Gần như ngay lập tức, tai của Chu Mai Hoa đã dựng đứng lên: “Có phải tiếng của
Cát Hồng Anh không?”
An Họa gật đầu: “Đúng rồi, là chị ta đấy”
Thạch Vệ Quang tiếp lời: “Chức chủ nhiệm của Cát Hồng Anh bị cách rồi, hình
như bị điều sang quản lý kho lưu trữ. Chắc là chị ta vốn đã bị ai đó trong đơn vị
nhắm vào, nhân cơ hội này kéo xuống luôn”
Đôi mắt đen của Tiêu Chính khẽ lóe lên, anh cắn một miếng bánh màn thầu thật
lớn.
Chu Mai Hoa chặc lưỡi: “Đáng đời chị ta, làm công tác phụ nữ mà lại cầm đầu
bức hại phụ nữ! Cũng may là cô An đây có chủ kiến, chịu đựng được sự việc, chứ
gặp ai yếu đuối, khéo bị ép nhảy sông thật rồi”
“Tự làm tự chịu” Thạch Vệ Quang gật đầu tán đồng.
“Nhưng mà sao chị ta lại đòi ly hôn nhỉ?” Chu Mai Hoa tò mò vô cùng, dứt khoát
bưng luôn bát cơm đi ra cửa viện, đứng hóng hớt động tĩnh nhà đối diện.
Thạch Vệ Quang trách vợ: “Trong nhà còn có khách đấy! Coi có ra thể thống gì
không!”
Chu Mai Hoa phẩy tay: “Tiêu Chính với cô An có phải người ngoài đâu. Em nghe
một lát rồi vào ngay”
________________________________________
“Ly hôn ly hôn, hở tí là đòi ly hôn! Sao bây giờ cô lại trở nên như thế này!”
“Tôi thế nào? Tôi vốn dĩ là thế này đấy! Là anh thay đổi nên mới nhìn tôi không
vừa mắt!”
“Tôi thay đổi?” Dư Bảo Sơn cười nhạt, “Cô nói thử xem tôi thay đổi ở chỗ nào?”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Cát Hồng Anh trừng mắt nhìn chồng: “Anh trở nên chán ghét tôi, đi làm về đến
một câu cũng không muốn nói với tôi, nhưng lại tươi cười hớn hở với em gái ruột
của tôi. Anh nói đi, có phải anh với nó có tư tình với nhau không!”
Dư Bảo Sơn chỉ tay vào Cát Hồng Anh, ngón tay run rẩy liên hồi: “Cô. cô thật là
đồi bại!”
Cát Hồng Anh cười khẩy: “Nếu không, tại sao anh không đồng ý đưa nó về quê?
Giữ nó lại định làm gì? Muốn nó thay thế tôi sao?”
Dư Bảo Sơn ngồi bệt xuống ghế, nhắm mắt ôm ngực hồi lâu mới thấy dễ thở
hơn đôi chút.
“Mẹ cô gửi thư lên bảo, Hồng Hà nếu ở trên này không tìm được nhà chồng thì về
quê đi, bà ấy đã tìm cho một mối, đối phương hai mươi tám tuổi, vợ mất, dắt theo
một đứa con gái ba tuổi, một đứa con trai một tuổi. Cô đành lòng để em gái ruột
của mình gả cho người như vậy sao?”
Cát Hồng Anh lạnh lùng: “Là Hồng Hà không chịu chứ gì? Hừ, hồi trước đòi gả
cho Tiêu Chính, chẳng phải cũng là đi làm mẹ kế người ta sao, sao lúc đó nó lại
chịu? Đã là mẹ tìm thì điều kiện gia đình chắc chắn không tệ đâu”
“Cô!” Dư Bảo Sơn không thể tin nổi nhìn vợ, “Cô không phải không biết, đàn ông
dưới quê điều kiện tốt đến mấy cũng là chân lấm tay bùn, sao bì được với Tiêu
Chính? Hồng Hà không muốn là chuyện bình thường! Làm chị như cô không nên
nói nó như vậy”
Ánh mắt Cát Hồng Anh chợt trở nên sắc lẹm: “Nó có coi tôi là chị không? Nếu
không phải nó hại tôi, tôi có đến mức mất luôn cái ghế chủ nhiệm Hội phụ nữ
không?”
Dư Bảo Sơn gắt: “Liên quan gì đến Hồng Hà? Đó là do cô tự chuốc lấy!”
“Anh còn bênh nó! Là lỗi của nó! Chính là lỗi của nó! Nó không nên khai tôi ra, nó
nên gánh hết trách nhiệm lên đầu mình mới đúng! Dù sao nó cũng không có công
việc, không có đơn vị, làm sai thì cùng lắm là xin lỗi viết kiểm điểm, có ảnh hưởng
gì đâu? Tôi thì khác, danh tiếng của tôi quan trọng biết nhường nào!”
be-con-di-tim-chong/chuong-54-cat-hong-anh-to-caohtml]
Cát Hồng Anh bắt đầu trở nên mất kiểm soát. Cái ngày bị bãi chức chủ nhiệm đối
với bà ta như tiếng sét ngang tai, phải mất mấy ngày mới bình tĩnh lại được,
nhưng vẫn không thể chấp nhận sự thật. Chuyện này đã trở thành tâm bệnh ám
ảnh bà ta. Bà ta cần một nơi để trút giận, cần một người để đổ lỗi.
Việc Cát Hồng Hà đứng ra chỉ đích danh chị gái hôm đó đã để lại vết thương sâu
sắc trong lòng Cát Hồng Anh. Đó là sự phản bội từ người thân. Bà ta mặc định đổ
hết tội lỗi lên đầu em gái. Ngày xưa thương em bao nhiêu, giờ bà ta hận bấy
nhiêu.
“Phải tống nó đi. Nếu không, tôi sẽ đi tố cáo anh”
Dư Bảo Sơn ngẩn người: “Tố cáo tôi? Cô tố cáo tôi cái gì?”
Cát Hồng Anh nói bằng giọng âm hiểm: “Tôi tố cáo anh có vấn đề về tác phong, tố
cáo anh thông gian với em vợ!”
Dư Bảo Sơn sững sờ hồi lâu, liền vồ lấy cái cốc ném xuống đất, gầm lên một
tiếng: “Hoang đường!!”
________________________________________
Cát Hồng Hà đang đứng nghe lén ngoài cửa bị dọa cho giật mình, vội vàng chạy
biến. Cô ta chui vào bếp, ngồi trước bệ lò, thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Cuối
cùng, nước mắt lã chã rơi xuống. Tương lai của cô ta ở đâu? Chẳng lẽ thật sự
phải quay về để bố mẹ sắp đặt gả cho một người đàn ông lỡ dở ở nông thôn sao?
Bên này, Chu Mai Hoa hóng hớt xong cũng quay lại bàn ăn. Chị có chút không
dám tin: “Hình như nghe mang máng nói cái gì mà. thông gian với em vợ?
Không lẽ Dư Bảo Sơn và”
Thạch Vệ Quang giật mình: “Không được nói bừa!”
Chu Mai Hoa: “. Chắc là em nghe nhầm rồi”
Thạch Vệ Quang nghiêm nghị: “Ngậm miệng cho chặt vào, bất kể bà vừa nghe
thấy gì cũng không được nói với người khác” Ông hiểu tính vợ hay đưa chuyện
nên đặc biệt dặn dò. Chuyện thông gian với em vợ nghe qua là biết giả rồi. Ở cái
khu tập thể này, đàn ông chỉ cần đầu óc tỉnh táo một chút là không bao giờ phạm
sai lầm về tác phong, huống chi là với em vợ sống chung dưới một mái nhà. Làm
thế chẳng khác nào đi trên dây, chờ chết lúc nào không hay!
Chu Mai Hoa lầm bầm: “Em tuy thích hóng chuyện nhưng cũng biết mức độ
nghiêm trọng của việc này, sẽ không nói lung tung đâu. Anh tưởng em là Cát
Hồng Anh chắc?”
An Họa mỉm cười nói: “Bác Tham mưu trưởng cứ yên tâm đi, chị Mai Hoa biết
chừng mực mà”
________________________________________
Chỉ có điều, người ngoài có đồn đại hay không không còn quan trọng nữa. Mấy
ngày sau, chuyện của Dư Bảo Sơn và Cát Hồng Hà thế mà lại bị “ngồi lê đôi
mách” thật sự. Bởi vì, Cát Hồng Anh đã thật sự đi tố cáo họ.
Nguồn cơn là vào đêm hôm cãi nhau, Dư Bảo Sơn ôm chăn gối sang phòng trống
khác ngủ. Hai vợ chồng kết hôn bao năm, lần đầu tiên ngủ riêng, Cát Hồng Anh
trằn trọc mãi không ngủ được. Dư Bảo Sơn cứ hở ra là bênh Cát Hồng Hà khiến
bà ta sinh nghi thật sự, cộng thêm nỗi thất vọng trong công việc và sự oán hận
với em gái làm bà ta càng thêm đa nghi.
Bà ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định dậy xem sao. Nào ngờ, vừa vặn thấy Cát Hồng
Hà đang đứng trước cửa phòng Dư Bảo Sơn, đưa cho ông một cái bát. Cát Hồng
Hà nhìn thấy chị gái thì mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng giải thích: “Chị. em
nghe thấy anh rể trong phòng ho nên nấu chút nước gừng cho anh ấy”
Cát Hồng Anh nhìn chằm chằm em gái, không nói một lời, nhưng ánh mắt lạnh lẽo
như muốn đóng băng tất cả. Dư Bảo Sơn ho mấy tiếng, lên tiếng: “Cô đừng hiểu
lầm, Hồng Hà cũng là ý tốt thôi”
Dứt lời, Cát Hồng Anh quay lưng bỏ về phòng, tiếng đóng cửa mạnh đến mức làm
lũ trẻ giật mình thức giấc. Cát Hồng Hà vội vàng đi dỗ dành lũ trẻ. Dư Bảo Sơn
cũng không để tâm lắm, nghĩ bụng Cát Hồng Anh chắc cũng như mọi khi, giận dỗi
một lúc là xong.
Ai mà ngờ, Cát Hồng Anh lẳng lặng không nói lời nào, trực tiếp gửi thư tố cáo lên
thẳng Quân khu.