An Họa đáp lại anh một chút.
Khi Tiêu Chính định tiếp tục, An Họa đẩy mặt anh ra, nói: “Có chuyện này em
muốn bàn bạc với anh. Em nghe nói Ban Chỉ huy Quân sự huyện định tổ chức
tuyên truyền quốc phòng tại các cơ quan đơn vị và nhà máy trong toàn huyện,
muốn mời một anh hùng chiến đấu từ bộ đội đến phối hợp tuyên truyền”
Tiêu Chính: “Anh còn chưa nghe nói gì, mà em đã biết nhanh thế”
An Họa hơi đắc ý: “Em có nguồn tin tình báo của riêng mình!”
Tiêu Chính cười véo nhẹ vành tai cô: “Nói đi, đoạn sau của em là gì?”
An Họa: “Đoạn sau của em chính là, các anh có thể để Lý Hàn Tùng đi phối hợp
không? Anh ấy từng ra chiến trường, lập công huy hoàng, miệng lưỡi cũng khá
linh hoạt”
Tiêu Chính nhìn cô chằm chằm. An Họa hỏi: “Sao thế anh?”
Tiêu Chính: “Em đang tính toán chuyện gì vậy?”
An Họa: “. Tạm thời không nói cho anh biết, anh cứ nói việc này có làm được
hay không là xong”
Tiêu Chính bảo: “Anh đoán Lý Hàn Tùng sẽ không muốn đi đâu, cậu ấy không
thích chơi trội”
An Họa: “Thế thì anh thử thuyết phục anh ấy một chút đi” Nói rồi, cô hôn một cái
lên mặt anh.
Lời định nói lại nuốt ngược vào trong, Tiêu Chính lập tức đổi giọng: “Bảo đảm
hoàn thành nhiệm vụ! Cậu ta không đi anh cũng lôi cổ đi!”
Vài ngày sau, hoạt động tuyên truyền quốc phòng bắt đầu, rất nhanh đã đến lượt
nhà máy thực phẩm. Khoa Tuyên truyền chịu trách nhiệm phối hợp với Ban Chỉ
huy Quân sự tổ chức hoạt động.
An Họa đi tìm Dương Thiên Kiêu nhờ vả: “. Trưởng khoa bảo tôi bố trí hội
trường, tôi cũng không có kinh nghiệm, cô xem giúp tôi có chỗ nào chưa ổn
không”
Dương Thiên Kiêu không nói hai lời, đi theo An Họa ngay. Cô kiểm tra một lượt
cẩn thận: “. Micrô không có tiếng này, phải tìm người đến xem thôi”
Vừa quay đầu lại, người đã chẳng thấy đâu. Dương Thiên Kiêu đang dáo dác tìm
An Họa thì một người đàn ông mặc quân phục bước tới: “Micrô không có tiếng à?
Nếu không phiền, có thể để tôi xem thử”
Dương Thiên Kiêu từng nhìn thấy Lý Hàn Tùng ở hội trường đơn vị, nên cô nhận
ra ngay. Nhưng Lý Hàn Tùng ngày hôm đó mải đối phó với lời vu khống của Cát
Hồng Hà nên không chú ý đến Dương Thiên Kiêu trong đám đông.
Dương Thiên Kiêu sững người một chút, không vạch trần mà hào phóng nói:
“Được chứ, làm phiền đồng chí bộ đội quá”
Lý Hàn Tùng cười với cô một cái rồi bắt đầu loay hoay với cái loa. Chẳng biết anh
nghịch thế nào mà lại làm cho nó phát ra tiếng thật.
Dương Thiên Kiêu mừng rỡ: “Cảm ơn anh nhé!”
Lý Hàn Tùng ha ha cười: “Không khách sáo, dù sao lát nữa cũng là tôi dùng mà”
Dương Thiên Kiêu “ồ” một tiếng: “Anh chính là anh hùng chiến đấu sắp diễn
thuyết sao!”
Lý Hàn Tùng chìa tay ra tự giới thiệu: “Tôi tên là Lý Hàn Tùng”
“” Dương Thiên Kiêu chỉ có thể đâm lao phải theo lao: “Tôi là Dương Thiên
Kiêu”
Lý Hàn Tùng kinh ngạc, sau đó bật cười: “Nói vậy thì chúng ta cũng khá có duyên
phận đấy”
Hai người xem mắt không thành lại tình cờ gặp nhau, chẳng phải là có duyên
phận sao.
..
An Họa lắng nghe Dương Thiên Kiêu kể lại cuộc gặp gỡ với Lý Hàn Tùng, không
hề ngắt lời.
“Anh ấy là người khá tốt, thông minh, lại rất có phong độ”
An Họa liếc nhìn cô ấy một cái đầy ẩn ý.
Dương Thiên Kiêu: “. Sao thế?”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
An Họa nói: “Không có gì, xem ra hai người rất có duyên phận”
“Đúng vậy” Dương Thiên Kiêu thở dài: “Thật là quá trùng hợp”
be-con-di-tim-chong/chuong-69-hai-nguoi-rat-co-duyen-phanhtml]
An Họa mím môi cúi đầu. Cô có ý vun vén cho Dương Thiên Kiêu và Lý Hàn Tùng,
chỉ là vì chuyện trước đó, nếu lại đường đột đề cập chuyện xem mắt thì sợ hai
người sẽ có gánh nặng. Tạo ra một cuộc gặp gỡ tự nhiên, nếu được, họ sẽ tự
phát triển, nếu không hợp nhãn thì coi như chưa từng gặp. Nghe Dương Thiên
Kiêu kể, có thể thấy ấn tượng đầu tiên của họ về nhau đều khá tốt.
An Họa không can thiệp thêm nữa.
Sắp Tết rồi, An Họa dự định về tỉnh ăn Tết.
Tiêu Chính: “Em đã theo quân nửa năm rồi, cũng nên về thăm nhà. Như vậy đi,
em chuẩn bị nhiều quà cáp một chút, chúng ta chọn một ngày rồi lên đường”
An Họa gật đầu: “Trước khi đi, em muốn đi chợ phiên một chuyến. Bố em thích
mấy thứ đồ dân gian, em xem có mua được gì ở chợ không”
Tiêu Chính tính toán thời gian: “Vậy thì đi chợ phiên nhà họ Phương, anh đi cùng
em”
Cùng đi chợ còn có gia đình Chu Mai Hoa và gia đình Ôn Tuyết Mạn.
Một nhóm người hùng hậu khiến Thạch Vĩ Quang nhìn mà ngây người, lập tức
muốn quay đầu về nhà: “Đông người đi cùng bà thế này rồi thì tôi không đi nữa”
Chu Mai Hoa túm chặt lấy anh: “Không được! Nhà Sư đoàn trưởng Trần và Phó
sư đoàn trưởng Tiêu đều đi, ông cũng phải đi” Nếu không chị sẽ lẻ loi một mình
mất.
Thạch Vĩ Quang còn định vùng vẫy, Trần Cương lên tiếng: “Đồng chí Thạch Vĩ
Quang, cùng đi đi”
Thạch Vĩ Quang gật đầu: “Vâng ạ”
Chu Mai Hoa lườm anh một cái, lời của chị đúng là không có trọng lượng bằng
lãnh đạo mà!
Người quá đông, tất cả đều đạp xe thì chắc chắn là không thể. Trần Cương suy
nghĩ một chút, bảo cảnh vệ viên lái xe riêng của mình đến. Ở sư đoàn, chỉ có một
mình Trần Cương có xe riêng chuyên dụng, còn xe của bọn Tiêu Chính đều là xe
công, muốn dùng phải xin phép trước.
Ôn Tuyết Mạn nhìn Trần Cương: “Anh không sợ người ta nói anh dùng xe công
việc tư à?”
Trần Cương khẽ ho một tiếng, bảo: “Thỉnh thoảng một lần cũng không sao”
Bọn trẻ đều được ngồi lên ô tô, sáu người lớn thì đạp xe. An Họa quấn áo ấm kín
mít, phía trước lại có một “tảng người” lớn chắn gió nên cũng không thấy lạnh
lắm.
Chu Mai Hoa nói: “Lát nữa đến chợ, chúng ta đi uống bát canh dê trước đi. Lần
trước tôi đi với cô em An thấy có chỗ bán canh dê đấy”
Ôn Tuyết Mạn hỏi: “Hai người đi từ bao giờ thế?”
Chu Mai Hoa nhanh nhảu: “Thì lần trước đấy, tôi với cô em An đi tìm thần y họ
Phương”
Thạch Vĩ Quang ra sức ho mấy tiếng, ngắt lời Chu Mai Hoa. Cái mụ đàn bà hâm
hấp này, chuyện như vậy mà cũng nói ra được à?
Chu Mai Hoa cũng phản ứng lại, hậm hực ngậm miệng. Ôn Tuyết Mạn biết ý
không hỏi thêm.
Nhưng Trần Cương lại biết vị thần y họ Phương này. Anh nhìn Tiêu Chính một cái.
Thạch Vĩ Quang thì thôi đi, Tiêu Chính trẻ khỏe thế này mà cư nhiên cũng.
Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài!
Tiêu Chính không hề biết rằng vị Sư đoàn trưởng bề ngoài nghiêm nghị chính trực
kia đang thầm bát quái về khả năng của mình trong lòng. Anh tiên phong tìm thấy
chỗ bán canh dê, mỗi người uống một bát canh cho ấm người rồi mới bắt đầu dạo
chợ.
Dịp cận Tết, chợ phiên vô cùng náo nhiệt, bày bán toàn là nông sản và phụ phẩm
nông nghiệp tự làm. Tuy nói hiện giờ không được buôn bán tự do, nhưng những
phiên chợ nông thôn thế này ở nhiều nơi vẫn được phép tồn tại.
Đồ ở chợ không cần phiếu, An Họa mua một ít gà khô, vịt khô, trứng muối, hồng
khô. Thấy có bán đậu xị, nhớ tới Khâu Thục Thận thích ăn, cô cũng mua một ít.
Ngoài ra, cô còn mua vài món đồ thủ công mỹ nghệ cho An Bá Hòe. Đồ mua cũng
không quá nhiều, chủ yếu là tấm lòng.
“Có bán kẹo hồ lô này, con có muốn không?” Tiêu Chính hỏi Đông Đông.
Người quá đông, sợ trẻ nhỏ lạc mất nên Tiêu Chính để Đông Đông ngồi trên vai
mình. Đông Đông gật đầu: “Muốn ạ!”
Tiêu Chính lại hỏi những đứa trẻ khác. Thạch Tiểu San và Thạch Tiểu Quân đều
muốn, riêng Trần Thanh Âm lắc đầu: “Kẹo hồ lô lạnh quá, cháu không ăn được ạ”
Nhiệt độ bên ngoài chắc chắn là dưới 0 độ, kẹo hồ lô đúng nghĩa là kẹo hồ lô
“đá”.
Thạch Tiểu Quân lập tức nói: “Không sao đâu, anh ủ nóng cho em!”
Nói rồi, cậu nhóc nhét xiên kẹo bọc giấy dầu vào lồng ngực ấm áp của mình,
cười hì hì với Trần Thanh Âm.
Mấy người lớn đều kinh ngạc nhìn cậu nhóc. Nhỏ tuổi thế này mà đã biết “nịnh
đầm” vậy sao?