Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng

Chương 68: Không muốn vì kết hôn mà kết hôn



Sẵn sàng

Chị dâu Dương chẳng thèm để tâm: “Sao nào? Tôi nói không đúng sự thật à? Cô

tính tuổi mụ đã 27 rồi! Nhà ai có con gái 27 tuổi mà chưa bàn chuyện gả đi

không? Cô định ăn bám nhà đẻ cả đời chắc?”

Dương Thiên Kiêu tức giận đáp: “Mỗi tháng em đều nộp mười đồng tiền sinh hoạt

phí, cơm em ăn là tự em làm ra tiền mua! Nói lùi một bước, dù em không nộp tiền

thì cơm em ăn cũng là của bố mẹ, chẳng liên quan nửa xu nào đến chị cả, chị

không có tư cách nói em”

“Hừ!” Chị dâu Dương bắt đầu trợn mắt, “Tôi là con dâu nhà họ Dương, ngày ngày

giặt giũ nấu cơm quán xuyến việc nhà, lại còn sinh cháu trai cho nhà họ Dương,

cái nhà này tôi có thể làm chủ một nửa! Sao lại không nói được cô?!”

“Chị làm chủ nhà chị đi, nhưng đừng quản chuyện của em! Em là em chồng chị,

không phải con gái chị! Thay vì dồn hết sức lực lên người em, chị nên trăn trở

xem làm sao để giải quyết cái hộ khẩu thành phố của mình sớm đi. Chị đừng

quên, mỗi bữa cơm chị ăn bây giờ đều là bớt xén từ miệng những người khác

trong nhà ra đấy, mà ‘người khác’ đó bao gồm cả em!” Giọng Dương Thiên Kiêu

càng lúc càng lớn, thu hút sự chú ý của những người đi đường.

Chị dâu Dương thấy cô em chồng không nể mặt mình chút nào giữa chốn đông

người, lại còn bô bô cái chuyện chị ta mang hộ khẩu nông thôn, tức đến đỏ cả

mặt. Chị ta vô thức tiến lên hai bước, trông như sắp lao vào cãi lộn một trận tơi

bời với Dương Thiên Kiêu.

An Họa lên tiếng: “Chị dâu Dương này, thực ra chị lo xa quá rồi. Thiên Kiêu là tốt

nghiệp trung cấp, công việc lại tốt, làm sao mà lo không tìm được đối tượng chứ.

Có điều, với điều kiện tốt như vậy, chúng ta không thể tùy tiện tìm bừa một người

để kết hôn được”

“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”

Chị dâu Dương hừ mũi: “Tàm tạm là được rồi, nói về điều kiện thì cô ta cũng

chẳng tốt đến mức nào, còn muốn trèo cao đến đâu nữa?”

An Họa quan sát dáng vẻ của chị dâu Dương một lượt, mỉm cười nói: “Chị dâu

Dương còn có thể từ nông thôn gả vào thành phố, Thiên Kiêu sao lại không thể gả

vào nhà cao cửa rộng được chứ?”

Chu Mai Hoa phì cười, tính chị vốn thẳng thừng nên bồi thêm: “Chứ còn gì nữa,

điều kiện của em chồng chị tốt hơn chị nhiều, chị còn gả được cho công nhân,

con bé ít nhất cũng phải tìm được một anh cán bộ”

Chị dâu Dương không tìm được lời nào để phản bác, lại thấy đối phương đông

người, cãi nhau cũng chẳng chiếm được ưu thế, đành giậm chân một cái, hậm

hực bỏ đi.

Kẻ có thể chơi thân được với Dương Thiên Kiêu, quả nhiên đều không phải hạng

vừa!

Sau sự cố này, tâm trạng Dương Thiên Kiêu có chút suy sụp. Chị dâu ở bên ngoài

còn chẳng nể nang gì mà nói cô như vậy, có thể tưởng tượng được khi ở nhà còn

phiền phức đến mức nào.

“Chị dâu em muốn em gả đi sớm cũng chẳng phải vì tốt cho em đâu, mà là nghĩ

em đi rồi thì cái phòng em đang ở có thể nhường cho cháu trai. Nhà cửa chật

chội, cháu em giờ vẫn phải ngủ chung phòng với anh chị”

Dương Thiên Kiêu thở dài: “Thực ra em cũng rất tích cực đi xem mắt, cũng không

phải nhất quyết phải trèo cao, chỉ là trong lòng cứ thấy. không cam tâm? Haiz,

em cũng không biết diễn tả thế nào nữa”

An Họa nói: “Cô chính là không muốn vì kết hôn mà kết hôn”

“Đúng đúng đúng, chính là cảm giác đó!” Dương Thiên Kiêu như tìm được tri kỷ,

nắm chặt lấy tay An Họa, “Mỗi lần nhìn thấy những đối tượng xem mắt, chỉ cần

nghĩ đến việc phải sống cả đời với họ là em lại thấy bài xích”

An Họa: “Đó là vì cô chưa tìm được người mình thích thôi”

Dương Thiên Kiêu đỏ mặt cúi đầu. Cô dù sao vẫn là một người con gái thuần túy

của thập niên 60, nói chuyện “thích” này nọ trước mặt mọi người vẫn thấy hơi

ngượng ngùng.

Chu Mai Hoa đứng bên cạnh nghe, chợt vỗ đùi cái đét: “Khu quân đội nhà mình

thiếu gì trai tráng, dưới trướng lão Thạch nhà chị có mấy cậu đơn thân đấy, ưu tú

lắm! Em gái à, hay là để chị giới thiệu cho một người xem sao?”

Dương Thiên Kiêu nhìn sang An Họa. An Họa từng định giới thiệu Lý Hàn Tùng

cho cô, tuy hai người chưa gặp mặt nhưng dù sao cũng từng có chuyện đó, nếu

giờ lại đi xem mắt chiến hữu của Lý Hàn Tùng thì có thấy ngại không nhỉ?

An Họa biết cô đang nghĩ gì, cô thấy chuyện này chẳng có gì to tát. Có điều, mấy

anh chàng đơn thân dưới trướng Thạch Vĩ Quang mà Chu Mai Hoa nhắc đến

chắc là mấy cậu tham mưu, so với Lý Hàn Tùng thì điều kiện có lẽ kém hơn một

chút. Hơn nữa An Họa luôn cảm thấy tam quan của Dương Thiên Kiêu và Lý Hàn

Tùng khá hợp nhau, thích hợp để chung sống lâu dài.

Chưa đợi Dương Thiên Kiêu trả lời, Thạch Tiểu San và Trần Thanh Âm đã chạy

lại.

“Mẹ, dì An, mọi người thấy con nhảy múa không?” Thạch Tiểu San rất phấn khích,

đây là lần đầu tiên con bé được lên sân khấu biểu diễn.

be-con-di-tim-chong/chuong-68-khong-muon-vi-ket-hon-ma-ket-honhtml]

Chu Mai Hoa tạm gác chuyện làm mối cho Dương Thiên Kiêu lại, gật đầu với con

gái: “Thấy rồi thấy rồi, nhảy đẹp lắm”

An Họa cũng khen ngợi con bé và Trần Thanh Âm.

“Thạch Tiểu San nhảy giỏi lắm, còn giỏi hơn cả mấy ông thầy cúng!” Thạch Tiểu

Quân không biết chui từ đâu ra, cái miệng lại ngứa ngáy trêu chọc.

Thạch Tiểu San nắm chặt nắm đấm, đe dọa vung vung: “Em nói lại lần nữa xem?”

Thạch Tiểu Quân làm mặt quỷ: “Anh đây có gan không nói lại lần nữa đấy!”

Trần Thanh Âm nhìn hai chị em đấu khẩu, mím môi cười. Chu Mai Hoa bảo: “Xem

kìa, đến Thanh Âm cũng cười nhạo hai đứa đấy”

Thạch Tiểu Quân liếc nhìn Trần Thanh Âm, biểu cảm lập tức nghiêm túc hẳn lên.

Trần Thanh Âm vội nói: “Không phải cười nhạo đâu ạ, mà là cháu thấy ngưỡng

mộ. Nhà cháu không có anh chị em, các anh chị ở nhà cậu đều lớn hơn cháu rất

nhiều, nên cháu rất ngưỡng mộ quan hệ của chị Tiểu San và Tiểu Quân”

Chu Mai Hoa bảo: “Có gì đâu, sau này cháu cứ coi chúng nó như anh chị em

trong nhà”

Trần Thanh Âm gật đầu “vâng” một tiếng: “Cháu và chị Tiểu San đã là chị em tốt

rồi, chỉ là với em trai Tiểu Quân thì vẫn chưa thân lắm”

Thạch Tiểu Quân lập tức đáp: “Không sao, ở lâu là thân ngay thôi mà!”

“Dẹp đi, Thanh Âm người ta chẳng muốn thân với con đâu” Chu Mai Hoa cười

mắng một câu, rồi giục mọi người đi ra ngoài.

Tại cổng trường, họ chia tay Dương Thiên Kiêu rồi đi về phía khu quân đội.

________________________________________

Tiêu Chính đi công tác đến hai ngày sau Tết Dương lịch mới về. Chập tối anh mới

về đến nhà, mang theo hơi lạnh buốt giá, trên chiếc áo khoác dạ quân đội lấm tấm

những bông tuyết nhỏ.

Trong nhà đốt lò sưởi nên ấm áp hơn bên ngoài nhiều, Tiêu Chính cởi mũ và áo

khoác ra. An Họa bảo anh cởi luôn bộ quân phục thường phục bên trong, đưa cho

anh một chiếc áo bông dáng ngắn.

Tiêu Chính “ồ” một tiếng, cười hớn hở: “Áo bông mới em làm cho anh à?”

Đông Đông chỉ vào người mình: “Con cũng có, con cũng có”

An Họa nói: “Bố mẹ em gửi khá nhiều phiếu bông vải qua, nên em làm áo mới cho

cả ba người nhà mình luôn”

Bố mẹ chỉ là cái cớ, thực tế bông là cô lấy từ trong không gian ra. Quần áo mùa

đông của An Họa đều là áo khoác dạ, ở thời đại này trông vừa thời thượng vừa

đứng dáng, nhưng khả năng giữ ấm hơi kém. Trong không gian có áo lông vũ,

nhưng không hợp với thời đại này nên không thể mang ra mặc. Bông vải giữ ấm

tốt, lại phù hợp với hoàn cảnh.

An Họa làm cho mình và Đông Đông mỗi người hai chiếc áo lót bông, mặc bên

trong quần áo, vừa ấm áp lại không làm mất đi vẻ thẩm mỹ. Còn Tiêu Chính thì cô

làm cho một chiếc áo bông khoác ngoài để mặc ở nhà, vì ra ngoài anh đã có áo

đại bào quân đội rất ấm rồi.

Tiêu Chính sưởi bên lò cho đến khi người ấm lại mới đẩy Đông Đông ra, ôm lấy

An Họa hôn chùn chụt mấy cái: “Nhớ em chết đi được!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.