Lưu Dung sau khi biết tin vào ngày hôm sau đã sốt sắng muốn lên Thâm Quyến
ngay.
Bà chưa từng một lần đi xa một mình, làm sao có thể khiến người khác yên tâm
được? Dung My cũng cảm thấy không cần thiết phải vượt một quãng đường xa
xôi như vậy, nhưng Lưu Dung kiên quyết muốn đến, Lý Thúc cũng cảm thấy đúng
là nên đến xem một chút.
Biết được có Lý Thúc đi cùng, Dung My cũng yên tâm.
Thế là lập tức gọi điện thoại đặt vé máy bay cho hai người. Bây giờ Thâm Quyến
cũng đã có sân bay, không cần phải đến Quảng Châu quá cảnh nữa, thuận tiện
hơn rất nhiều.
Đây coi như là lần đầu tiên mẹ chồng đến chơi nhà, vợ chồng Dung Thanh cũng
chuẩn bị trước chu đáo. Vào ngày Lưu Dung họ đến, sáng sớm đã đi chợ mua hải
sản tươi sống về, đến chiều lại cùng Dung My một chỗ lái xe ra sân bay đón.
Gặp mặt lại lần nữa, với tư cách là chủ nhà, vợ chồng Dung Thanh vô cùng nhiệt
tình.
Dung Thanh nhanh tay nhanh mắt, ngay lập tức đỡ lấy hành lý trong tay Lưu
Dung. Hành lý trong tay Lưu Dung không nặng, nặng đều ở chỗ Lý Thúc. Dung
Thanh vốn định chia bớt với Lý Thúc một ít, nhưng Lý Thúc cương quyết không
chịu.
Không tiện cãi nhau thêm, hai người xách hành lý sánh vai đi bộ, đi đến trước xe,
chất hành lý vào cốp xe.
Sau khi chất xong hành lý, Dung Thanh đứng thẳng người, trên mặt nở nụ cười
nhẹ, nhìn về phía Lý Thúc đang đứng một bên, quan tâm hỏi: “Lão Lý, cảm giác
suốt chặng đường thế nào? Còn chịu đựng được chứ?”
Mấy năm nay quan hệ hai người càng ngày càng thân, cũng không khách sáo
dùng tôn xưng nữa.
Nghe thấy câu hỏi của Dung Thanh, Lý Thúc cười vẫy tay, thong thả trả lời: “Ha
ha, cậu đừng quên tôi trước kia từng ở trong quân đội, chặng đường này đối với
tôi tính là gì. Tuy giờ tuổi đã cao, nhưng thân thể vẫn còn cứng cáp lắm! Trước
kia ngồi tàu hỏa mất mấy ngày mấy đêm, bây giờ tiện lợi biết bao, sáng ra khỏi
cửa, chiều đã đến nơi rồi, thật là quá tiện lợi”
Nói rồi lại ngẩng mắt quét qua từng ngóc ngách xung quanh.
Cảnh tượng trước mắt khiến ông kinh ngạc không thôi, trong lòng dâng lên một
nỗi cảm khái khó tả: “Ôi, chỉ là điều này thật sự quá ngoài sức tưởng tượng!”
Làng chài nhỏ bé ngày xưa, giờ đây đã hoàn toàn lột xác, phô bày ra diện mạo
hiện đại khiến người ta phải trầm trồ.
Dần dần, ánh mắt của ông bị thu hút bởi những tòa nhà chọc trời cao vút, những
kiến trúc này hùng vĩ tráng lệ, khí thế hùng hổ, khiến người ta không khỏi say mê.
So với Kinh đô, những tòa nhà cao tầng ở đây càng tráng lệ hùng vĩ, tựa như
đang tuyên bố với thế gian về sự trỗi dậy và phồn vinh của thành phố này.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ông tiếp tục nhìn quanh, trên đường xe cộ qua lại tấp nập, người người tấp nập,
một cảnh tượng bận rộn.
Mặc dù đây là lần đầu tiên ông đến Thâm Quyến, nhưng ông không hề xa lạ với
thành phố này.
Ông từng xem hình ảnh và ảnh chụp về Thâm Quyến trên thời sự truyền hình,
cũng có chút hiểu biết về những tòa nhà chọc trời mang tính biểu tượng đó.
Tuy nhiên, khi ông thực sự đứng trên mảnh đất này, tận mắt chứng kiến những
kiến trúc hùng vĩ này, sự chấn động và cảm động kia không thể diễn tả bằng lời.
Những báo cáo trên tivi và báo chí tuy có thể giúp ông hiểu phần nào về sự phát
triển xây dựng của Thâm Quyến, nhưng đó rốt cuộc chỉ là một nhận thức gián
tiếp.
Còn lúc này, ông đích thân cảm nhận được mạch đập và sức sống của thành phố
này, trải nghiệm trực quan này là bất kỳ miêu tả nào cũng không thể thay thế
được.
“Đã đến rồi, thì lần này phải ở đây chơi cho thỏa thích đã” Dung Thanh cười ha
hả, thuận tiện mời mọc nhiệt tình.
Mọi người lần lượt lên xe, Dung Thanh lái xe, Lý Thúc ngồi ghế phụ.
Chỗ phía sau nhường cho ba vị nữ sĩ, Dung My đương nhiên bị hai bà mẹ vây ở
giữa.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-240-me-chong-denhtml]
Lưu Dung nắm tay Dung My, liên tục quan tâm hỏi mấy câu hỏi: “Bây giờ cảm
thấy thế nào, có chỗ nào khó chịu không? Dạo này khẩu vị có được không? Có
buồn nôn không?”
Cùng là phụ nữ, hơn nữa đã sinh hai đứa con, Lưu Dung cũng là người có kinh
nghiệm, tuy hiểu rõ đa số phụ nữ đều sẽ trải qua những chuyện này, nhưng nhìn
thân hình gầy yếu của Dung My, bà thực không nỡ để con dâu chịu tội này.
Bà cũng thật lòng coi con dâu này như con gái mà yêu thương, hơn cả con đẻ.
Dung My rất kiên nhẫn nắm ngược lại tay Lưu Dung, lần lượt trả lời nhiều câu hỏi
của bà: “Mẹ, không khó chịu đâu, khẩu vị cũng rất tốt, một chút buồn nôn cũng
không có, mẹ yên tâm đi, mọi thứ đều giống như trước đây thôi, mọi người đừng
quá lo lắng, cứ đối xử bình thường là được rồi”
Đối mặt với hành vi quan tâm chăm sóc của bố mẹ, mẹ chồng, muốn coi cô như
bảo vật quốc gia, Dung My ngoài bất lực vẫn chỉ là bất lực.
Giá như biết trước sẽ như vậy, cô đã không nói với họ, đợi đến lúc bụng to lên
không giấu nổi để họ tự phát hiện, còn hơn bây giờ bị “hỏi thăm sức khỏe” với tần
suất cao như vậy.
“Vậy thì tốt quá” Biết được con dâu hiện tại không có bất kỳ khó chịu nào, Lưu
Dung tạm thời yên tâm.
Xét cho cùng, chuyện phản ứng khi mang thai tùy người mà khác, có người
có thể nôn từ lúc mang thai cho đến lúc sinh, có người lại một chút phản ứng
cũng không có, có người thích ăn cay, có người thích ăn chua, phản ứng của mỗi
người đều không giống nhau.
Tóm lại, điều bà có thể làm là chăm sóc càng nhiều mặt trong cuộc sống càng tốt,
cũng như về mặt tình cảm, còn những thứ khác, dù bà có xót xa đến đâu cũng
không thể thay người ta chịu đựng, chỉ có thể trong lòng cầu nguyện cho tiểu tổ
tông trong bụng con dâu yên tĩnh một chút, đừng nghịch ngợm, để con dâu ít chịu
tội hơn.
Suốt đường vừa đi vừa nói cười, xe rất nhanh chạy vào tiểu khu.
Món ăn của dì La cũng chuẩn bị gần xong, đợi Lưu Dung và Lý Thúc hai người vệ
sinh cá nhân qua loa một chút là dùng bữa.
Các món ăn trên bàn chủ yếu là hải sản, lại sợ Lưu Dung họ ăn không quen, nên
làm thêm mấy món cơm nhà.
Dung Thanh cũng lấy ra chai rượu ngon mà ông cất giữ lâu ngày, hô to hôm nay
là ngày vui, phải cùng Lý Thúc ucho thật thoải mái, tâm sự cho đã.
Đợi mọi người rót đầy rượu, Dung Thanh nâng cao chén rượu vui vẻ nói.
“Lại đây lại đây, hôm nay là ngày vui, chúc chúng ta lại thăng lên một bậc, sau
này là những người làm ông bà ngoại, ông bà nội rồi, cuối cùng đại gia đình
chúng ta cũng sắp có thêm thành viên mới rồi”
Lý Thúc cũng cười rất tươi: “Đúng vậy, cuối cùng cũng sắp có thêm thành viên
mới rồi, cuối cùng tôi cũng được làm ông nội rồi”
Vốn dĩ ông không con không cái, một thân một mình.
Thế nhưng sự sắp đặt của số phận khiến ông ở tuổi nửa đời người gặp được Lưu
Dung, khiến ông có một gia đình, không còn cô độc, cảm nhận được hơi ấm gia
đình đã lâu không được cảm nhận.
Đương nhiên, ông cũng chân thành đối xử với những người như Chu Nam Tự
như con cái của mình.
Nhưng nói về thiên vị thật sự, thì ông chắc chắn thiên vị Chu Nam Tự và Dung My
hơn.
Hai người chạm cốc, uống cạn một hơi rồi ngồi xuống.
Lưu Dung và Natalia cũng uống cùng một ly nhỏ, duy chỉ có Dung My không uống
một giọt rượu nào, lấy sữa thay rượu.
Bữa cơm này trong tiếng cười nói kéo dài đến tận 9 giờ tối, Dung My là người đầu
tiên không chịu nổi rời bàn.
Sau đó, Natalia cũng dẫn Lưu Dung đi vệ sinh cá nhân, để lại Dung Thanh và Lý
Thúc hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ.