Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện

Chương 241: Năm nay có anh ở bên cạnh, hạnh phúc chứ?



Lưu Dung và Lý Thúc ở lại Thâm Quyến tổng cộng năm ngày.

Dung Thanh và Natalia cũng gác hết mọi công việc trong tay, ở bên cạnh thông

gia và mẹ chồng, dẫn họ đi chơi khắp các vùng lân cận, chụp không ít ảnh làm kỷ

niệm, đáng tiếc là trong nhà vẫn thiếu mỗi Chu Nam Tự.

Con dâu mang thai, con trai mình lại không thể ở bên cạnh chăm sóc, vì chuyện

này, Lưu Dung cũng cảm thấy có lỗi với Dung My khắp mọi nơi.

Vào ngày rời đi, bà nắm tay Dung My, ánh mắt quan tâm nhìn cô, “Con bé My, khổ

cho con rồi, phía Nam Tự kia”

Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối

cùng chỉ có thể bất lực thở dài.

Những năm nay, với tư cách là một người mẹ, con trai ở nơi ngàn dặm, bà tự

nhiên hiểu được cái cảm giác khó chịu khi thường xuyên phải lo lắng, nhưng đó

lại có cách nào khác được, con trai không chỉ là con trai của bà, là chồng, mà còn

là người đất nước cần.

Vì vậy, điều bà có thể làm bây giờ là đối xử tốt hơn với con dâu, tốt hơn nữa.

Dung My nắm chặt tay Lưu Dung, hít mũi, lắc đầu, “Mẹ, con đều hiểu và thông

cảm, Nam Tự là lựa chọn của riêng con, con không hối hận”

Mang thai khiến cô ngày càng trở nên đa cảm, có lẽ vì bây giờ cũng sắp làm

mẹ, nên càng thấu hiểu hơn tâm trạng của Lưu Dung.

Không dám nghĩ, nếu Lưu Dung biết Chu Nam Tự sắp phải đối mặt với nguy

hiểm, sẽ lo lắng đến mức nào, cũng không dám nghĩ, trước đây khi bà phải tiễn

người trẻ tuổi khi mình đã già, bà đã trải qua như thế nào.

Thấy không khí càng lúc càng đượm buồn, Natalia vội vàng đứng ra hòa hoãn,

nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Dung My, “Ôi, thông gia mẫu, bà cứ yên tâm đi, có

tôi và lão Dung ở đây rồi”

Lưu Dung đối xử tốt với con gái mình, Natalia và Dung Thanh đều nhìn thấy rõ.

Gặp được một người mẹ chồng và người chồng như vậy, con gái cô cũng xem

như tình cờ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.

Mặc dù vẫn còn một số điểm không được như ý, nhưng con người làm sao có thể

hoàn hảo mười phân, cuộc sống lại đâu thể làm hài lòng mọi nơi, hôn nhân vốn dĩ

là sự thấu hiểu lẫn nhau, bao dung lẫn nhau giữa hai người, thậm chí là hai gia

đình.

Em hiểu khó khăn của anh, anh hiểu nỗi vất vả của em, em bao dung điểm thiếu

sót của anh, anh bao dung sự ngang bướng của em, cùng nhau nương tựa trên

suốt chặng đường.

“Ừ, con bé My có các vị chăm sóc, tôi tự nhiên yên tâm” Lưu Dung vội rút tay ra

lau những giọt nước mắt trong khóe mắt, cười nói.

Nói xong, lập tức lấy từ trong túi ra một thứ được bọc trong túi vải, nhét vào tay

Dung My, mỉm cười nói với cô, “Con bé My, con cất giữ cái này cho kỹ, bên trong

là giấy chứng nhận nhà đất và chìa khóa, là mẹ và bác Lý sau khi bàn bạc quyết

định mua cho Bảo nhà chúng ta, nhà không lớn, là căn hộ ba phòng ngủ, chưa

trang trí nội thất, con xem là cho thuê hay để ở, tùy con xử lý”

Dung My cúi đầu nhìn thứ bị ép nhận trong tay, “Mẹ, cái này”

Mặc dù với khả năng tài chính hiện tại của cô, một căn nhà hoàn toàn chẳng là gì,

nhưng đối với Lưu Dung, đó cũng là một khoản tiền không nhỏ.

“Cất kỹ đi, đây là tấm lòng của mẹ và bác Lý” Lưu Dung lại ấn tay Dung My, trên

mặt mang theo nụ cười.

Trước đó, khi biết được vợ chồng Dung Thanh đã mua nhà cho hai vợ chồng trẻ,

lòng bà đã day dứt khôn nguôi, con dâu gả về nhà đã mấy năm nay, bà cùng là

bậc cha mẹ, lại còn là phía nhà trai, đừng nói mua nhà, ngay cả nhà ở quê được

sửa sang lại phần lớn cũng là do chính con dâu bỏ tiền ra.

Mặc dù bây giờ hai vợ chồng trẻ cũng không thiếu tiền thiếu nhà, nhưng bà vẫn

muốn bù đắp phần của mình.

Vừa hay hai năm nay trong tay tích góp được chút tiền, cửa hàng quần áo cũng

có đủ vốn lưu động, nhân cơ hội đến đây lần này liền xử lý việc này, đồng thời

cũng có thể mượn danh nghĩa cho Tiểu Bảo.

Tuy nhiên, trước khi mua nhà, bà vẫn bàn bạc với Lý Thúc, dù sao hai người bây

giờ đã đăng ký kết hôn, và tất cả tiền trong nhà đều do bà quản lý, những khoản

chi tiêu lớn trong nhà vẫn phải hai người thông báo trước.

Kết quả cũng như bà dự đoán, Lý Thúc tự nhiên giơ cả hai tay hai chân tán thành,

ông đang lo không biết nên chuẩn bị quà gì cho tốt, việc chuẩn bị một căn nhà

cho đứa cháu sắp chào đời, quả thực là một lựa chọn không tồi.

noi-bat-o-dai-vien/chuong-241-nam-nay-co-anh-o-ben-canh-hanh-phuc-chuhtml]

Dù sao tài sản cố định như nhà đất, cũng không sợ nhiều, bây giờ ông vẫn còn

đang hưởng lợi từ tổ tiên để lại.

Thêm nữa, tận mắt chứng kiến tốc độ phát triển của Thâm Quyến, ông cảm thấy

càng cần thiết mua một căn nhà ở đây.

“Được, mẹ, con thay mặt Tiểu Bảo nhận trước” Dung My không nhịn được lại bắt

đầu mắt lấp lánh nước, cảm thấy mình hạnh phúc quá!

Gì chứ tặng cho đứa con trong bụng, không qua chỉ là cái danh nghĩa, bố mẹ ruột

đã như vậy, người mẹ chồng trước mặt và Lý Thúc xuất hiện giữa chừng kia cũng

như vậy, họ đều đang dùng cách của riêng mình để trao cho cô tình yêu thương

của cha mẹ.

Cô còn có gì không biết đủ nữa?

Sau khi Lưu Dung và Lý Thúc trở về, Dung My lại trở về với cuộc sống công việc

bình thường, nhưng từ chối không ít những buổi yến tiệc giao thiệp, có thể không

tham dự thì cố gắng từ chối, cũng không thức khuya làm thêm nữa, cố gắng hết

sức để khôi phục lịch sinh hoạt bình thường, khám thai đúng hẹn.

Thoắt cái đã bước vào tháng mười hai.

Thời tiết ở Thâm Quyến vẫn như vậy, bốn mùa như xuân, ban ngày vẫn là nhiệt

độ hơn hai mươi độ, buổi sáng và buổi tối nhiệt độ thấp hơn, khoảng mười mấy

độ, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hơi lạnh.

Nhưng dù lạnh thế nào cũng không sánh bằng cái lạnh của Cáp Nhĩ Tân và Tân

Cương.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hai ngày nay Dung My hầu như lúc nào cũng theo dõi tất cả tin tức liên quan đến

Tân Cương.

Rốt cuộc là ngày nào? Loại không biết chính xác ngày giờ này, khiến trái tim cô

lúc nào cũng thắt chặt, từ ngày đầu tiên bước vào tháng mười hai, cô đã bắt đầu

ngủ không ngon, có lúc thậm chí bị tỉnh giấc bởi ác mộng.

Một ngày, hai ngày, những ngày tháng vẫn bình yên.

Tân Cương.

Tuyết rơi liên tục mấy ngày liền, mỗi năm cứ đến lúc này, tất cả nhân viên trong

quân đội đều bắt đầu bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, để phòng ngừa

thiên tai tuyết.

Chu Nam Tự mỗi ngày bận rộn như chiếc máy lên dây cót, mỗi ngày có thể ngủ

được năm tiếng đồng hồ đã là cực kỳ tốt.

Muôn ngàn bông tuyết như lông ngỗng cuồn cuộn, những dãy núi phía xa ẩn

khuất trong sương tuyết, chỉ còn lại đường nét mờ mịt.

Tần Thành và Chu Nam Tự đi song song, đế giày ma sát với tuyết tạo ra tiếng kêu

“ken két” nhẹ, trên áo khoác dính tuyết chưa tan, rơi lả tả trong lúc đi.

Khi trở về đến trại, bề mặt quần áo đã sớm bị ướt sũng.

Nhân viên hậu cần kịp thời mang đến cho hai vị lãnh đạo canh gừng nóng để làm

ấm người.

Tần Thành tiếp nhận bát canh, ngửa đầu uống cạn, sau đó đặt bát xuống bàn,

cười nhìn Chu Nam Tự bên cạnh, đùa vui nói, “Năm nay sẵn sàng chiến đấu có

anh đến cùng, có cảm thấy lúc này đây cậu vô cùng hạnh phúc không?”

Năm nay thời tiết biên cương khắc nghiệt hơn mọi năm, để đảm bảo vạn vô nhất

thất, đặc biệt điều động thêm một số nhân viên đến tăng viện, Tần Thành nằm

trong danh sách lần này, hôm nay vừa mới đến, Chu Nam Tự đích thân đi đón.

Chu Nam Tự liếc nhìn hắn, bỏ qua giọng điệu trêu chọc của Tần Thành, khẽ mỉm

cười, “Hạnh phúc”

Không có gì bây giờ còn khiến anh cảm thấy hạnh phúc hơn nữa, bởi vì – anh sắp

được làm bố rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.