Chu Tiến Hoa ở lại một tuần mới rời đi, mang theo một bài hát khiến anh ta vô
cùng mãn nguyện.
Tiêu Chính thở phào một cái nhẹ nhõm.
An Họa liếc xéo anh. Tiêu Chính khẽ ho một tiếng, hỏi: “Sao thế?”
An Họa hỏi: “Mấy ngày nay anh căng thẳng lắm à?”
Tiêu Chính: “. Sao em nhìn ra được?”
An Họa: “Đôi mắt của anh mấy ngày nay hận không thể dính chặt lên người em
luôn rồi”
Tiêu Chính cũng hơi ngại ngùng: “Thì chẳng phải là. vợ mình thì đương nhiên
phải trông cho kỹ, ngộ nhỡ lại”
Ngộ nhỡ lại chạy theo người ta thì sao? Câu này Tiêu Chính kịp thời nuốt lại, cẩn
thận nhìn An Họa, sợ cô giận vì anh khơi lại chuyện cũ.
An Họa nhận ra, người đàn ông này rất thiếu cảm giác an toàn, dù vẻ ngoài mạnh
mẽ của anh chẳng hề để lộ điều đó. Tuy nhiên, An Họa không dỗ dành hay an ủi
anh mà nói: “Đã sợ em chạy mất thì anh phải đối xử với em tốt một chút, dỗ dành
em nhiều vào, biết chưa?”
Tiêu Chính ưỡn ngực: “Biết rồi!” Tiếp đó anh lại không chắc chắn lắm mà hỏi:
“Thế em thấy thời gian này anh đối xử với em có tốt không? Anh cảm thấy bản
thân rất muốn gắng sức thêm chút nữa để tốt với em, mà lại chẳng biết còn có thể
làm gì”
An Họa vươn ngón tay vẽ vòng tròn trên khuôn ngực rắn chắc đang phập phồng
của anh, cười kiêu kỳ: “Giống như anh nói đấy, cứ gắng thêm chút sức là được”
Tiêu Chính ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp, nghiến răng nói: “Lão tử bây
giờ còn chưa dùng đến ba phần sức đâu, chẳng phải toàn là em kêu nhẹ một
chút, nhẹ một chút sao!”
An Họa: “Dạy anh bao nhiêu lần rồi mà vẫn không hiểu? Gắng sức là phải tìm
đúng chỗ”
Tiêu Chính bế bổng cô lên ném xuống giường: “Nói không hiểu được, hay là thực
hành chút cho xong”
An Họa vội giơ tay ngăn anh: “Anh còn chưa tắm đâu”
Tiêu Chính: “Hôm qua anh mới đi nhà tắm công cộng tắm rồi! Vừa nãy cũng đã
ngâm chân rồi”
Bây giờ anh dám khẳng định, luận về sạch sẽ, anh thuộc hàng có số má trong cả
trung đoàn!
“Thế không được,” An Họa vỗ vỗ vào mông anh, “Muốn thực hành thì phải rửa
chỗ này cho sạch, bởi vì” An Họa thì thầm vào tai anh một câu.
Đôi mắt Tiêu Chính sáng rực như đèn pha: “Không dùng ‘đồ bảo hộ’ nữa? Thật
à?”
An Họa gật đầu.
Tiêu Chính lập tức bật dậy: “Đợi đấy, lão tử đi rửa cái mông cho sạch đến mức
soi gương được mới thôi!”
An Họa: “”
Chủ yếu là vì đồ kế hoạch hóa gia đình trong nhà đã tái sử dụng vài lần rồi, chưa
kịp đi nhận cái mới. An Họa tính toán ngày thấy đang là kỳ an toàn, nên dứt khoát
không dùng nữa. Dù kỳ an toàn không hẳn là an toàn tuyệt đối cũng chẳng sao,
cô hiện tại đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống nơi này, không hề bài xích việc
chào đón một sinh linh bé nhỏ. Vì vậy, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Sau này Tiêu Chính đóng cho An Họa một cái thùng gỗ lớn, chuyên để cô tắm
bồn. Đến mùa đông, anh còn làm một cái chụp bằng vải, treo phía trên bồn tắm,
bao bọc toàn bộ lại để hơi nóng không thoát ra ngoài, giúp cô có thể thoải mái
ngâm mình.
Tất nhiên là Tiêu Chính không dùng thứ đó, anh cũng lười đun nước nóng, cứ
như mùa hè mà dội nước lạnh tắm luôn.
Nghe nói anh tắm nước lạnh, An Họa kinh ngạc: “Nhiệt độ bây giờ dưới không độ
rồi, anh không lạnh à?”
“Không lạnh!” Nói đoạn, Tiêu Chính chui tọt vào chăn của cô.
An Họa vốn định né tránh vì nghĩ anh vừa tắm nước lạnh xong người chắc chắn
sẽ lạnh toát, ai ngờ vừa chạm vào mới thấy người anh nóng hôi hổi.
“Trời ạ, dương khí thịnh thật đấy” An Họa ngưỡng mộ cảm nhận thân nhiệt của
anh.
Cô vốn rất sợ lạnh, đừng nói là tắm nước lạnh đại mùa đông, chỉ cần nhiễm chút
hơi lạnh là phải mất rất lâu mới ấm người lại được.
“Thế để anh chia bớt dương khí cho em” Tiêu Chính cúi xuống lấp kín đôi môi
cô.
Gió xuân thổi tan cái lạnh của mùa đông giá rét.
be-con-di-tim-chong/chuong-67-cai-mong-co-the-soi-guonghtml]
________________________________________
Hôm ấy, Chu Mai Hoa đến tìm An Họa, rủ cô Tết Dương lịch cùng đi xem biểu
diễn ở trường Tiểu học số 1 của huyện.
“Con gái chị sắp nhảy múa đấy, Tiểu Thiên Nga dẫn dắt con bé cùng tham gia”
“Tiểu Thiên Nga là ai ạ?” An Họa hỏi.
“Hại, xem kìa, tại thằng Thạch Tiểu Quân nhà chị đấy!” Chu Mai Hoa giải thích:
“Là con gái Sư đoàn trưởng Trần, Thạch Tiểu Quân ngày nào cũng gào thét ở nhà
bảo con bé là thiên nga, giờ chị chỉ nhớ mỗi tên đó thôi”
An Họa cười: “Thanh Âm khí chất xuất chúng, lại xinh xắn, đúng là rất giống thiên
nga nhỏ”
“Chứ còn gì nữa, hội thằng Thạch Tiểu Quân bình thường nghịch như quỷ, thế mà
trước mặt Tiểu Thiên Nga là ngoan ngay!”
Lời của Chu Mai Hoa mang theo ý trêu chọc, có chút nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng
có người trị được lũ nhóc tì.
Trần Thanh Âm kém Thạch Tiểu San một tuổi nhưng cả hai học cùng khối. Sau khi
chuyển trường đến, Thanh Âm vào cùng lớp với Tiểu San và lập tức được bầu
làm ủy viên văn thể mỹ.
Dịp Tết Dương lịch, Trần Thanh Âm dàn dựng cho lớp điệu múa vỏ sò. Đây là một
điệu múa dân gian truyền thống, dùng vỏ sò làm bằng giấy làm đạo cụ, thuộc thể
loại múa tập thể rất thịnh hành thời bấy giờ.
An Họa dắt theo Đông Đông đi xem. Cô vốn định kéo Tiêu Chính đi cùng nhưng
anh phải xuống cơ sở thăm hỏi và kiểm tra, thực sự không dứt ra được.
“Tiểu San đâu ạ?” Mắt An Họa tìm kiếm trên sân khấu. Các cô bé trên đài đều
mặc quần áo giống hệt nhau, trên lưng đeo một chiếc vỏ sò.
Đông Đông tinh mắt, chỉ cho mẹ: “Chị Tiểu San ở đằng kia kìa”
Chu Mai Hoa bảo: “Tiểu San nhà chị dễ nhận ra lắm, em nhìn xem, vỏ sò của
người khác mở ra đều là trân trọng trắng, riêng nhà chị là trân châu đen”
Thạch Tiểu San lần trước đi cưỡi ngựa với vợ chồng An Họa, lúc đó thì kêu khổ,
mấy ngày sau hết đau mông lại gào lên đòi đi tiếp. Sau này con bé mê cưỡi
ngựa, ngày nào cũng đi nên bị phơi nắng đen nhẻm như cục than, đến mùa đông
mới trắng ra được một chút.
Chu Mai Hoa lại thấy thế này rất tốt, chứng tỏ con bé khỏe mạnh, dẻo dai!
“An Họa!”
Nghe thấy có người gọi mình, An Họa quay đầu lại, thấy Dương Thiên Kiêu đang
vẫy tay với cô ở cách đó không xa. Dương Thiên Kiêu chen qua đám đông đến
bên cạnh An Họa: “Tôi đã bảo nhìn giống cô mà, quả nhiên là đúng!”
An Họa cũng rất vui, hỏi cô ấy: “Cô cũng đến xem biểu diễn à?”
Dương Thiên Kiêu gật đầu: “Cháu trai tôi biểu diễn tiết mục gõ phách gì đó, chị
dâu tôi cứ nhất quyết kéo tôi đến để cổ vũ”
Chu Mai Hoa và Dương Thiên Kiêu đã gặp nhau từ trước nên chào hỏi qua lại. An
Họa bế Đông Đông vào lòng, bảo Dương Thiên Kiêu: “Thế cô cứ ngồi đây mà
xem”
“Tuyệt quá!” Dương Thiên Kiêu ngồi phịch xuống, móc từ trong túi ra mấy viên
kẹo đưa cho Đông Đông: “Dì cướp chỗ của cháu, mời cháu ăn kẹo nhé”
Đông Đông nhìn mẹ rồi mới nhận kẹo, lễ phép cảm ơn.
Điệu múa vỏ sò kết thúc rất nhanh, nhưng nhóm An Họa xem hết cả buổi hội diễn
sáng mới rời đi. Vừa ra khỏi hội trường trường học, một người phụ nữ mặt tròn,
dáng hơi đẫy đà đi về phía họ, chính xác là đi về phía Dương Thiên Kiêu.
“Thiên Kiêu à, cô chạy đi đâu thế? Tôi tìm cô mãi!” Giọng người phụ nữ mang vẻ
oán trách.
Dương Thiên Kiêu đáp: “Em đã bảo rồi mà, thấy đồng nghiệp cùng đơn vị nên qua
chào hỏi một chút”
Sau đó cô giới thiệu mọi người với nhau. Hóa ra người phụ nữ trước mặt chính là
chị dâu của Dương Thiên Kiêu.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Chị dâu Dương quan sát An Họa và Chu Mai Hoa một lượt, rồi lại quay sang nhìn
cô em chồng, quở trách:
“Không phải tôi nói cô đâu nhé, cô nhìn đồng nghiệp của cô xem, tầm tuổi cô mà
con người ta đã lớn thế này rồi, còn cô thì ngay cả đối tượng cũng chưa có! Chậc
chậc, suốt ngày chạy nhảy lung tung, chẳng có dáng vẻ con gái gì cả, hèn gì cái
anh thợ điện giới thiệu hôm trước không thèm để mắt đến cô”
Nói đoạn, chị dâu Dương lại nhìn An Họa, ánh mắt khẩn thiết: “Đồng chí này, cô
đã là đồng nghiệp của Thiên Kiêu nhà tôi thì hãy để tâm giúp nó một chút, xem có
đối tượng nào phù hợp thì giới thiệu cho nó một người. Nó không còn nhỏ tuổi
nữa rồi, chúng tôi cũng không kén chọn đâu, bất kể là người đã qua một đời vợ
hay có con riêng, chỉ cần người ta ưng nó là được!”
Dương Thiên Kiêu không ngờ chị dâu lại công khai cầu người khác tìm đối tượng
cho mình giữa chốn đông người, lại còn hạ thấp cô như vậy, vừa thẹn vừa giận:
“Chị dâu!”