An Họa dừng lại, để Tiêu Chính bế Đông Đông xuống trước, còn mình thì chuẩn bị
nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
Tiêu Chính vội vàng tiến lại đỡ cô: “Cẩn thận”
An Họa cũng thuận thế giao tay cho anh, mượn chút lực để xuống đất. Tiêu Chính
khẽ nhếch môi: “Nghỉ ngơi một lát đi”
An Họa gật đầu, hỏi anh: “Anh có muốn đi chạy một vòng không?”
Đi một mình thì chẳng có gì thú vị, anh muốn dẫn vợ cùng chạy cơ. Nhưng xung
quanh có bao nhiêu người, tìm không ra cái cớ nào hợp lý, anh lại ngại chẳng
dám nói thẳng.
Đúng lúc này, Tiểu Chu bước tới: “Thủ trưởng, ngài có muốn cưỡi con ‘Tiểu Chớp’
kia một chút không? Sẵn tiện để chị dâu cũng được mở mang tầm mắt”
Đợt trước mới chuyển tới một lô ngựa quân dụng, trong đó có một con cực kỳ
hoang dã khó thuần, cuối cùng chính Tiêu Chính là người đã hàng phục được nó.
Tiêu Chính vui mừng, đặt tên cho nó là “Tiểu Chớp”. Sau khi bị thuần hóa, Tiểu
Chớp chỉ nhận mỗi Tiêu Chính, bất kể ai khác muốn cưỡi, nó đều sẽ tung vó đá
người.
Tiêu Chính nghe lời Tiểu Chu nói, lập tức phấn chấn hẳn lên: “Được” Rồi anh
quay sang giải thích với An Họa về lai lịch của nó: “Anh đặt tên cho nó là Tiểu
Chớp, chính là vì nó chạy rất nhanh”
An Họa: “Nhanh đến mức nào?”
“Lát nữa em xem là biết”
Tiểu Chớp là một con ngựa màu hồng táo, bộ lông bóng mượt, gân cốt dẻo dai,
cơ bắp săn chắc, nhìn qua là biết ngựa tốt. Tiêu Chính không cần đạp bàn đạp,
khẽ nhảy một cái đã lên tới lưng ngựa, thân thủ linh hoạt khiến đám trẻ con reo hò
cổ vũ ầm ĩ.
An Họa cũng kinh ngạc tán thưởng: “Anh thường xuyên cưỡi ngựa lắm sao?
Động tác đẹp thật đấy”
“Cũng thường thôi” Tiêu Chính giữ vẻ mặt không đổi.
Tiểu Chu nói với An Họa: “Chị dâu, Phó Sư đoàn trưởng của chúng tôi trước đây
thường xuyên đi theo Tư lệnh Hạ của Quân khu cưỡi ngựa săn bắn, đều là luyện
ra cả đấy”
An Họa hứng thú hỏi: “Vậy tài bắn súng của anh ấy chắc cũng giỏi lắm nhỉ?”
“Khụ khụ” Tiêu Chính ngồi trên lưng ngựa ho vài tiếng: “Anh chạy mấy vòng cho
em xem tốc độ của Tiểu Chớp nhé”
An Họa mỉm cười gật đầu. Trước khi đi, Tiêu Chính liếc nhìn Tiểu Chu một cái đầy
cảnh cáo, Tiểu Chu đáp lại bằng một ánh mắt “đã hiểu”.
An Họa: “Hai người đang đánh đố gì thế?”
“Tôi biết!” Trương Cảnh Sơn với bộ dạng như muốn lập công: “Chị dâu ơi tôi biết!
Tài bắn súng của Phó Sư đoàn trưởng Tiêu không tốt lắm, chắc là anh ấy
không muốn đồng chí Chu bóc mẽ trước mặt chị đâu”
Tiểu Chu: “” An Họa: “”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Trương Cảnh Sơn chỉ chú ý đến thần tình của An Họa, tưởng cô không tin nên hơi
cuống: “Tôi nói thật mà, Phó Sư đoàn trưởng Tiêu trước đây so tài bắn súng
với Chủ nhiệm Lý của phòng Tác chiến đã thua, chuyện này cả sư đoàn đều biết”
Tiểu Chu liếc nhìn cái tên “ngốc bạch ngọt” này, bảo: “Chủ nhiệm Lý là tay súng
thần có tiếng, có mấy người thắng nổi anh ấy? Súng pháp của thủ trưởng chúng
tôi thực ra đã rất giỏi rồi, chỉ là so với các ưu điểm khác thì không nổi trội bằng
thôi”
An Họa suýt nữa thì muốn giơ ngón tay cái cho Tiểu Chu. Trương Cảnh Sơn
dường như cũng lĩnh ngộ ra điều gì đó, gãi gãi đầu, không dám nói nữa.
Tiêu Chính ở trên ngựa luôn chú ý đến An Họa, thấy cô chẳng thèm nhìn mình mà
chỉ mải nói chuyện với Tiểu Chu và Trương Cảnh Sơn, lòng anh thấy nghẹn
nghẹn. Chẳng muốn cưỡi nữa. Anh ghìm ngựa dừng lại.
Tiểu Chu nói: “Chị dâu, hay là chị cũng lên đi, để thủ trưởng đưa chị cảm nhận tốc
độ của Tiểu Chớp?”
An Họa thực sự thấy khá hứng thú. Cô ngước lên nhìn Tiêu Chính: “Có được
không?”
Quá được đi chứ!
“Lên đây” Tiêu Chính cười đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ mồn một, anh
khẽ gật đầu hài lòng với Tiểu Chu.
Trương Cảnh Sơn trợn mắt há mồm, Phó Sư đoàn trưởng Tiêu nổi tiếng là “quỷ
kiến sầu” mà, từ lúc nào lại trở nên hiền từ dễ mến thế này? Cậu nhìn sang Tiểu
Chu. Tiểu Chu “hừ” một tiếng, hơi hếch cằm. Không thế sao cậu làm được tâm
phúc của thủ trưởng!
Sau khi An Họa lên ngựa, Tiểu Chớp có chút không yên một hồi, hai vó trước
nhấc bổng lên, hí vang vài tiếng. Tiêu Chính cúi người vỗ vỗ cổ nó, Tiểu Chớp
mới dần bình tĩnh lại.
be-con-di-tim-chong/chuong-53-nhu-nguyen-cung-cuoihtml]
An Họa quay đầu nhìn anh, ánh mắt kinh ngạc: “Nó thật sự chỉ nhận mỗi anh!”
Hai người ngồi sát nhau, lúc này An Họa gần như nép vào lòng anh đúng như
những gì Tiêu Chính đã tưởng tượng, một cánh tay của anh vòng trọn lấy cô. Cô
vừa quay đầu, làn môi khẽ lướt qua cằm anh, lúc nói chuyện, hơi thở ấm nóng
thơm tho phả vào cổ anh.
Trong lòng Tiêu Chính sướng rơn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Ừm,
có anh đưa em đi, không phải sợ”
An Họa định nói mình không sợ, thì Tiểu Chớp đã vọt thẳng ra ngoài, làn gió tạt
vào mặt như một miếng bọt biển mềm mại, bao phủ lấy toàn bộ làn da bên ngoài.
Cảnh vật hai bên lùi lại vùn vụt, trong tầm mắt chỉ còn là những tàn ảnh.
Đúng là có cảm giác của trò chơi cảm giác mạnh. An Họa không tự chủ được mà
dang rộng hai tay như Đông Đông, thét lên phấn khích. Tiêu Chính cúi đầu mỉm
cười nhìn cô một cái, thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Chạy được một lát, An Họa ra hiệu muốn xuống. Tiêu Chính: “Không nhanh sao?
Không vui sao? Tiểu Chớp còn có thể nhanh hơn nữa”
An Họa lắc đầu: “Nắng quá, hôm nay cưỡi thế này là đủ rồi”
Nắng lúc này đã bắt đầu gay gắt, tuy An Họa không sợ bị đen nhưng nếu cháy
nắng thì cũng phải mất mấy ngày để phục hồi. Tiêu Chính tiếc nuối: “Biết thế anh
mang cho em cái mũ”
Vừa định bảo Tiểu Chu giúp tìm cái mũ, Thạch Tiểu Quân đã nhảy cẫng lên hét:
“Chú Tiêu ơi, cháu! Cháu không sợ nắng! Đưa cháu đi với!”
Tiêu Chính: “”
Thạch Tiểu Quân thấy Tiểu Chớp chạy nhanh thế thì thèm lắm rồi, hai tay chắp lại
vái lấy vái để: “Cầu xin chú đấy chú Tiêu, chú Tiêu là người tốt nhất trần đời, còn
tốt hơn cả bố cháu!”
Ở nhà, Thạch Vệ Quang đang loay hoay với cái đài thu thanh bỗng hắt hơi một
cái rõ to.
Tiêu Chính: “. Lên đây”
Sau Thạch Tiểu Quân là Đông Đông, hai đứa thay phiên nhau bắt Tiêu Chính đưa
đi, quấn lấy anh không dứt.
An Họa nói với Thạch Tiểu San: “Để chú Tiêu đưa cháu đi chơi một chút nhé?”
Thạch Tiểu San rầu rĩ lắc đầu: “Sau này cháu chẳng bao giờ đi cưỡi ngựa nữa
đâu, đau hết cả mông rồi”
An Họa bật cười ha hả: “Đợi quen rồi là hết ngay” Lúc mới bắt đầu học cô cũng
thế.
________________________________________
Chơi ở trường ngựa cả buổi sáng, gần đến giờ cơm trưa, cả nhóm mới lục đục ra
về. Chu Mai Hoa đang đứng ở cửa ngóng, thấy họ về liền cười bảo: “Chị đang
định bảo lão Thạch đi gọi cả nhà em về ăn cơm đây”
“Mẹ ơi con đói chết mất, có gì ngon thế ạ?” Thạch Tiểu Quân cắm đầu lao thẳng
vào bếp.
Chu Mai Hoa chẳng thèm để ý đến nó, nói với An Họa: “Chị nấu luôn phần nhà em
rồi, ăn ở nhà chị đi cho đỡ phải về nhóm lửa”
Giờ mà về nấu thì đúng là hơi muộn, An Họa đáp: “Em vốn định ra nhà ăn mua
cơm đây”
Chu Mai Hoa kéo tay cô đi vào trong: “Ra nhà ăn làm gì, chị nấu xong cả rồi, mấy
đứa không ăn là thừa đấy!” Rồi chị lại chào Tiêu Chính và Đông Đông: “Hai bố
con vào mau đi”
An Họa nói với Tiêu Chính: “Hay là ăn ở nhà chị dâu vậy, anh ra nhà ăn mua thêm
mấy cái bánh màn thầu nhé”
Chu Mai Hoa vội giữ Tiêu Chính lại: “Không cần không cần, nhà còn nhiều lắm, có
cả cơm tẻ nữa! Đừng có ngại, hai vợ chồng em ăn được bao nhiêu đâu!”
An Họa liếc nhìn Tiêu Chính một cái, anh ăn khỏe lắm, một mình có thể chấp hai
ba người thường. Chu Mai Hoa chắc cũng biết sức ăn của Tiêu Chính nên cứ luôn
mồm mời mọc, sợ anh ngại.
Bên này đang ăn uống vui vẻ ấm áp, bên ngoài bỗng truyền tới một tiếng hét chói
tai.
“Tôi muốn ly hôn với anh!”