Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 46: "Không đưa mẹ về quê thì tôi ly hôn với anh"



Xuân Nha rõ ràng bị dọa sợ, co rúm người lại, sợ sệt nhìn bà cụ Vương.

Đông Đông cũng ôm chân An Họa, mách: “Mẹ ơi, bà nội bạn Xuân Nha véo tay

con đau quá”

Hôm nay Đông Đông mặc áo dài tay bằng vải thô để tránh muỗi đốt. An Họa vén

tay áo con lên xem, trên cánh tay quả nhiên có mấy vết hằn ngón tay tím bầm.

Sắc mặt An Họa sa sầm xuống ngay lập tức.

Bà cụ Vương thấy thế, cười làm lành: “Con trai nhà cô quý giá quá, tôi có dùng

sức đâu. Nhưng mà mẹ thằng Đông Đông này, cô cũng đừng so đo, hai nhà

chúng ta sau này là người một nhà rồi, Đông Đông cũng phải gọi tôi một tiếng bà

nội đấy”

An Họa cười nhạt một tiếng: “Sao lại thành người một nhà rồi?”

“Chậc, tôi vừa bảo rồi còn gì, phải định hôn từ bé cho thằng Đông Đông nhà cô

với con Xuân Nha. Tôi cũng chẳng yêu cầu gì nhiều, hôm nào làm hai mâm cỗ,

đưa tiền sính lễ, tôi đưa con Xuân Nha sang nhà cô luôn, sau này nó là người nhà

cô!”

An Họa cười như không cười hỏi: “Ý của bà là, bán Xuân Nha cho nhà tôi làm con

dâu nuôi từ bé?”

“Chứ còn sao nữa!” Bà cụ Vương vỗ đùi, chỉ vào Xuân Nha: “Đừng nhìn nó còn

bé, cô nhìn mặt mũi nó xem, mắt to mũi cao, một mầm mỹ nhân đấy!”

“Con dâu nuôi từ bé cái gì?” Tiêu Chính từ sân sau đi lên, quát lớn.

Anh chỉ mặc mỗi cái áo ba lỗ, cánh tay lộ ra còn to hơn đùi bà cụ Vương, giọng lại

vang như chuông đồng, quát một câu cảm giác sàn nhà cũng rung chuyển, dọa bà

cụ Vương theo phản xạ lùi lại hai bước.

Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, bà ta lại ép mình bình tĩnh lại: “Con trai anh

nắm tay cháu gái tôi rồi, còn không phải nên đính hôn cho chúng nó à?”

“Hoang đường!” Tiêu Chính trừng mắt như mắt trâu, chỉ ra ngoài: “Đi ra ngoài!”

Anh căn bản không coi bà cụ Vương ra gì, lười đôi co với bà ta, định đuổi thẳng

cổ là xong.

An Họa lại đảo mắt, nói: “Bà cụ à, đừng đi vội, chúng ta bàn bạc kỹ chuyện này

xem nào”

Mắt bà cụ Vương sáng lên, tưởng An Họa đồng ý, mừng rỡ nói: “Được, bàn bạc!”

Tiêu Chính kinh ngạc, nhưng nhìn thấy biểu cảm ranh mãnh trên mặt An Họa, anh

lại nuốt lời định nói vào trong, khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt tùy cô làm loạn, anh sẽ

dọn dẹp tàn cuộc cho cô.

“Đã muốn bàn thì đương nhiên phải bàn trước mặt mọi người, không có nhân

chứng sao được chứ?” An Họa nói rồi đi ra ngoài.

Bà cụ Vương thấy thế, tươi cười hớn hở đi theo sau.

Bà ta đang sầu thúi ruột đây, con trai cả nuôi ba đứa con gái tốn bao nhiêu cơm

gạo, cuối cùng vẫn là con người ta! Nếu đằng nào cũng là người nhà người ta, chi

bằng sớm tống đi làm người ở, đỡ tốn được ít nào hay ít ấy.

Cho nên, dù biết rõ trẻ con 4 tuổi nắm tay nhau chẳng là cái gì, bà ta cũng cố tình

sang nhà An Họa ăn vạ.

Nhỡ đâu ăn vạ thành công thì tống khứ được cái của nợ Xuân Nha đi. Nhỡ không

thành thì bà ta cũng chẳng mất gì.

Bà cụ Vương hí hửng tính toán, kết quả lại thành công thật! Bà ta đã tính cả rồi,

tống Xuân Nha đi làm con dâu nuôi từ bé xong, Xuân Hoa, Xuân Liễu cũng tống

nốt về quê, sau đó chọn một đứa con trai nhà chú hai lên, nhận làm con thừa tự

cho thằng cả.

Bụng Liêu Tam Muội không biết tranh hơi, bà ta làm mẹ không thể trơ mắt nhìn

thằng cả tuyệt tự được!

Bà cụ Vương tự cảm động bản thân, thằng cả mà không có bà mẹ này lo toan,

sau này chết đến cái người bưng bát hương cũng không có!

Bà cụ Vương gọi giật An Họa lại, đang định bàn với cô xem tìm ai làm chứng thì

thấy An Họa gân cổ lên gào: “Bà con ơi mau ra đây mà xem, có bọn buôn người

này!”

Tiếng hô này làm bà cụ Vương giật nảy mình: “Buôn người ở đâu? Ở đâu cơ?”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Mấy hộ sống xung quanh cũng chạy ra, Chu Mai Hoa đi đầu hóng hớt là kích động

nhất: “Đây là doanh trại bộ đội đấy, tên buôn người nào to gan dám xông vào?

Hắn mù à?”

An Họa cười với bà cụ Vương: “Bà cụ Vương, bà nhắc lại lời vừa nói với tôi xem

nào”

Bà cụ Vương nhìn chằm chằm An Họa, cảm thấy có gì đó sai sai.

An Họa thấy bà ta không nói, liền bảo: “Có phải bà bảo muốn bán cháu gái Xuân

Nha cho nhà tôi làm con dâu nuôi từ bé, bắt tôi đưa cho bà 800 đồng tiền sính lễ

không?”

Lời này vừa thốt ra, đám đông vây xem lập tức ồ lên.

“Con dâu nuôi từ bé á? Bà cụ Vương lẩm cẩm rồi à, đây có phải xã hội cũ đâu”

“Đây là muốn bán cháu gái lấy tiền chứ gì! Chậc chậc, lương Phó Chính ủy

Vương đâu có ít, sao bà cụ lại làm chuyện này nhỉ”

truong/chuong-46-khong-dua-me-ve-que-thi-toi-ly-hon-voi-anhhtml]

Bà cụ Vương thấy mọi người đều chỉ trỏ vào mình, liền muốn biện bạch: “Tôi là

mẹ thằng Hòa Bình, là bà nội con Xuân Nha, hôn sự của cháu gái đương nhiên tôi

làm chủ! Cái gì mà bán lấy tiền? Đấy là tiền sính lễ! Nhà các người gả con gái

không lấy sính lễ à!”

An Họa vỗ tay hai cái, ra hiệu mọi người im lặng: “Mọi người nghe thấy cả rồi đấy,

bà cụ Vương muốn bán cháu gái, tôi bảo kẻ buôn người chính là bà ta”

Chu Mai Hoa khinh thường nhìn bà cụ Vương: “Hành hạ con dâu chưa đủ, giờ

tính đến cả cháu gái! Bà sợ là muốn tống khứ hết con gái của Tam Muội đi để dọn

chỗ cho mấy thằng cháu nội ở quê lên chứ gì? Trẻ con 4 tuổi mà cũng nhẫn tâm

xuống tay được, phui!”

Lời này nói trúng tim đen, nhưng bà cụ Vương chẳng sợ chút nào, chống nạnh

quát: “Thì sao? Chuyện nhà chúng tôi liên quan chó gì đến các người! Lũ chõ

mõm vào chuyện người khác!”

Lúc này, Liêu Tam Muội lao tới, ôm chặt Xuân Nha vào lòng, hai mắt đỏ ngầu

trừng bà cụ Vương: “Xuân Nha là con gái tôi, bà đừng hòng bán nó!”

Bà cụ Vương nhìn Liêu Tam Muội như nhìn kẻ ngu: “Bán chác cái gì? Đấy là tìm

nhà chồng cho nó! Đàn bà chúng ta chẳng phải sớm muộn gì cũng phải đi bước

này sao!”

“Nó mới 4 tuổi!” Liêu Tam Muội gào lên.

“Mày dám gào với tao à!” Bà cụ Vương nói rồi định lao vào cấu xé Liêu Tam Muội.

Lần này, Liêu Tam Muội không nhẫn nhịn như mọi khi nữa, chị ta né tránh!

Bà cụ Vương tức khắc cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức, xắn tay áo, giơ

tay lên định tát Liêu Tam Muội.

An Họa đứng gần đó liền chặn tay bà ta lại: “Bà già kia, bà vừa bảo đây là việc

riêng nhà bà, tôi thấy không phải đâu. Điều thứ nhất của Luật Hôn nhân là bãi bỏ

chế độ hôn nhân phong kiến cưỡng ép, trọng nam khinh nữ, coi thường lợi ích

con cái. Điều thứ hai là cấm tảo hôn, con dâu nuôi từ bé. Hành vi của bà là phạm

pháp bà biết không? Tôi có thể báo công an bắt bà đi cải tạo lao động đấy!”

An Họa vốn có khuôn mặt kiều diễm, lúc này lại lạnh lùng như băng sương, ánh

mắt sắc bén, thoáng chốc lại mang chút khí thế đáng sợ giống chồng mình, bà cụ

Vương bị dọa run lên, đôi chân bó ba tấc đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.

“Mày. mày” Bà ta run run ngón tay chỉ vào An Họa, không nói nên lời.

Bà cụ Vương không phải ngày đầu tiên gây chuyện thị phi, nhưng người khác

nhiều lắm cũng chỉ mách Vương Hòa Bình vài câu, Vương Hòa Bình lại về nhà nói

bà vài câu, lâu dần, bà cụ Vương nảy sinh ảo giác ông trời con, trong khu gia đình

này bà ta chẳng sợ ai.

Nhưng hôm nay chọc phải An Họa, sao lại khác người ta thế nhỉ?

Còn bảo bà ta phạm pháp, muốn bắt bà ta đi cải tạo lao động. Có phải thật

không?

Trong lúc bà cụ Vương do dự, nhìn thấy con trai mình vội vã chạy về phía này.

Bà ta lập tức cay mũi, tủi thân gọi: “Con ơi, bọn họ bắt nạt mẹ”

“Phó Chính ủy Vương về đúng lúc lắm,” An Họa tóm tắt ngắn gọn sự việc, “Bà cụ

ăn vạ nhà tôi, anh xem xử lý chuyện này thế nào đây”

Vương Hòa Bình xấu hổ đến mức chỉ muốn chui đầu xuống đất.

Ông ta đỡ bà cụ Vương dậy, sau đó cúi đầu xin lỗi An Họa và Tiêu Chính: “Xin lỗi,

mẹ tôi ở quê mới lên, không hiểu biết, hai người đừng chấp nhặt với bà”

An Họa cười cười: “Chúng tôi thì có gì đâu mà chấp nhặt, chỉ lo thay cho Phó

Chính ủy Vương thôi, việc nhà còn quản không xong thì quản việc nước thế nào?”

Vương Hòa Bình sao lại không biết đạo lý này, trước kia bà cụ Vương chỉ có tiếng

xấu hành hạ con dâu, giờ thêm cái ác danh bán cháu gái, quả thực là đặt chướng

ngại vật trên con đường quan lộ của ông ta.

Ông ta cầu xin nhìn mẹ già: “Mẹ, mẹ coi như vì con mà nghĩ chút đi, đừng làm

loạn nữa!”

“Cái gì? Mày bảo tao làm loạn á?!” Con trai chưa bao giờ nói nặng lời với bà ta

như thế!

Bà cụ Vương lập tức khóc lóc om sòm.

“Giỏi cho cái thằng Vương Hòa Bình bất hiếu này! Cha mày đoản mệnh chết

sớm, tao một mình đi ăn xin nuôi hai anh em mày khôn lớn, hồi đó khổ biết bao

nhiêu, tao thân đàn bà chân yếu tay mềm, cõng một đứa, dắt một đứa, nuốt cả

máu và nước mắt vào trong mới nuôi được hai anh em mày nên người. Giờ

sướng rồi, mày chê tao phiền phức chứ gì? Được, tao đi, tao về quê! Cũng may

em mày không vô lương tâm như mày, nó sẽ nuôi tao!”

Những lời này của bà cụ Vương, không biết đã nói bao nhiêu lần, nhưng lần nào

cũng nắm thóp được Vương Hòa Bình.

Quả thực, để nuôi lớn hai đứa con trai, cuộc đời bà cụ Vương có thể nói là bò từ

địa ngục ra cũng không quá. Vương Hòa Bình đến nay vẫn nhớ rõ, hồi nhỏ có lần

ba mẹ con ba ngày không có gì bỏ bụng, cuối cùng nhìn thấy một con chó hoang

ngậm nửa cái bánh bao, bà cụ Vương đói thoi thóp không biết lấy đâu ra sức lực,

lê đôi chân bó cướp được nửa cái bánh bao từ miệng chó, nấu nửa nồi cháo

loãng, cứu sống ba mạng người.

Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Vương Hòa Bình lại không thể cứng rắn với mẹ già.

“Mẹ”

Thấy đầu Vương Hòa Bình lại cúi xuống, giọng nói của Liêu Tam Muội bỗng vang

lên.

“Vương Hòa Bình, nếu anh không đưa mẹ về quê, tôi sẽ ly hôn với anh”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.