính cũng vui, điều này chứng tỏ cô quan tâm anh! Muốn hiểu thêm
về anh!
“Anh có hai anh trai, hai chị gái, còn một cô em gái nữa, anh là út trong đám con
trai, tính chung thì là áp út. Nhưng hai anh trai cũng không hơn anh nhiều tuổi
lắm”
An Họa cau mày: “Thế tại sao người đi lính không phải là hai anh trai anh? Mà là
anh mới mười bốn tuổi? Anh còn có nghề nữa, đi lính không tiếc à”
Đừng nhìn Tiêu Chính bây giờ oai phong, nhưng đó là do cửu tử nhất sinh mà có
được, trong tình huống không biết trước tương lai, đi lính năm đó chính là lấy
mạng ra đánh cược để kiếm miếng cơm.
Nhà không nuôi nổi nhiều người như thế, theo lý thuyết nên để mấy người anh
trai phát triển hơn về thể chất và tâm trí đi ra ngoài bươn chải mới đúng.
Tiêu Chính nhấc khăn lông trên cổ lau mồ hôi, mới nói: “Làm gì có nhiều tại sao
thế, có thể là số mệnh đã định đi”
An Họa không hiểu ý câu nói này của anh, nhưng trực giác mách bảo cô, trong
chuyện này có lẽ có uẩn khúc gì đó. Cô tạm thời không hỏi thêm.
Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói chói tai của bà cụ Vương.
“Mẹ thằng Đông Đông đâu ra đây!”
An Họa đi ra ngoài, chỉ thấy bà cụ Vương tay trái kéo Đông Đông, tay phải kéo
Xuân Nha, đẩy hai đứa trẻ về phía An Họa.
An Họa nhíu mày nói: “Sao thế này?”
Đôi mắt ti hí của bà cụ Vương đảo như rang lạc, soi mói đánh giá cách bài trí
trong nhà An Họa.
“Mẹ thằng Đông Đông, con trai cô nắm tay cháu gái tôi, thế này là giở trò lưu
manh đấy, cô bảo tính sao đây!”
“Hay là thế này, tôi thấy nhà cô điều kiện cũng khá, chi bằng định hôn từ bé cho
hai đứa nó luôn đi, sính lễ tôi không đòi nhiều đâu, 500.. chốt giá, 800 đồng!”