Vận may của Hạ Tinh Lê và Diêu Thương thật sự không tốt. Hai người vừa mới
thoát khỏi điểm xuất phát đang cháy ngùn ngụt, còn chưa kịp tìm được chỗ trú
chân ở khu vực mới chọn, đã bị vài con tang thi vây lại.
Chỉ hai con tang thi Ngạo mạn thôi đã đủ khó đối phó, huống chi xung quanh còn
có thêm hai ba con tang thi Tham lam hỗ trợ. Từ miệng chúng chảy ra thứ máu
loãng đục ngầu, hôi thối, ròng ròng như một trận mưa axit có tính ăn mòn. Tứ chi
dính nhớp của chúng quấn lấy con mồi, còn răng nanh và móng vuốt sắc bén thì
chỉ cần vung một cái là có thể xé nát da thịt người sống.
Chảo rán trong tay Hạ Tinh Lê đánh đến mức gần như tóe lửa, đủ thấy vũ khí
Đỏ cấp 1 này thật sự chẳng có bao nhiêu uy hiếp. Cùng lắm là thân chảo cứng
hơn một chút, gõ đầu tang thi Tham lam thì còn được, chứ muốn giếc tang thi
Ngạo mạn bằng một đòn chí mạng thì cực kỳ khó.
Gậy bóng chày của Diêu Thương đã nâng cấp lên vũ khí Cam cấp 1 nên sát
thương mạnh hơn, nhưng cũng không chịu nổi khi bị cả bầy tang thi vây công điên
cuồng.
Rốt cuộc ưu tiên hàng đầu của họ là tự bảo vệ mình. Họ không thể liều mạng lao
vào, vì chỉ cần bị cắn hay bị cào là sẽ rất nguy hiểm. Nhưng tang thi thì khác,
chúng không sợ gì cả. Mục tiêu duy nhất của chúng là cắn xé và ăn sạch con
mồi đang chạy trước mắt.
Vì vậy, hai người không ham chiến. Họ tranh thủ xử lý trước hai con tang thi
Tham lam, rồi vừa đánh vừa lùi, lấy phòng thủ làm chính, cố gắng rút về phía
xa. Thế nhưng tang thi ở khu này quá dày. Họ không cắt đuôi được con tang thi
Ngạo mạn cứ bám riết, ngược lại càng chạy càng thu hút thêm tang thi khác kéo
tới, thành ra càng ngày càng tệ.
Diêu Thương vung gậy đập chết một con tang thi Lười biếng đi ngang qua, coi
như góp thêm số. Sau đó anh ta dùng cả thân người chắn một cú áp sát của tang
thi Ngạo mạn phía sau, tạm thời ép nó lùi lại. Anh ta quay đầu, tranh thủ hỏi Hạ
Tinh Lê:
“Còn xa không?”
“Còn hơn 500 mét” Hạ Tinh Lê chạy mà hơi thở vẫn rất ổn. Cô rời mắt khỏi đồng
hồ, nhìn thẳng về phía trước. “Tới được khu dân cư trên bản đồ thì sẽ dễ hơn,
nhiều ngõ rẽ, chúng nó không dễ đuổi theo”
Nhưng hơn 500 mét lúc này, không khác gì một quãng đường sinh tử.
… May là trời vẫn chừa đường sống. Khu vực này có khá nhiều người chơi, đều
bị vụ nổ trước đó dồn tới đây. Trong hai con tang thi Ngạo mạn bám theo, có một
con bị con mồi khác kéo mất chú ý, bỏ truy đuổi họ. Áp lực lập tức giảm đi một
nửa.
Hai con thì không giếc nổi, nhưng một con thì có thể thử. Bởi vì nếu không dám
thử, vũ khí sẽ mãi không thể lên cấp. Mà điều đó đồng nghĩa với việc suốt hơn
bảy mươi tiếng còn lại, họ sẽ luôn là con mồi yếu ớt, chỉ biết chạy và chạy.
Trò chơi này ép người chơi phải tiến lên.
Diêu Thương ra hiệu:
“Lên không?”
“Lên”
Hạ Tinh Lê đáp ngay, không hề do dự. Cô lập tức xoay người tại chỗ. Đúng lúc
con tang thi Ngạo mạn bật lên lao về phía cô, cô giơ cao chảo rán, đâm thẳng
vào cái miệng há rộng đầy răng nhọn của nó.
Tang thi Ngạo mạn nặng khủng khiếp. Lực xung kích như núi đè, ép cô ngã quỵ
xuống đất.
Cô chống một gối, lưng ngửa mạnh ra sau để né cặp sừng nhọn đang chực chui
vào cổ họng. Tay vẫn siết chặt cán chảo không buông. Tang thi theo bản năng
cắn chặt chảo rán. Khi một người một tang thi đang giằng sức, đó chính là cơ
hội tốt nhất để đánh lén.
“Diêu Thương!”
Vừa nghe tiếng cô gọi, gậy bóng chày của Diêu Thương đã giáng thẳng xuống
đầu tang thi. Cú đánh mạnh đến mức hất nó văng ra, đập vào tường.
Anh ta ném gậy cho cô, cô quăng chảo cho anh ta. Hai người đổi vũ khí cực kỳ ăn
ý.
Rất rõ ràng, nhát kết liễu phải để cô làm.
Hạ Tinh Lê lao tới trước mặt tang thi Ngạo mạn, không cho nó cơ hội gượng dậy
hay gầm rú. Cô vung gậy giáng xuống đầy tàn nhẫn, quyết giếc bằng được.
Một gậy rơi xuống, chiếc sừng nhọn của tang thi gãy răng rắc. Ngay sau đó là gậy
thứ hai, thứ ba. Cô đánh liên tục, cho đến khi vang lên tiếng xương sọ vỡ nát
lõm xuống mới chịu dừng.
Ai nhìn thấy cảnh này cũng khó tránh bị khí thế của cô làm cho lạnh sống lưng.
Ngay cả Diêu Thương đứng bên cạnh cũng khẽ rùng mình.
“A Lê, giỏi thật”
Hạ Tinh Lê quay sang nhìn anh ta. Ánh mắt cô vẫn còn lạnh, sắc như thú săn mồi.
Vài giây sau, vẻ mặt cô mới dịu lại.
han/chuong-42-hung-achtml]
“Ừ”
Cô cúi xuống xem đồng hồ, rồi bất ngờ phát hiện số lượng tiêu diệt ở ô màu vàng,
đại diện cho tang thi Ngạo mạn, lại hiện “2”.
“Không phải chúng ta vừa mới giếc một con thôi sao? Tính kiểu mua một tặng
một à?”
Diêu Thương suy đoán:
“Có lẽ tang thi này khó giếc nên hệ thống cân bằng?”
“Cũng có thể. Giống như mở hộp mù vậy. Có con đặc biệt, giếc xong sẽ tự động
tính là 2, thậm chí nhiều hơn”
Dù sao thì lần này cũng coi như lời.
Đứng lại chỉ tổ biến thành bia sống. Hai người không chần chừ nữa, lập tức rời đi,
tiếp tục chạy về khu dân cư cách đó hơn 500 mét.
Khi họ vào ván này thì gần chạng vạng. Giờ đây, bóng đêm đã dần buông xuống.
Trăng mờ. Nhờ bóng tối, một số tang thi bị giảm khả năng nhận diện, sức truy
đuổi cũng yếu đi. Với người chơi thì đó là tin tốt.
Nhưng đây cũng là con dao hai lưỡi, bởi vì trong bóng tối, không ai biết còn ẩn
nấp bao nhiêu nguy hiểm.
Gần khu dân cư có một siêu thị. Dù bảng hiệu đã đổ, tường ngoài cháy xém,
nhưng cửa vẫn mở, bên trong còn thấy hàng hóa trên kệ.
Đi ngang qua, Hạ Tinh Lê và Diêu Thương quyết định vào lấy chút đồ ăn. Với mức
tiêu hao thể lực kiểu này, nếu không bổ sung năng lượng và đường thì thật sự
khó trụ lâu.
“Tôi tưởng ván trước đã là cực hạn rồi” Hạ Tinh Lê nói. “Ai ngờ tới ván này mới
biết mấy ván kia chỉ là chuyện nhỏ. Tôi thà quay lại thôn Mang Trọng ngủ thêm hai
đêm còn hơn”
Ở thôn Mang Trọng dù phải giếc tà linh, giếc Huệ Trinh, giếc mồ quỷ đói, ít
nhất vẫn có lúc được nghỉ. Còn ở đây, tang thi chạy đầy đường, hoàn toàn không
cho người ta một giây thở.
Mà họ mới chỉ gặp tang thi Ngạo mạn thôi. Nghĩ đến những cấp cao hơn phía
sau, đã thấy rợn tóc gáy.
Siêu thị này chắc đã bị quét qua một lần, nhiều kệ gần như trống trơn. Giờ chỉ còn
cách thấy gì lấy nấy.
Diêu Thương không biết lôi đâu ra một cái túi mua hàng, nhét sữa, bánh mì, bánh
quy vào, vừa làm vừa đáp:
“Nói thật, ba ván trước của tôi không đến mức thế này. Có khi tổ đội với cô, hệ
thống lại kiểu gặp mạnh thì mạnh hơn”
“… Cảm ơn anh khen, nhưng tôi không muốn nghe kiểu khen này”
Hạ Tinh Lê nhét thêm hai thanh sô cô la vào túi mình. Cô thấy vậy là tạm ổn, định
gọi Diêu Thương rời khỏi siêu thị, thì bên ngoài bỗng ồn ào, như có ai đó đang
chửi rủa vì hoảng loạn.
Cô quay người lại, đúng lúc cửa siêu thị rung lên rồi bị đâm vỡ. Có bốn năm
người đàn ông ăn mặc khác nhau lao vào trong, mặt mày tái mét, hoảng hốt, và
họ kéo theo cả một đám tang thi đói khát phía sau.
Mấy người này trông hơi quen.
À, cô nhớ ra rồi. Không lâu trước đó, khi cô nấp sau sư tử đá, chính cô đã tận
mắt thấy họ kết bè kết phái, ném cô gái nhỏ trong nhóm ra làm mồi, để đổi lấy
thời gian chạy trốn cho mình.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Thực tế chứng minh, cách sống của đám đàn ông này chỉ có một chiêu. Họ giỏi
nhất là hiến tế người chơi xa lạ vô tội. Chỉ cần người chết không phải họ là
được.
Vì vậy, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Tinh Lê, ánh mắt họ lập tức trở nên hung
dữ. Thậm chí không cần bàn, cả nhóm đã xông tới, định chộp lấy tay cô.
Không cần nghĩ cũng biết, họ định giở lại trò cũ, ném cô ra ngoài để cản tang thi.