Chị Mã đang nói, bỗng vỗ đùi một cái: “Nhắc đến dương cầm tôi mới nhớ ra, tiểu
An, chẳng phải cô là sinh viên ưu tú của trường đại học âm nhạc gì đó sao? Quốc
khánh này nhà máy mình cũng phải có tiết mục, hay là cô lên biểu diễn đi!”
“Trưởng khoa Thái, Trưởng khoa Thái!” Chị Mã gào to cổ họng gọi: “Anh đề xuất
với Chủ nhiệm Phùng một tiếng đi, để tiểu An đại diện cho khối văn phòng nhà
máy lên biểu diễn, chắc chắn sẽ làm rạng danh khoa mình cho xem”
Trưởng khoa Thái đang uống nước, nhai nốt hạt kỷ tử trong miệng rồi nuốt
xuống, mới quay đầu nhìn An Họa: “Tiểu An, ý cô thế nào?”
An Họa mỉm cười: “Một mình tôi sao đại diện được cho cả khối văn phòng ạ? Hay
là chúng ta chuẩn bị một tiết mục hợp xướng, ai cũng có thể tham gia, thế mới thể
hiện được tinh thần đoàn kết hiệp lực của khối văn phòng nhà máy mình chứ”
Trưởng khoa Thái tán thưởng gật đầu: “Ý tưởng của tiểu An rất hay, Chủ nhiệm
Phùng cũng gợi ý như vậy, còn bảo khoa Tuyên truyền cử một người phụ trách
tập luyện. Tôi thấy cứ để tiểu An chịu khó vất vả một chút đi. Nếu đoạt giải thì ghi
công cho cô, còn không thì cũng không sao, chủ yếu là tham gia cho vui!”
An Họa suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Ghi công hay không không quan trọng, chủ
yếu là cô có lý do chính đáng để xin sử dụng cây đàn dương cầm kia.
Thấy An Họa gật đầu, Trưởng khoa Thái lập tức chạy đi tìm Chủ nhiệm Phùng để
thưa chuyện. Cuối cùng, sau khi tổ chức nhân sự, lịch tập được chốt là 5 giờ 30
chiều mỗi ngày, tập trong một tiếng. Khối văn phòng tan làm lúc 6 giờ, vậy là họ
dùng nửa tiếng giờ hành chính và nửa tiếng giờ nghỉ.
Buổi trưa 12 giờ tan làm, 2 giờ chiều vào làm, có hai tiếng nghỉ ngơi. An Họa dùng
thời gian nghỉ trưa để lo việc sáng tác nhạc. Về nhà ăn vội bát cơm, cô lại hối hả
chạy ngược lên nhà máy.
Thấy cô bận rộn túi bụi, Tiêu Chính thắc mắc: “Nhà máy các em chỉ tập hợp
xướng thôi mà, có cần bận đến mức đó không?”
Trước khi bản nhạc được chính thức sử dụng, An Họa chưa muốn nói với ai, nghe
vậy cô cũng không giải thích, chỉ xua tay: “Em đi đây” Cô hôn lên má Đông Đông
một cái rồi đi ra cửa.
Tiêu Chính: “” Ngay cả nhìn anh một cái cô cũng không thèm.
Đông Đông: “Bố ơi, mẹ không hôn bố kìa~” Tiêu Chính: “” Cần con nhắc bố
chắc?
________________________________________
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Ban ngày thì thôi đi, Tiêu Chính cũng chẳng phải kiểu người thích quấn quýt giữa
thanh thiên bạch nhật. Nhưng buổi tối, An Họa cũng không thèm chạm vào anh
nữa! Thế này thì hỏng hẳn rồi!
Tiêu Chính tắm nước lạnh giữa sân vườn tối om, định mặc áo may ô vào, nghĩ
một hồi lại quẳng cái áo sang một bên.
An Họa tắm xong, đang đọc truyện tranh “Bạch Xà Truyện” cho con nghe. Đông
Đông bỗng cất tiếng hỏi: “Mẹ ơi, tại sao Hứa Tiên biết nương tử mình là rắn trắng
xong là không thích nương tử nữa ạ?”
An Họa: “Có lẽ vì chú ấy sợ chăng. Con thử nghĩ xem, nếu người ngủ cạnh con tự
dưng biến thành một con rắn, con có sợ không?” Đông Đông chẳng cần suy nghĩ,
lắc đầu ngay: “Không sợ ạ, con thích rắn, rắn đáng yêu mà” An Họa: “” Cô là
người sợ rắn nhất trên đời.
be-con-di-tim-chong/chuong-57-da-chan-roi-saohtml]
Đông Đông lại nói: “Con thấy rắn màu xanh rồi, rắn hoa nhỏ rồi, mà chưa thấy rắn
trắng bao giờ, con muốn thấy quá” An Họa: “” Đông Đông: “Mẹ có thích rắn
không? Thích màu gì ạ? Mai con với Xuân Nha đi bắt một con về cho mẹ nhé” An
Họa: “Không! Đừng!” Cảm ơn con nhiều lắm, đứa con “hiếu thảo”.
Đông Đông rút ra kết luận: “Nếu bố biến thành một con rắn, xem ra mẹ cũng giống
Hứa Tiên, không thích bố nữa đâu”
“Nói linh tinh cái gì đấy?” Tiêu Chính không biết xuất hiện ở cửa từ lúc nào, quát
khẽ: “Bé tí tuổi đầu đã biết thế nào là thích với không thích? Ngủ mau!”
Vợ anh chẳng phải cực kỳ thích anh sao? Vì anh mà lặn lội đường xa đi theo
quân ngũ, ánh mắt nhìn anh hồi trước nồng nàn đến mức dính như kẹo kéo cơ
mà!
Đông Đông bĩu môi hừ một cái, mách với An Họa: “Bố hung dữ quá!” An Họa
lườm Tiêu Chính một cái. Tiêu Chính khẽ khụ một tiếng, hạ giọng xuống: “Không
còn sớm nữa, đi ngủ thôi”
Đông Đông lúc này mới hài lòng, trở mình một cái rồi leo lên giường tầng: “Hôm
nay con muốn ngủ ở trên!” Giường tầng Tiêu Chính đóng rất chắc chắn, thanh
chắn bảo vệ cũng đủ cao, cùng với bức tường bao quanh giường trên rất kín kẽ,
chỉ để lại một lối vào, ở trên đó cứ như một mảnh trời nhỏ riêng biệt.
Đông Đông leo lên, nằm ngay ngắn, nhắm mắt lại bảo: “Mẹ hôn con một cái rồi
mẹ đi đâu thì đi” Giường hơi cao, An Họa định tháo dép trèo lên thang thì thấy
thân hình mình bỗng hẫng một cái. Tiêu Chính một tay bế bổng cô lên, như bế
một đứa trẻ, để mông cô ngồi trên cánh tay mình.
An Họa chỉ cảm thấy cơ bắp cánh tay anh vừa cứng vừa vững chãi, giống như
cành cây chắc nhất mà cô tìm thấy khi leo trèo hồi nhỏ, ngồi trên đó đầy cảm giác
an toàn. Cô hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của con trai, rồi ra hiệu bảo Tiêu
Chính đặt mình xuống. Nhưng Tiêu Chính cứ thế bế thẳng cô về phòng ngủ.
“Em còn có việc mà, anh mau đặt em xuống!” “Đêm hôm khuya khoắt còn việc gì
nữa? Việc bây giờ là đi ngủ!” “Em có việc thật mà”
Dưới sự vùng vẫy của An Họa, Tiêu Chính đành phải đặt cô xuống. An Họa lườm
anh một cái, đi thẳng vào thư phòng.
Mất thêm vài ngày, cô viết xong bản nhạc trong một hơi, gần như không phải sửa
sang gì nhiều, ngày mai là có thể gửi đi rồi. Gửi chuyển phát nhanh, nếu thời tiết
và giao thông thuận lợi thì chỉ hai ba ngày là tới. An Họa không định liên lạc riêng
với Trần Hương Quân mà gửi thẳng đến đoàn văn công, đề phòng trường hợp
bản nhạc bị người khác chiếm làm của riêng. Theo ký ức của nguyên chủ, Trần
Hương Quân là người tốt, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, cẩn thận
một chút vẫn hơn.
Làm xong mọi việc, An Họa quay về phòng ngủ. Tiêu Chính đang nằm quay lưng
về phía cô. Cứ ngỡ anh đã ngủ say, An Họa sợ làm anh thức giấc nên động tác vô
cùng nhẹ nhàng.
Ai ngờ anh đột ngột xoay người lại, ép An Họa xuống dưới thân. “Làm gì mà lâu
thế hả?” Không biết có phải ảo giác không, An Họa luôn cảm thấy vẻ mặt anh có
chút oán hận.
“Em bận chính sự mà, sao anh cứ hỏi mãi thế?” Tiêu Chính: “. Em thay đổi rồi”
An Họa: “?”
Anh còn nhớ hồi cô mới đến, lúc nào cũng trêu chọc anh, ngày nào cũng nói lời
ngọt ngào, ánh mắt nhìn anh cứ như tẩm mật. Còn bây giờ thì sao? Trong mắt
không có anh, đối với anh thì thiếu kiên nhẫn, cũng chẳng thèm nói lời hay ý đẹp
để dỗ dành anh nữa, càng không mặc mấy bộ váy ngắn ít vải lượn lờ trước mặt
anh.
Mới ngủ với nhau được mấy giấc mà đã chán rồi sao? Tiêu Chính hằn học, cúi
xuống cắn một miếng lên bờ môi căng mọng của cô. An Họa đau điếng: “Anh
cầm tinh con chó à!”
Tiêu Chính chẳng thèm nói nhị, lật người cô lại. Mặc kệ cô có thay đổi hay không.
Cứ phải dạy dỗ một trận cái đã!