Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng

Chương 58: Một tên hòa thượng xấu



Sáng hôm sau An Họa ngủ dậy, nhìn lại thì thấy gốc đùi đỏ một mảng, đầu gối

cũng đỏ. May mà cô mặc quần dài.

Cô u oán nhìn Tiêu Chính đang thong thả bước vào: “Mấy cái trò tối qua, anh học

ở đâu ra thế?”

“Học ở đâu là thế nào?” Tiêu Chính hì hì hai tiếng: “Đều là em dạy cả mà, anh chỉ

‘suy một ra ba’ một chút thôi”

Nói xong, anh còn nhìn An Họa đầy mong đợi, hệt như một học sinh ngoan đang

chờ cô giáo khen thưởng.

An Họa: Hừ. Khen cái đầu anh ấy.

Tối qua cô đã khóc lóc cầu xin rồi, mà chẳng thấy anh mủi lòng để cô nghỉ ngơi

lấy một chút nào.

Tiêu Chính quan sát biểu cảm của cô, biết lần này vợ giận thật rồi, lập tức bắt đầu

khúm núm dỗ dành. Anh cầm dép đi tới, hầu hạ cô xỏ chân vào. Lại pha sẵn nước

rửa mặt, nặn sẵn kem đánh răng, thậm chí còn định giúp cô đánh răng luôn!

An Họa đẩy anh ra.

Tiêu Chính: “Vậy anh đi dọn cơm nhé, em sửa soạn xong thì ra ăn”

Trên bàn ăn, anh gắp bánh bao đưa tận miệng, đút cho cô ăn. An Họa chê bai:

“Em có phải không có tay đâu”

Tiêu Chính nhìn cô cười: “Cũng đúng, em chỉ mỏi chân thôi, tay chắc là không

mỏi”

An Họa liếc nhìn Đông Đông, trợn tròn mắt nhìn Tiêu Chính. Trước mặt con trẻ mà

nói cái gì bậy bạ thế hả!

Tiêu Chính cũng lỡ miệng một chút, may mà Đông Đông nghe không hiểu.

Đông Đông còn quan tâm hỏi: “Tại sao mẹ lại mỏi chân ạ? Tối qua mẹ cũng bị hòa

thượng xấu đuổi theo ạ?”

“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”

An Họa: “Hòa thượng xấu?”

Đông Đông gật đầu: “Là tên hòa thượng xấu đã nhốt Bạch nương tử vào tháp Lôi

Phong ấy ạ. Tối qua con mơ thấy mình biến thành một chú rắn trắng nhỏ xíu cực

kỳ xinh đẹp, hòa thượng xấu cứ đuổi theo con mãi, lúc tỉnh dậy mệt ơi là mệt”

An Họa dở khóc dở cười.

Đông Đông truy hỏi: “Mẹ vẫn chưa nói mà, có phải bị hòa thượng xấu đuổi không

ạ?”

An Họa liếc nhìn bố nó một cái: “Phải, một tên hòa thượng xấu!”

Tiêu Chính ở dưới gầm bàn nắm lấy tay cô, khẽ bóp một cái.

________________________________________

An Họa ở nhà khởi động chân tay một chút mới ra khỏi cửa, nhưng gốc đùi vẫn

đau âm ẩm, đi bộ không có lực. Lúc sướng thì đều sướng, sao sau đó người chịu

tội chỉ có mình cô? Còn đàn ông thì sao cứ tinh thần phơi phới thế nhỉ?

“Em gái” Chu Mai Hoa đang quét dọn bụi bặm trước cửa nhà mình, thấy An Họa

đi đứng tập tễnh liền quan tâm bước tới: “Sao thế này?”

An Họa vội vàng đứng thẳng người: “Dạ không có gì ạ”

Chu Mai Hoa nghi ngờ nhìn cô: “Chị thấy em đi đứng không bình thường, chân

làm sao thế?”

An Họa: “. Dạ em lỡ chân trẹo một cái”

Ánh mắt Chu Mai Hoa rơi vào hai cổ tay của An Họa, chỗ đó có một vệt đỏ mờ. An

Họa vội che đi, trong lòng thầm mắng Tiêu Chính. Tên này, đã bảo là cổ tay không

được để lại vết rồi, sao cứ cầm tay người ta mãi!

Vẻ mặt Chu Mai Hoa lập tức nghiêm trọng hẳn lên, chị kéo An Họa vào trong cổng

nhà mình, hỏi khẽ: “Nói thật cho chị biết, có phải Tiêu Chính lại đánh em

không?”

An Họa: “. Tại sao lại dùng từ ‘lại’ ạ?”

Chu Mai Hoa: “Lần trước em nấu cơm suýt làm cháy nhà, anh ta chẳng đánh

em rồi còn gì?”

An Họa đành phải giải thích lại lần nữa.

Chu Mai Hoa: “Được được được, lần trước anh ta không đánh, vậy lần này thì

sao? Em xem cổ tay đỏ hết lên rồi kìa! Người bình thường ai lại đi bóp cổ tay

người ta như thế?”

be-con-di-tim-chong/chuong-58-mot-ten-hoa-thuong-xauhtml]

An Họa: Bọn em đúng là không bóp trong tình huống “người bình thường” thật.

Nhưng lời này làm sao nói với Chu Mai Hoa được? Từ biểu hiện trên giường của

Tiêu Chính từ đầu đến giờ có thể đoán được, người thời này không có nhiều

chiêu trò, đại đa số có lẽ chỉ biết làm theo bản năng để sinh con đẻ cái là xong.

An Họa ngượng ngùng kéo khóe môi: “Chị dâu, chị đừng hỏi nhiều quá, tóm lại

không phải Tiêu Chính đánh em đâu, anh ấy đối xử với em tốt lắm”

Chu Mai Hoa nhìn bóng lưng An Họa đi xa dần, chớp chớp mắt. Chị dường như

đã phản ứng ra điều gì đó. Chị và Thạch Vệ Quang tuy không có nhiều trò lạ,

nhưng dù sao cũng là người đàn bà đã sinh mấy mặt con, có những chuyện chỉ

cần nghĩ theo hướng đó là hiểu ngay.

An Họa mặt hồng hào, mắt ươn ướt như chứa một làn nước, nếu bị đánh thật

thì làm sao có được cái vẻ mặt “hoa đào” như thế kia?

Nhưng mà. Tiêu Chính đúng là “mạnh” thật nha.

Chu Mai Hoa tặc lưỡi, quay đầu lại thấy Thạch Vệ Quang đang phệ bụng đi ra

ngoài, liền lườm ông một cái.

Thạch Vệ Quang dừng bước, ngơ ngác: “Gì thế bà nó?”

Chu Mai Hoa nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Người ta

nhà đối diện ăn cái thuốc đó thì có tác dụng, còn ông thì chỉ trụ được có hai

ngày!”

Thạch Vệ Quang hoảng hốt quay đầu nhìn vào trong nhà, thấy tĩnh lặng, đám trẻ

đều đi vắng cả rồi mới cau mày nói: “Tôi bảo bà này. Sáng sớm ra đã tơ tưởng

chuyện này. Bà. bà thật là hạ lưu!”

Chu Mai Hoa: “Thế này mà hạ lưu cái gì? Hai vợ chồng đóng cửa bảo nhau không

bàn chuyện này thì bàn chuyện gì?”

Thạch Vệ Quang mất kiên nhẫn xua tay: “Lười nói với bà, tôi đi đây!”

Chu Mai Hoa gọi giật lại: “Hay để tôi tìm cho ông phương thuốc khác nhé? Tôi

mới nghe ngóng được một vị thần y”

Lời chưa nói hết, Thạch Vệ Quang đã chạy mất hút. Chạy được một đoạn xa, ông

mới lau mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm. Cái sức “như hổ như vờ” này của Chu

Mai Hoa, ông thật sự sắp chịu không nổi rồi. Hay là đón thằng hai ở dưới quê lên

nhỉ? Có thêm đứa con để bà ấy lo toan, chắc bà ấy sẽ không còn hơi sức đâu mà

nghĩ chuyện khác!

________________________________________

Bên kia, An Họa cũng gửi thư xong và đến nhà máy. Đạp xe một hồi, bắp đùi lại

đỡ mỏi hơn, ít nhất nhìn ngoài không còn thấy lạ thường.

Vừa bước vào văn phòng, mấy người vốn đang tụ tập bàn tán gì đó lập tức tản ra.

An Họa ngồi xuống chỗ của mình, Phàn Tiểu Khoa liền ghé sát lại nói: “Chị ơi, chị

thấy đám Lưu Mãnh chưa, bọn họ chắc chắn đang nói xấu chị đấy”

An Họa: “Nói gì về tôi?”

Phàn Tiểu Khoa: “Thì bảo chị có chỗ dựa chứ sao! Không phải chị được phía

quân đội tiến cử qua à, nhà máy mình trước đây tiếp nhận rất nhiều người nhà

quân nhân, hoặc là sắp xếp ở nhà ăn, hoặc là giữ kho, hay quét dọn, ai biết chữ

lắm thì cũng chỉ lên Công đoàn làm lặt vặt, chị là người duy nhất được làm cán bộ

đấy”

An Họa: “Tôi làm cán bộ là vì tôi là sinh viên đại học, thực ra chẳng liên quan gì

đến chỗ dựa mấy. Nếu tôi là mù chữ thì chỗ dựa có cứng đến đâu cũng không làm

cán bộ được”

Phàn Tiểu Khoa: “Em biết mà! Nhưng Lưu Mãnh nó ghen tị với chị, ban đầu nó

đang tranh suất phụ trách tập luyện tiết mục Quốc khánh, kết quả Trưởng khoa

Thái lại giao cho chị, nó trong lòng không phục nên bắt đầu tung tin đồn”

An Họa nhìn sang phía Lưu Mãnh đằng kia. Ngoại hình của Lưu Mãnh hoàn toàn

không khớp với cái tên, vừa lùn vừa gầy, đầu lại to. Nhưng nghe nói Lưu Mãnh

này là người có tài, trước đây kéo đàn nhị trong đoàn kịch địa phương, sở thích

rộng, biết nhiều nhạc cụ, giọng hát cũng khá.

Lưu Mãnh vốn đang nhìn trộm An Họa, thấy ánh mắt cô quét qua liền vội vàng

quay đầu đi.

“Cô ta đang nhìn cậu kìa, hay là phát hiện cậu nói xấu cô ta rồi?” Người bên cạnh

hỏi.

Lưu Mãnh ban đầu còn chột dạ, nghe người bên cạnh nói thế liền ưỡn cổ lên.

“Tôi nói xấu à? Tôi nói thật đấy chứ!” “Cô ta là lính mới, dựa vào cái gì mà giao

nhiệm vụ quan trọng như thế cho cô ta?”

Người bên cạnh lầm bầm: “Tập tiết mục Quốc khánh thôi mà, thực ra cũng đâu có

quan trọng đến thế”

“Anh thì biết cái gì! Đây là sự sỉ nhục đối với tôi, đối với năng lực của tôi! Chuyện

này người đầu tiên họ nghĩ đến phải là tôi mới đúng!” “Chọn An Họa chẳng qua vì

cô ta có chỗ dựa cứng thôi. Tôi nghe ngóng được rồi, chồng của An Họa là Phó

Sư đoàn trưởng” “Trời đất ơi, Phó Sư đoàn trưởng à, ít nhất cũng phải trên bốn

mươi chứ, đủ tuổi làm bố cô ta rồi ấy!”

Lưu Mãnh đang thao thao bất tuyệt thì cảm thấy trên đỉnh đầu đổ xuống một cái

bóng râm. Ngẩng đầu lên, An Họa đang mỉm cười nhìn mình.

“Đang nhai kẹo lưỡi đấy à? Tôi không làm phiền anh chứ? Ồ, tôi chỉ là đứng từ xa

ngửi thấy mùi hôi quá nên lại đây xem là cái gì, hóa ra là cái miệng của anh à!

Chậc chậc chậc, ướp muối bao nhiêu năm rồi? Mà hôi thấm thía thế này”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.