An Họa muốn phỏng vấn chiến sĩ cơ sở thì phải xuống các đại đội, Tiêu Chính
không có thời gian đi cùng cô nên đã sắp xếp Tiểu Chu đi theo hộ tống.
Cô còn đến một số đại đội đóng quân ở nơi hẻo lánh, điều kiện gian khổ hơn, mất
tổng cộng ba ngày mới thông qua những thông tin thu thập được mà kích thích
đại não nảy ra chút cảm hứng.
Nhưng cô mới hoàn thành xong bản thảo đầu tiên thì người của Đoàn ca múa
nhạc Tổng cục Chính trị đã tìm đến tận nơi.
Chiến sĩ gác cổng đến tìm An Họa: “Chị dâu, có khách từ Đoàn ca múa nhạc Tổng
cục Chính trị Thủ đô đến tìm chị, đang đợi ở phòng tiếp khách ạ”
An Họa đi theo. Đến nơi là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mặc thường
phục, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ, đầu đội mũ lông ấm áp, lông mày
rậm mắt to, ngũ quan đoan chính đại khí.
Anh ta thân thiện bắt tay An Họa: “Tôi tên là Chu Tiến Hoa, là diễn viên ca hát của
Đoàn ca múa nhạc Tổng cục Chính trị, người mời cô viết nhạc chính là tôi”
“Chào anh” An Họa hỏi: “Thực ra tôi rất tò mò, sao anh biết đến tôi vậy?”
“Đạo diễn phim Khói Lửa là bạn tôi, lúc làm nhạc chủ đề, anh ấy có tìm tôi để xin
ý kiến” Chu Tiến Hoa mỉm cười, “Tôi rất tán thưởng cách soạn nhạc của bài hát
đó, nên đã nghe ngóng về cô”
Dừng một chút, Chu Tiến Hoa nói tiếp: “Bài hát lần này tôi mời cô viết rất quan
trọng đối với tôi, nên suy đi tính lại, tôi quyết định đích thân đến đây một chuyến
để trao đổi trực tiếp với cô”
An Họa: “Tôi có thể hỏi là quan trọng đến mức nào không?”
Chu Tiến Hoa đáp: “Tháng Tư năm sau sẽ tổ chức Hội diễn văn nghệ toàn quân,
tôi muốn tham gia thi đấu”
An Họa vừa vặn biết về Hội diễn văn nghệ toàn quân này. Nghe nói từ khi thành
lập nước đến nay tổng cộng mới tổ chức được bốn kỳ, mỗi kỳ có hàng nghìn
người, hàng trăm tiết mục tham gia. Những bài hát đoạt giải đa số đều là những
ca khúc quen thuộc ở đời sau như Tôi là một người lính, Học tập gương sáng Lôi
Phong.
Phải cạnh tranh với những tác phẩm xuất sắc này, An Họa cũng không hề sợ hãi.
Chu Tiến Hoa đã nhìn trúng cô, chứng tỏ anh ta trân trọng tác phẩm của cô.
Người khác đã tin tưởng cô, cô cũng không cần chưa đánh đã hàng.
Trước đó An Họa viết một bài hát thể hiện đời sống quân ngũ của người lính, giai
điệu thiên về ấm áp. Sau khi nghe yêu cầu của Chu Tiến Hoa, cô lập tức phủ định
ý tưởng cũ. Kết hợp với bầu không khí chính trị hiện tại, muốn đoạt giải thì nên
viết theo hướng ca ngợi, tôn vinh.
An Họa nói qua ý tưởng của mình với Chu Tiến Hoa, anh ta càng nghe mắt càng
sáng, cuối cùng vỗ tay một cái: “Xem ra chuyến đi này của tôi là đúng rồi, có
những chuyện cứ phải trao đổi trực tiếp mới có hiệu quả!”
Hai người trao đổi quan điểm, trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Tại văn phòng của Tiêu Chính, Tiểu Chu cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Tiêu
Chính cau mày: “Cậu từ bao giờ cũng trở nên lề mề như đàn bà thế hả?”
Tiểu Chu cười hì hì: “Thủ trưởng, thực ra cũng không có gì, chỉ là Tiểu Chương ở
phòng tiếp khách nói với tôi, chị dâu hôm nay đang tiếp khách, trông như bạn bè.
Tôi đoán liệu chị dâu có ra ngoài đi ăn với bạn không, không biết có nên báo
trước với thủ trưởng một tiếng không”
Tiêu Chính đang viết gì đó trên văn kiện, thuận miệng hỏi: “Bạn gì?”
Tiểu Chu nói bâng quơ: “Một đồng chí nam. dáng người cao ráo, gương mặt
tuấn tú, khí chất còn rất đoan chính đại khí nữa”
Ngòi bút của Tiêu Chính khựng lại, ngay sau đó khôi phục bình thường, thản
nhiên “ừ” một tiếng.
Tiểu Chu: “?” Thế thôi á?
be-con-di-tim-chong/chuong-66-dam-ong-mat-hoang-hang-hac-mui-hoihtml]
Cậu ta lén quan sát Tiêu Chính, thấy đúng là không có phản ứng gì thêm thì mới
thở phào nhẹ nhõm. Thực ra cậu ta cũng chẳng muốn mách lẻo làm gì, dù sao chị
dâu cũng từng có “tiền án” mà, trong lòng thủ trưởng chắc chắn có khúc mắc, vạn
nhất vì một người đàn ông không quen biết mà về nhà cãi nhau với chị dâu thì
đúng là tự tìm rắc rối.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã biết mà không nói cũng không xong, vạn nhất thủ
trưởng biết cậu ta biết mà không báo cáo, trách tội “giấu giếm tình báo” thì sao?
Cuối cùng, với tư cách là một quân nhân, Tiểu Chu vẫn tuân theo tố chất nghề
nghiệp “không được che giấu tình báo”.
Cũng may Tiêu Chính đại lượng, không chấp nhặt gì. Tiểu Chu thầm giơ ngón tay
cái tán thưởng thủ trưởng nhà mình. Đúng là nam nhi đại trượng phu!
Chưa đầy mấy phút sau, “nam nhi đại trượng phu” đứng dậy bảo: “Ngồi văn
phòng đau lưng quá, tôi ra ngoài đi tuần tra chút” Giọng nói còn vương trong
không khí, bóng người đã chẳng thấy đâu.
Tiểu Chu cạn lời nửa ngày rồi mới đuổi theo: “Thủ trưởng, ngoài trời lạnh lắm,
khoác cái áo dạ vào đã”
Mọi khi Tiêu Chính đi tuần toàn thích chạy xuống tổ chăn nuôi của hậu cần để chỉ
đạo công tác nuôi lợn, hôm nay lại thẳng tiến về phía phòng tiếp khách, Tiểu Chu
còn gì mà không hiểu nữa chứ?
Đôi chân dài của Tiêu Chính bước đi thoăn thoắt, Tiểu Chu chân ngắn phải liều
mạng mới theo kịp. Cậu ta không phải muốn xem náo nhiệt, mà là phải bám sát
để chú ý tình hình, vạn nhất thủ trưởng xúc động mà túm lấy đồng chí nam kia
đánh một trận, cậu ta còn phải tìm cách phi tang bằng chứng tại hiện trường.
Đến bên ngoài phòng tiếp khách, Tiêu Chính bỗng nhiên đi chậm lại, chắp tay sau
lưng thong dong bước vào, quẹt tay lên bệ cửa sổ cạnh cửa ra vào một cái, quay
lại bảo Tiểu Chu: “Phòng tiếp khách sao mà bẩn thế này, ai phụ trách quét dọn?
Gọi cậu ta lại đây”
Tiểu Chu phối hợp diễn xuất: “Là Tiểu Chương ạ, tôi đi gọi ngay đây!” Nhưng
chân thì chẳng nhúc nhích.
Bên kia An Họa thấy Tiêu Chính thì ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”
Tiêu Chính làm như lúc này mới nhìn thấy An Họa: “Anh đang tuần tra doanh trại.
Sao em lại ở đây?”
An Họa chỉ vào người bên cạnh: “Đây là Chu Tiến Hoa ở Đoàn ca múa nhạc Tổng
cục Chính trị, anh ấy đặc biệt từ Thủ đô đến để thảo luận bài hát mới với em”
Tiêu Chính thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng cái tâm treo lơ lửng cũng chưa hạ
xuống hoàn toàn. Anh không phải nghi ngờ vợ mình có gì với người đàn ông
khác, mà là nghi ngờ bất cứ gã đàn ông nào tiếp cận vợ mình đều có ý đồ xấu.
Giống như trong nhà anh có một bông hoa rực rỡ xinh đẹp tuyệt trần, bất cứ ai lại
gần, anh cũng phải nghi ngờ xem đó có phải là đám ong mật hoang hăng hắc mùi
hôi hay không. Chẳng cần biết có phải thật hay không, cứ cảnh giác trước đã là
không bao giờ sai!
Tiêu Chính quan sát kỹ Chu Tiến Hoa. Trông cũng được, nhưng chẳng đẹp trai
như Tiểu Chu bốc phét. Anh liếc nhìn Tiểu Chu một cái. Tiểu Chu chớp chớp mắt,
sao tự nhiên lại nhìn cậu ta?
Tiêu Chính chìa tay với Chu Tiến Hoa: “Tôi là chồng của đồng chí An Họa, Tiêu
Chính. Chúng tôi kết hôn năm năm rồi, có một đứa con trai”
“” Đây là kiểu tự giới thiệu theo định dạng gì vậy? Chu Tiến Hoa nhìn vạch và
sao trên quân hàm của Tiêu Chính, cười bảo: “Chào thủ trưởng, tôi là Chu Tiến
Hoa, diễn viên ca hát”
Tiêu Chính gật đầu đầy vẻ thận trọng: “Hai người cứ bàn tiếp đi, tôi không làm
phiền nữa” Nói xong, anh quay người đi ra ngoài thật.
“Đúng rồi,” Tiêu Chính quay lại nhìn Tiểu Chu, “Sao cậu còn chưa đi gọi Tiểu
Chương đến dọn phòng tiếp khách?”
Tiểu Chu: “?” Diễn kịch phải diễn trọn bộ thế này luôn ạ?
Cậu em Tiểu Chương còn chưa biết mình vừa bị tăng thêm khối lượng công việc,
đang định lười biếng trốn đi hút điếu thuốc, bỗng dưng hắt hơi một cái: “Sao cứ
có dự cảm chẳng lành là sẽ bị Phó sư đoàn trưởng Tiêu tóm được thế này”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”