“Cái thằng ngốc này, con ủ kẹo hồ lô cho nóng thì đường tan hết ra mất, còn ăn
uống gì được nữa? Mau lấy ra ngay!” Chu Mai Hoa phì cười mắng.
Thạch Tiểu Quân bấy giờ mới sực nhớ ra điểm này, ngượng nghịu gãi đầu gãi tai,
lôi xiên kẹo hồ lô ra.
“Thế giờ tính sao ạ?”
Trần Thanh Âm vội xua tay nói: “Em trai Tiểu Quân đừng lo cho chị nữa, chị không
ăn đâu”
Trần Cương liếc nhìn cái thằng nhóc đen nhẻm nhà họ Thạch, hừ nhẹ một tiếng,
dắt con gái và vợ đi về phía khác: “Tách nhau ra đi thôi, chúng tôi sang bên kia
dạo một chút”
Thạch Vĩ Quang gõ một cái vào sau gáy con trai, mắng: “Đồ vô dụng, tí tuổi đầu
đã biết nịnh đầm con gái nhà người ta rồi!”
“Cái gì cơ?” Thạch Tiểu Quân trợn mắt nhìn ông bố già, “Ai nịnh đầm hả bố?”
“Con chứ ai!” Ánh mắt Thạch Vĩ Quang đầy vẻ khinh bỉ, “Nịnh đầm mà còn nịnh
không nên hồn”
Chu Mai Hoa thì lại bênh con: “Ít nhất nó cũng khá hơn ông, con trai còn biết nịnh
đầm, chứ ông thì chưa bao giờ biết nịnh tôi lấy một câu”
Thạch Vĩ Quang phản bác: “Hồi trẻ tôi còn mua hoa cho bà cài tóc đấy thôi!”
Chu Mai Hoa giọng mỉa mai: “Gớm thật, mua được một lần hoa mà kể lể cả đời”
Hai người cứ thế lời qua tiếng lại, bắt đầu đấu khẩu với nhau. An Họa và Tiêu
Chính nhìn nhau một cái, cũng lặng lẽ lẻn sang chỗ khác.
Họ về đến tỉnh vào ngày 29 tháng Chạp. Tiêu Chính tay xách nách mang đủ thứ
túi lớn túi nhỏ, còn An Họa chỉ việc dắt tay con trai. Vừa bước chân vào khu tập
thể của trường đại học, đã có người lên tiếng chào hỏi An Họa.
“Đây là con gái Giáo sư An phải không? Nghe nói cháu đi theo quân rồi, ồ, trông
thay đổi hẳn nhỉ, nhìn có sức sống hơn hẳn trước kia”
“Người mặc quân phục là con rể nhỉ, tốt lắm, cao ráo anh tuấn lắm”
“Nhà họ An năm nay ăn Tết rộn ràng rồi, hai hôm trước anh trai cháu cũng đưa vợ
con về đấy”
Nghe thấy câu cuối cùng, An Họa cảm thấy vui mừng thực sự: “Anh trai cháu
cũng về rồi ạ? Đi nhanh lên anh!”
Tiêu Chính nghe vậy thì trong phút chốc trở nên mất tự nhiên. An Họa hỏi anh:
“Sao thế?”
Tiêu Chính nới lỏng chiếc cúc cổ áo, ho khẽ một tiếng: “Không có gì, chỉ là. hơi
ngại anh trai em”
An Họa bật cười thành tiếng: “Anh sợ anh trai em á? Vì sao?”
Còn vì sao nữa, vì anh trai cô có học thức, hiểu biết rộng, lại còn coi khinh hạng
người như anh chứ sao. Anh không nói, nhưng An Họa chỉ cần xoay chuyển đại
não là đoán ra nguyên nhân, cô liền an ủi: “Không sao đâu, ở lâu với nhau anh ấy
sẽ thấy điểm tốt của anh thôi. Ngày trước bố mẹ em cũng phản đối em gả cho
anh, giờ chẳng phải đã rất hài lòng về anh rồi sao”
Cũng đúng. Tiêu Chính ưỡn ngực, lấy lại được chút tự tin.
Kết hôn bao nhiêu năm qua, vợ chồng sống xa cách hai nơi, luôn là Tiêu Chính
đơn phương đến thăm vợ con, lần nào cũng giữ đúng lễ nghĩa, chẳng lời oán
than. An Bá Hòe và Khâu Thục Thận nhìn thấy hết, dần dần cũng buông bỏ định
kiến không hài lòng về con rể. Hơn nữa, trước đây nguyên chủ vì người đàn ông
khác mà đòi ly hôn, bố mẹ An cảm thấy con gái mình làm sai, đối với Tiêu Chính
lại càng thêm phần áy náy.
Cho nên lần này họ trở về, sau khi nghe hàng xóm kể, An Bá Hòe và Khâu Thục
Thận đã xuống đứng đợi sẵn dưới chân cầu thang.
“Bố, mẹ!” An Họa bế Đông Đông lên, chạy nhỏ bước về phía hai ông bà.
Khâu Thục Thận ôm chầm cả con gái lẫn cháu ngoại vào lòng, nghẹn ngào: “Mẹ
nhớ con quá”
An Họa bị xúc động lây, nước mắt tức khắc rơi xuống: “Mẹ ơi”
Đông Đông nũng nịu với bà ngoại: “Bà ngoại không nhớ Đông Đông sao ạ?”
Khâu Thục Thận bật cười, đón Đông Đông vào lòng mình, khẽ nhéo cái mũi nhỏ
của cậu bé: “Nhớ chứ, sao lại không nhớ, có lúc bà nhớ cháu đến mức đêm
chẳng ngủ được!”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
be-con-di-tim-chong/chuong-70-anh-traihtml]
Đông Đông hì hì cười: “Đông Đông cũng nhớ bà ngoại lắm”
“Khụ khụ” An Bá Hòe đứng bên cạnh ho khan.
Đông Đông lập tức nói: “Cháu cũng nhớ ông ngoại nữa”
An Bá Hòe lúc này mới vuốt râu mỉm cười.
Phía sau hai ông bà còn có một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo khoác đen, đeo
kính gọng vàng, quàng khăn len màu xám, trông rất nho nhã, lịch thiệp. Đó chính
là anh trai An Trạch.
Anh ta thấy thời cơ đã đến liền bước lên phía trước, cúi đầu mỉm cười nhìn An
Họa: “Lâu quá không gặp, có phải em không nhận ra anh trai mình nữa không?”
“Anh!” An Họa gọi, đây là lần đầu tiên cô gặp An Trạch kể từ khi xuyên không tới
đây, nhưng chẳng thấy lạ lẫm chút nào, cô tự nhiên nũng nịu: “Làm sao mà em
không nhận ra anh được chứ”
An Trạch cười xoa đầu cô: “Thế thì tốt, anh cứ tưởng giờ mắt em chỉ còn mỗi cậu
em rể thôi chứ”
Tiêu Chính cuối cùng cũng đợi được cơ hội, bước lên đứng thẳng người, chào
một lượt cả nhà họ An: “Bố, mẹ, anh cả”
Khâu Thục Thận và An Bá Hòe đều gật đầu thân thiết. Chỉ có An Trạch là hai tay
đút túi áo, nhìn Tiêu Chính từ trên xuống dưới một lượt, rồi từ trong khoang mũi
khẽ phát ra một tiếng “ừ”.
An Bá Hòe giục: “Bên ngoài lạnh, có chuyện gì về nhà hẵng nói”
An Trạch đi song song với An Họa, nói nhỏ: “Sao đột nhiên em lại nghĩ đến
chuyện theo quân thế? Còn bỏ cả công việc ở đoàn nhạc nữa, có phải Tiêu Chính
tạo áp lực cho em không?” An Trạch không hề biết chuyện em gái từng đòi ly hôn.
An Họa lắc đầu: “Không phải đâu anh, theo quân là do em chủ động mà”
An Trạch quan sát thần sắc em gái, không thấy dấu vết nói dối, bèn thở dài: “Lý
tưởng gì thì chưa bàn tới, nhưng phụ nữ tham gia công tác mới có thể độc lập về
kinh tế, từ đó mới độc lập được về nhân cách. Việc em bỏ việc để đi theo quân là
hơi nóng vội đấy”
An Họa bảo: “Anh yên tâm đi, em có công việc mới ở đơn vị rồi, làm cán bộ trong
nhà máy quốc doanh”
Nghe vậy, vẻ mặt An Trạch mới giãn ra một chút, anh lại hỏi: “Tiêu Chính đối xử
với em có tốt không? Hồi ở trường quân đội hai đứa còn cơm chẳng lành canh
chẳng ngọt, bây giờ thì sao?”
Tiêu Chính đi ngay phía sau, lời của An Trạch đều lọt hết vào tai anh. Nghe đến
câu hỏi cuối cùng, anh càng nín thở tập trung, mong chờ An Họa có thể khẳng
định anh trước mặt người nhà đẻ.
Chỉ nghe An Họa ở phía trước nói: “Chúng em đã hòa hợp rất tốt rồi, anh ấy cũng
đối xử với em rất tốt”
Tiêu Chính thở phào một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nào ngờ An Trạch đột
ngột quay đầu lại, nhìn thấy khóe miệng đang nhếch lên của anh, lại từ mũi hừ ra
một tiếng. Tiêu Chính ngược lại còn nở một nụ cười với ông anh vợ.
An Trạch: “”
Trong nhà, vợ của An Trạch là Ngô Hiểu Lâm đang bận rộn trong bếp, nghe thấy
động tĩnh liền ra chào hỏi: “Em gái, em rể về rồi đấy à”
An Họa gọi: “Chị dâu”
Ngô Hiểu Lâm đáp một tiếng: “Mọi người cứ ngồi đi, một lát là cơm nước xong
xuôi thôi”
Khâu Thục Thận vội kéo con gái ngồi xuống, hỏi han kỹ lưỡng về cuộc sống sau
khi theo quân.
Bên này Tiêu Chính đem toàn bộ đồ mang về giao cho An Trạch, An Trạch và Ngô
Hiểu Lâm cùng nhau sắp xếp đồ đạc. Thấy Tiêu Chính quay người ra ngồi ở ghế
sofa rồi, Ngô Hiểu Lâm mới bĩu môi nhìn đống đồ đạc đó: “Em gái anh gả cho một
tên chân lấm tay bùn, giờ cũng sống cuộc đời như hạng chân lấm tay bùn rồi, anh
nhìn xem mấy thứ nó mang về là cái gì thế này?”
Vừa nghèo nàn vừa quê mùa, chạm vào thôi cũng thấy bẩn tay.
An Trạch đúng là thấy Tiêu Chính không xứng với em gái mình, nhưng vì họ đã
kết hôn bao nhiêu năm, sau này cũng phải sống với nhau cả đời, nên anh sẽ
không hạ thấp Tiêu Chính ra mặt. Huống hồ, Ngô Hiểu Lâm không chỉ hạ thấp
Tiêu Chính mà còn mỉa mai cả An Họa.
An Trạch nhìn vợ với ánh mắt cảnh cáo: “Chú ý chừng mực, lời không nên nói thì
đừng nói”