Dung My gật đầu, sau đó bắt đầu phân tích một loạt cho Trần Xuân Lan.
““Đương nhiên là thật rồi. Tay nghề của chị giỏi như vậy, nếu ra bán hàng chắc
chắn còn làm ăn tốt hơn cả chủ sạp này. Em nói chị phải chuẩn bị bao tải để đựng
tiền cũng không hề nói quá đâu. Chị xem kìa, mới có một lúc mà chủ sạp kia đã
bán được bao nhiêu bát rồi; một bát bán bốn hào, tiền vốn mỗi bát còn chưa tới
hai hào, tính cả than với các thứ vào thì nếu thêm thịt lợi nhuận còn cao hơn nữa.
Cứ theo đà này, dù việc buôn bán ăn uống có kém đến đâu, một ngày ít nhất cũng
phải bán được trăm bát làm mốc. Tất nhiên, vất vả thì chắc chắn là vất vả thật, chị
xem chủ sạp kia bận rộn đến mức nào rồi”
Ở thời buổi này, bán hàng không lo không kiếm được tiền, nhưng phải là người
chịu được vất vả mới kiếm được đồng tiền ấy, nào là dậy sớm thức khuya, lại còn
phải chịu gió, chịu tạt mưa.
Dĩ nhiên, còn phải chịu đựng những lời chê cười và ánh mắt khác thường từ
người khác.
Trần Xuân Lan nghe xong lắc đầu quầy quậy, cơ mặt run run vì xúc động, “Tôi
không sợ khổ, khổ thế nào cũng không bằng khổ khi ở nhà cày cuốc ruộng
nương, hơn nữa, chỉ cần kiếm được tiền, sợ gì khổ không khổ”
Vừa nghe Dung My nói, Trần Xuân Lan vừa âm thầm tính toán trong lòng, cho dù
một bát chỉ lời một hào, thì một ngày cũng kiếm được mười tệ, hơn nữa mức lời
thực tế có thể lên đến hai hào, nếu mỗi ngày bán được hai trăm bát, thì một tháng
cô sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây!
Chỉ nghĩ thôi cô đã thấy kích động đến mức không thốt nên lời.
Đến tâm trí ăn mì cũng chẳng còn.
Cô nhìn Dung My đầy sốt ruột, “Em gái, chúng ta có thể về muộn một chút được
không? Lát nữa chị muốn ra chợ đi một vòng, xem mấy thứ nồi niêu bếp lò, bát
đĩa các thứ”
“Được, không vấn đề gì” Dung My cười đáp ngay.
Phong cách làm việc nói là làm của Trần Xuân Lan càng khiến Dung My tin rằng
cô ấy có thể làm giàu bằng việc bán hàng, thậm chí sau này còn có thể có thành
tựu lớn hơn.
Theo cô nhìn nhận, dè dặt, lo sợ, suy tính cả vạn kế hoạch hoàn hảo cũng không
bằng một lần hành động nói làm là làm.
Ngày Tết Trung Thu.
Do Dung My đứng ra tổ chức, mấy chục chị vợ quân nhân trong sân lớn đã đến
doanh trại từ sớm.
Các chiến sĩ Ban Hậu cần cũng được ‘đuổi’ ra khỏi nhà ăn nghỉ ngơi một ngày,
nhà ăn vốn có bị các chị vợ chiếm dụng.
Hàng chục chị vợ quân nhân vừa nói vừa cười, người thì rửa rau, người thì nhặt
rau, người thì thái rau, mỗi người đều làm những món ăn đặc sản quê hương
mình.
Cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp và hòa hợp.
Vất vả thì đúng là vất vả thật, nhưng nhìn thấy các chiến sĩ ăn ngấu nghiến, thậm
chí có người còn rơm rớm nước mắt, các chị vợ đều cảm thấy chút mệt nhọc này
hoàn toàn xứng đáng!
Không lâu sau bữa trưa.
Đoàn Văn công đã tới vài chiếc xe Đông Phong có bạt che, doanh tiền phương cử
nhiều chiến sĩ đến giúp khiêng đồ, dựng sân khấu, chuẩn bị cho buổi biểu diễn
văn nghệ tối nay.
Người ta thường nói ba người đàn bà là một sân khấu.
Cả Đoàn Văn công nhiều người như vậy, Dung My cũng chỉ biết Khương Hương
Đồng, Thôi Manh Manh, Thời Tĩnh, Quan Thuyên Quyên mấy người.
Cũng thật trùng hợp.
Lần này mấy người họ đều có trong đội hình biểu diễn.
Hai người múa, một người hát, và một người trong ban nhạc.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Khương Hương Đồng vừa đến đã tìm kiếm bóng dáng của Dung My.
“Dung Dung, Dung Dung!”
Dung My đang học gói bánh trong nhà ăn:.
Trần Xuân Lan ngồi cạnh Dung My đương nhiên là quen Khương Hương Đồng,
vừa gói bánh vừa cười chào, “Ồ, chị Khương tới rồi à”
“Chào chị Xuân Lan” Khương Hương Đồng đáp lễ với một nụ cười lịch sự.
Sau đó, cô đưa mắt nhìn vào tay Dung My, thấy những vỏ bánh Dung My nặn méo
mó, liền bụm miệng cười.
“Dung Dung, cậu đang gói cái gì thế này?”
noi-bat-o-dai-vien/chuong-058-tet-trung-thuhtml]
Cô ấy đã hiểu tại sao lại là Phó đoàn trưởng họ Chu nấu ăn rồi, xem cái tay nghề
của Dung My này. thật khó mà diễn tả nổi.
Dung My chẳng chút hổ thẹn nào, đương nhiên đáp, “Đương nhiên là bánh chứ
còn gì nữa”
Khương Hương Đồng cười hớn hở chỉ vào ‘vật thể không xác định’ trong tay Dung
My, “Nhưng bánh chảo không phải nên có nếp gấp sao? Và phải dẹt dẹt chứ, sao
của cậu lại tròn tròn thế kia? Bảo nó giống bánh bao ư, cũng chẳng giống bánh
bao”
Dung My vẫn không ngừng động tác tay, bề ngoài bình tĩnh nói, “Tớ nói nó là
bánh chảo thì nó là bánh chảo. Đây không phải vỏ bánh chảo sao? Đây không
phải nhân bánh sao? Dù sao cũng là cho vào miệng ăn, không cần quá để ý đến
những tiểu tiết hình thức bên ngoài”
Nội tâm: Cái bàn tay chết tiệt này, sao nó không nghe lời thế chứ, một miếng vỏ
bánh cũng nặn không xong!!!
Trần Xuân Lan bên cạnh cười đến mức không thể ngậm miệng lại được, “Hì hì, lát
nữa không biết ai may mắn được ăn bánh do em Dung gói đây”
Cuối cùng cô cũng tìm thấy một thứ mà em Dung không làm được.
“Tớ ăn, tớ ăn! Dung Dung, lát nữa cậu để phần cho tớ, tớ ăn, tớ có phúc!”
lại còn phải tổng duyệt sơ qua và xác định vị trí, nên tối nay Đoàn Văn công của
họ cũng sẽ ăn cơm ở đây cùng mọi người.
Khóe miệng Dung My giật giật, “Được thôi, vậy chúc cậu lát nữa may mắn ăn hết
chỗ bánh tớ gói này”
Nghĩ đến việc mình đến tìm người là có chuyện chính cần nói, Khương Hương
Đồng không đùa nghịch nữa, liếc nhìn xung quanh hai lần, che tay áp sát vào tai
Dung My hỏi.
“Dung Dung, Phó đoàn trưởng họ Chu nhà cậu đâu?”
Dung My dừng động tác tay, nghi ngờ liếc nhìn Khương Hương Đồng hai cái,
“Sao thế? Cậu tìm anh ấy có việc gì à?”
“Không phải, không phải” Khương Hương Đồng bị ánh mắt của Dung My làm cho
vừa lắc đầu vừa vẫy tay.
Sợ Dung My hiểu lầm mình, cô vội nói, “Hôm nay Thôi Manh Manh cũng đến rồi”
Cô đến là để báo tin cho Dung My đấy, cô có thể đến tìm Dung My, không chừng
Thôi Manh Manh lại có thể lén lút đi tìm Chu Nam Tự.
Là chị em tốt, làm sao cô có thể đứng nhìn bạn trai của chị em tốt có cơ hội tiếp
xúc với phụ nữ khác chứ.
Cô đã thấy rồi, Thôi Manh Manh vừa vào doanh trại là ánh mắt không ngừng nghỉ,
nhìn chỗ này, liếc chỗ kia, nhìn một cái là biết đang tìm người.
Có lẽ người khác không để ý.
Nhưng cô thì khác, cô luôn chú ý từng cử chỉ của Thôi Manh Manh.
“Cô ấy đến là chuyện bình thường mà?” Dung My thu lại ánh mắt, hoàn toàn
không bận tâm đến chuyện này.
Nhìn thái độ không màng của Dung My, Khương Hương Đồng tròn mắt, giọng sốt
ruột hạ thấp xuống, “Cậu không sợ cô ta đi tìm Phó đoàn trưởng họ Chu sao?”
Trên mặt Dung My vẫn không chút biểu cảm, “Chu Nam Tự đã không thích cô ta”
Trong mắt Khương Hương Đồng, Dung My vẫn rất tự tin như vậy.
Khương Hương Đồng suy nghĩ kỹ một chút, hình như cũng có lý.
Dung Dung ưu tú như vậy, lại còn xinh đẹp thế kia, Phó đoàn trưởng họ Chu nghĩ
cũng không phải người mù.
Cô lo lắng hão rồi.
Lập tức an tâm trở lại, đang định xin vào hội gói vài cái.
Vừa rửa tay xong, liền trông thấy Thôi Manh Manh đi thẳng vào cửa nhà ăn.
Thôi Manh Manh đúng là đang tìm người.
Nhưng không phải tìm Chu Nam Tự, mà là đang tìm Dung My.