Sức một người có thể bằng sức hai người được không?
Đương nhiên là không.
Cuối cùng, Dung My cũng ngoan ngoãn đi theo Trần Xuân Lan và Ô Tú Quyên
đến một quán bán mì Hòa Lạc bên đường.
Đúng vào giờ ăn, chủ quán bận tối mắt tối mũi, đến mức còn không có thời gian
chào hỏi mấy người.
Mấy chiếc bàn thấp kê bên đường đều đã chật kín người.
Dung My nhíu mày, “Hai chị ơi, hay là mình lên quán ăn đi, chỗ này đến chỗ ngồi
cũng không có”
Trần Xuân Lan vui vẻ trấn an, “Không sao, mình gọi mì trước đi, người ta ăn
nhanh lắm, lát nữa có người đứng dậy là mình ngồi xuống được ngay”
Dung My không hiểu lắm, nhưng vẫn tôn trọng.
Thế là cô rộng rãi nói với chủ quán đang bận rộn, “Bác chủ ơi, cho cháu ba bát,
thêm thịt nhé”
Trần Xuân Lan nghe thấy “thêm thịt”, giật mình, vội vàng bước lên ngăn lại, “Trời
đất ơi cô em, mì không thôi là được rồi, mì không bốn hào, thêm thịt là thành sáu
hào đấy”
Rồi chị lại cười nói với chủ quán, “Bác chủ ơi, cho chúng cháu ba bát mì không là
được rồi ạ”
Lần này, Dung My không chiều theo Trần Xuân Lan nữa, mà kiên quyết lấy ra một
đồng tám hào lẻ đưa cho chủ quán.
“Bác chủ, cứ cho cháu ba bát thêm thịt”
Khí thế ấy, nếu như không phải vừa đúng có một đồng tám hào lẻ, Dung My cao
thấp gì cũng phải tỏ ra rộng rãi lần nữa, diễn vai tổng tài ngầu lạnh, rút hai đồng
đưa cho chủ quán, giọng trầm lạnh mà nói “Không cần thối lại!”.
“Được rồi, các cô cứ tự tìm chỗ ngồi đi, lát nữa có ngay” Chủ quán chỉ ngẩng lên
nhìn cô một cái, nhận tiền, hứa một tiếng rồi lại tiếp tục bận rộn với công việc
trong tay.
Dung My còn nghi ngờ không biết ông chủ có nhớ rõ không nữa.
Ba người họ đứng đợi ở bên cạnh, quả nhiên như Trần Xuân Lan nói, chẳng mấy
chốc đã có người ăn xong đứng dậy.
Trần Xuân Lan rất nhanh nhẹn bước tới giúp chủ quán thu dọn bát đũa, lại còn lau
bàn nữa.
Xong xuôi mới gọi Dung My và Ô Tú Quyên, “Hai cô ngồi nhanh đi”
Dung My nhìn thấy Trần Xuân Lan nhiệt tình như vậy thì cười, buông lời trêu đùa
kiểu nói đùa, “Chị Xuân Lan, chị đang làm nhân viên phục vụ à, còn nhiệt tình hơn
cả chủ quán nữa”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Sau khi ngồi xuống, Trần Xuân Lan kéo Dung My nói nhỏ, “Cô em, em nói đúng
đấy, em xem quán này bận thế này, lát nữa chị thật muốn đi hỏi ông chủ xem có
cần thuê người không”
Mấy năm nay, mọi thứ trong nhà đều dựa vào một mình ông nhà chị là lão Chu
gánh vác.
Nói thật lòng, chị cũng muốn tìm một công việc, để giảm bớt gánh nặng cho gia
đình, chia sẻ chút ít với lão Chu.
Chị không có học thức, đừng nói là vào cơ quan nhà nước làm việc, ngay cả tư
cách vào nhà máy làm công nhân cũng không có.
Vì vậy, khi Dung My nhắc đến chuyện nhân viên phục vụ, chị thực sự hơi động
lòng.
Nhân viên phục vụ ở khách sạn nhà nước thì chị không làm được, nhưng nhân
viên phục vụ ở quán bên đường này chắc yêu cầu cũng không cao lắm đâu.
Dung My nghe xong ngạc nhiên nhìn Trần Xuân Lan, “Chị, chị nói thật đấy? Em
chỉ đùa một câu thôi mà”
Trần Xuân Lan gật đầu ngượng ngùng, nở một nụ cười đắng ngắt, “Thật đấy, em
cũng biết rồi, nhà chị còn có bốn đứa nhỏ phải nuôi, quê lại còn có ông bà già, chỉ
trông vào mỗi anh Chu nhà em, nói ra cũng không sợ cô em chê cười, tháng nào
cũng sống chật vật, eo hẹp”
Nhắc đến những chuyện này, trong mắt Trần Xuân Lan hiếm hoi không còn ánh
sáng.
Nếu là mấy năm trước, dù có khó khăn chật vật đến đâu, Trần Xuân Lan cũng sẽ
không động đến ý nghĩ này.
Mấy năm trước thời thế đặc biệt, nhưng mấy năm nay đã khác rồi, xu hướng đang
thay đổi, dù làm cho hộ kinh doanh cá thể nghe không hay lắm, nhưng vẫn hơn
cái cảnh trong tay không có đồng nào.
Sợ Dung My không biết là chị nghiêm túc, lại như đang củng cố quyết tâm của
mình, chị tiếp lời, “Hơn nữa, tổ chức không còn cổ vũ các chị em quân nhân tự
lập tự cường nữa sao, chị đi làm phục vụ cho hộ cá thể tuy nghe không hay ho gì,
nhưng ít ra mỗi tháng cũng có tiền, đúng không?”
Dung My thấy Trần Xuân Lan nghiêm túc như vậy, liền nhìn chị hai lượt, cũng
nghiêm túc nói, “Vậy chị đi làm thuê cho người ta, chi bằng tự mình dựng một
quán, làm chủ quán đi”
Nếu không phải vì cô không chịu được khổ, cũng không hoàn toàn là vậy, chủ yếu
là vì cô không có cái tay nghề này.
Tùy tiện dựng một quán ăn vặt, ngày nào về nhà cũng đếm tiền.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-057-chuan-bi-bao-tai-dung-tien-dihtml]
Câu nói “làm tên lửa không bằng bán trứng vịt lộn” mà người đời sau hay nói,
chính là nói về thời đại này.
Trần Xuân Lan vừa chịu được khổ, tay nghề lại không tệ, dựng một quán ăn vặt là
thích hợp không còn gì bằng.
“Cô em, chị làm gì có cái bản lĩnh làm chủ quán chứ” Trần Xuân Lan lẩm bẩm
nhỏ.
Làm chủ quán, chị nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Ngay cả việc đi làm thuê ở đây, chị cũng đã phải dốc hết can đảm lắm rồi.
Dung My: ..
Để xây dựng chút tự tin cho Trần Xuân Lan, Dung My cổ vũ chị.
“Chị xem, đây chẳng phải chỉ là một cái bếp lò, thêm vài bộ bàn ghế, bát đĩa
xoong nồi, là dựng được rồi sao? Chị còn nhiệt tình hơn cả ông chủ kia, cứ bày
quán ra, chắc chắn kinh doanh còn hơn hắn ta”
Đang nói, giọng chủ quán chen ngang vào, “Mì của mấy cô đây, phiền tự lên lấy
giúp nhé”
“Để chị đi lấy mì, em ngồi yên đấy, giữ chỗ” Trần Xuân Lan đứng dậy, lại dặn
Dung My ngồi yên không nhúc nhích, giữ lấy chỗ ngồi.
“Chị cũng đi” Ô Tú Quyên cũng đứng lên.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Dung My đương nhiên không khách khí, ngồi yên đó đợi Trần Xuân Lan bưng mì
tới cho mình.
Chỗ này khác với quán ăn, đằng sau còn có nhiều người đang đứng đợi.
Chỉ cần mông vừa rời khỏi ghế, lập tức sẽ có người khác ngồi xuống.
Vì vậy, Dung My ngồi đó thuần túy là để giữ chỗ.
Chẳng mấy chốc, Trần Xuân Lan bưng mì tới, mấy người đều không nói năng gì
nữa, cúi đầu ăn.
Không biết có phải do chủ quán quá bận không nắm được thời gian, hay là tay
nghề vốn không giỏi lắm, sợi mì mềm oặt, chẳng dai chút nào.
Như thế này, còn không ngon bằng món Chu Nam Tự nấu nữa.
Dung My chỉ ăn hai miếng đã thấy vô vị.
Uống vài ngụm nước canh, rồi đặt đũa xuống.
Trần Xuân Lan nhướng mày, “Cô em, sao em không ăn nữa?”
Dung My cười, “No rồi, em nói thật vị này thực sự không bằng tay nghề của chị
Xuân Lan đâu”
Cô không quên lại một phen khích lệ Trần Xuân Lan.
Ô Tú Quyên đang cúi đầu ăn cũng ngẩng lên, rất tán thành lời của Dung My,
“Xuân Lan, cô Dung nói không sai, bát mì này thực sự không ngon bằng tay nghề
của chị”
“Thấy chưa, chị xem với cái tay nghề thế này mà kinh doanh còn tốt như vậy, nếu
chị dùng tay nghề của mình mà dựng một quán—”
Cô cố ý làm ra vẻ huyền bí, dừng lại hai giây.
Rồi vỗ vai Trần Xuân Lan, khẽ ho một tiếng.
“Thì chuẩn bị bao tải đựng tiền đi!”
Trần Xuân Lan đỏ bừng mặt, giọng ngượng ngùng, “Cô em, em đừng lấy chị ra
nói đùa nữa”
Rồi chị lại nhìn theo tình huống mà Dung My vừa nói, liếc nhìn những người vẫn
đang xếp hàng xung quanh.
Như đã dốc hết tất cả dũng khí, chị nhìn Dung My và Ô Tú Quyên, “Nhưng, hai
người thực sự nghĩ tay nghề của chị tốt hơn ông chủ quán kia sao?”
Bản thân chị có miệng, đương nhiên nếm ra được mùi vị này không bằng tay nghề
của mình.
Nhưng lại sợ đó là kiểu “bà Vương bán dưa, tự khoe dưa ngon” của mình.
Tay nghề tốt, vẫn phải từ miệng người khác nói ra mới là thật.