Diêu Thương vẫn còn chưa hoàn hồn. Một con tang thi Tham lam từ trên mái hiên
rơi thẳng xuống trước mặt, anh ta thuận tay bổ nhát cuối cùng, thế là hoàn thành
lần tiêu diệt thứ năm và đủ điều kiện nâng cấp vũ khí.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây. Nhát đánh đó hoàn toàn là phản xạ bản năng.
Đến khi anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, mới phát hiện Hạ Tinh Lê đang kéo nhẹ góc
áo mình. Anh ta ngẩng đầu theo hướng cô chỉ, liền thấy trên mái nhà không biết
từ lúc nào đã có một người ngồi xổm ở đó.
Đó là một thiếu niên rất trẻ, trông chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi. Cậu ta
mặc đồ đen, tóc ngắn nhuộm bạc, mềm mượt, môi hồng răng trắng, đôi mắt
phượng hơi xếch lên, giống hệt nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Cậu ta ngồi xổm trên mái hiên, một đầu gối chạm đất, trong tay cầm một vũ khí
sắc bén giống dao gọt trái cây. Rõ ràng là đang lấy đà chuẩn bị nhảy xuống,
nhưng lại khựng lại đúng lúc, thành ra ba người cứ thế đối mặt nhau.
Hạ Tinh Lê im lặng hai giây, quay sang Diêu Thương:
“… Xong rồi, cướp mất mục tiêu của người ta”
Diêu Thương thở dài:
“Quả thật không cố ý. Tôi giải thích thì cậu ta có nghe không?”
“Nghe hay không vẫn phải nói” Cô mỉm cười, chủ động nói với thiếu niên kia. “Xin
lỗi nhé, vừa rồi tiện tay bổ đao. Hay là bọn tôi giúp cậu giếc thêm một con tang
thi Tham lam coi như bồi thường?”
Thật ra trong trò chơi này, cướp thì cứ cướp, ai giếc được thì tính của người đó,
cô cũng không cần thiết phải xin lỗi. Chỉ là thấy cậu nhóc còn quá trẻ, cô mềm
lòng hơn một chút, không muốn cướp xong rồi bỏ đi thẳng.
Không ngờ thiếu niên tóc bạc chẳng nói gì cả. Cậu ta chỉ nhìn cô một lúc, lắc đầu,
rồi quay người men theo cầu thang phía bên kia mái nhà leo xuống, nhanh chóng
biến mất.
Chuyện này cứ thế kết thúc.
“Đúng là đến nhanh đi nhanh” Hạ Tinh Lê nhún vai. “Thôi, vậy tôi yên tâm nhận
món hời này. Gậy bóng chày của anh nâng cấp chưa?”
“Nâng rồi”
Ngay khi cô hỏi, Diêu Thương cũng đã chọn 【Có】 trên đồng hồ. Lập tức, cây
gậy bóng chày trong tay anh ta nóng lên, ánh sáng mạnh lóe lên trước mắt. Khi
ánh sáng tan đi, cây gậy cũ nát ban đầu đã trở nên sáng bóng như mới, còn lờ
mờ phát ra ánh sáng giống tia laser.
Anh ta thử ước lượng rồi nói nghiêm túc: “Hình như nặng hơn”
“Vậy thì nhanh tìm một con tang thi thử tay đi”
…
Trong nửa giờ tiếp theo, hai người băng qua nhiều con phố, tiếp tục tìm tang thi
cấp thấp để nâng cấp vũ khí.
Trong lúc đó, Hạ Tinh Lê phát hiện chỉ cần tang thi chết dưới tay cô, số lượng
tiêu diệt sẽ tính cho cô, cho dù cầm vũ khí của người khác cũng không sao.
Thế là cô mượn cây gậy bóng chày vừa nâng cấp của Diêu Thương, một gậy một
con tang thi Lười biếng, xử lý gọn gàng như chặt dưa. Cuối cùng cô cũng giếc
đủ năm con, miễn cưỡng nâng cấp chảo rán inox thành vũ khí Đỏ cấp 1.
Vũ khí Đỏ hiển nhiên không thể so với vũ khí Cam. Chảo rán chỉ từ cũ rỉ sét biến
thành mới sáng bóng, trọng lượng gần như không đổi.
Cô có hơi bực, kẹp chảo rán dưới tay, vừa xem bản đồ vừa nói: “Khu này hẻo
lánh quá, tang thi Lười biếng cũng sắp bị giếc sạch rồi. Không có đồ ngon, chi
bằng đi chỗ đông người hơn thử vận may”
Diêu Thương nghi ngờ:
“A Lê, cô nhất định phải cố chấp với cái chảo rán này sao? Đổi vũ khí khác, nói
không chừng nâng lên Đỏ cũng mạnh hơn nó”
“Không” Hạ Tinh Lê dứt khoát từ chối. “Tôi tin trực giác của mình. Cái chảo này
có duyên với tôi. Sớm muộn gì tôi cũng nâng nó lên vũ khí cấp cao. Quan trọng là
kiên trì”
“… Được” Diêu Thương bất lực cười. “Vậy cùng cố gắng, ít nhất cũng phải nâng
nó lên Lam hoặc Tím. Không thì chí ít cũng là Lam nhạt”
Từ thời cấp ba đã vậy. Diêu Thương nhiều lúc không hiểu nổi cách suy nghĩ của
do riêng.
Chỉ có một chuyện anh ta vẫn luôn nghi ngờ, đó là bốn năm trước vì sao cô kiên
quyết chia tay, chuyển nhà mà không nói một lời, còn chặn mọi liên lạc. Nhưng cô
không muốn nhắc lại, anh ta cũng không dám hỏi, vì có lẽ hỏi ra chỉ khiến mọi thứ
tệ hơn.
Giữ nguyên hiện tại, ít nhất cô vẫn còn ở bên anh ta, dù chỉ thêm một lúc.
Hạ Tinh Lê vốn chỉ định sang khu khác săn vài con tang thi mạnh hơn để chuẩn bị
cho nhiệm vụ khó phía sau. Không ngờ mới rời khỏi con phố cũ chưa được mấy
trăm mét, phía sau đã vang lên tiếng gầm rú chấn tai.
Cô quay đầu lại, phát hiện khu vực vừa đi qua bùng lên từng đợt khói đen và lửa.
Cùng lúc đó, đồng hồ vang lên nhắc nhở:
【 Xin người chơi lập tức rút khỏi khu vực được đánh dấu trên bản đồ, tiến vào
vùng an toàn. 】
han/chuong-41-nang-caphtml]
Vùng an toàn thật sự ở đâu? Nếu nói lúc mới bắt đầu, tang thi Lười biếng và
Tham lam chỉ để người chơi làm quen và tích lũy kinh nghiệm, thì giờ đây, giai
đoạn khởi động đã hoàn toàn kết thúc.
Khắp nơi đều là người chơi đang bỏ chạy. Diêu Thương chỉ liếc một cái đã kéo Hạ
Tinh Lê tăng tốc. Nếu không rời khỏi phạm vi nguy hiểm kịp thời, phía sau rất có
thể sẽ là những vụ nổ dữ dội hơn.
“Trực giác của cô đúng thật” Anh ta nói. “Lần này không đi cũng không được”
Hạ Tinh Lê vừa chạy vừa nhìn bản đồ trên đồng hồ:
“Đi thì đi, nhưng đi đâu thì còn phải chọn”
“Nơi nào cũng được, cô quyết định”
“Được”
…
Cuối cùng, cô chọn một khu dân cư. Nơi đó nhà cửa dày đặc, hẻm nhỏ nhiều, vừa
có thể tấn công vừa dễ phòng thủ. Nếu có biến cố, đường rút lui cũng dễ tìm.
Hai người nhanh chóng di chuyển về phía mục tiêu, nhưng con đường này không
hề dễ dàng. Càng đi xa điểm xuất phát, cảnh tượng càng thảm khốc, bầu không
khí tận thế càng nặng nề.
Lúc này không còn là cảnh người sống đi săn tang thi nữa, mà là tang thi vây săn
người sống.
Số lượng tang thi đã vượt xa số người chơi.
Ước tính có khoảng hai đến ba trăm người chơi tham gia ván này, nghe thì đông,
nhưng trước làn sóng tang thi thì vẫn nhỏ bé vô cùng.
Khi chưa có đủ vũ khí mạnh để tự bảo vệ, gặp tang thi trung cấp hay cao cấp
cũng chỉ có đường bị xé xác.
Ngay cả tang thi Ngạo mạn, xếp thứ ba từ dưới lên, cũng đã mạnh hơn hẳn,
không phải thứ người thường có thể dễ dàng đối phó.
Hạ Tinh Lê nấp sau một con sư tử đá ven đường, tận mắt thấy một nhóm người
chơi bị ba bốn con tang thi Ngạo mạn truy đuổi. Những con tang thi này đúng như
mô tả, trên đầu mọc sừng đen nhọn đâm xuyên da thịt, gương mặt quái dị, tim
thủng một lỗ lớn, dòi bọ bò lổn nhổn bên trong.
Ngạo mạn đến cực điểm, thì chỉ còn đồng hành cùng tà ma.
Tang thi Ngạo mạn di chuyển theo đường zíc zắc, tốc độ cực nhanh. Một khi bị
khóa mục tiêu, gần như không thể kéo giãn khoảng cách.
Nhóm người chơi kia phần lớn là nam, có vẻ chỉ là tụ tập tạm thời. Khi thấy tình
thế không ổn, họ không cần bàn bạc đã thống nhất hy sinh cô gái duy nhất chạy
chậm nhất.
Cô gái thân hình gầy yếu, hoảng loạn cố bám theo. Nhưng chỉ một cái vấp chân,
cô đã bị hai nam người chơi nắm áo ném thẳng ra ngoài, rơi ngay trước mặt một
con tang thi Ngạo mạn.
“Không! Đừng mà! Cứu tôi với—!!!”
Tiếng kêu cứu thảm thiết lập tức im bặt. Móng vuốt của tang thi xé toạc bụng
cô ấy, nội tạng bị nuốt chửng. Cô ấy trở thành mồi, đổi lấy cơ hội trốn chạy cho
những người khác.
Trong trò chơi sinh tử này, kẻ yếu vốn không có quyền lựa chọn.
Diêu Thương ngồi xổm bên cạnh Hạ Tinh Lê, hạ giọng hỏi:
“Cấp này mới là thứ ba thôi. Nếu là chúng ta, có thắng được không?”
“Giếc một hai con thì còn có thể. Nhưng nếu bị vây thì khó nói”
Ngay cả cấp ba đã hung tàn như vậy. Muốn giếc năm con để nâng lên vũ khí
Vàng, rồi những cấp cao hơn nữa thì làm sao chịu nổi?
Tang thi xung quanh ngày càng nhiều. Hai người quyết định đi đường vòng. Trên
đường, Hạ Tinh Lê tranh thủ đập ngã thêm hai con tang thi Lười biếng, coi như
nhặt được món hời.
Nhưng chưa đi được bao xa, vừa bước vào khu dân cư trên bản đồ, khi đi qua
một góc khuất bị tòa nhà che tầm nhìn, kính thủy tinh bên cạnh đột nhiên vỡ tung.
Ngay sau đó, một con tang thi Ngạo mạn lao ra từ cửa sổ, từ trên không nhào
thẳng xuống chỗ cô.
May mắn cô phản ứng cực nhanh, kịp lăn người né tránh, không bị đánh trúng
trực diện. Cô giơ chảo rán lên đỡ, khó khăn chặn lại cặp sừng sắc nhọn đang lao
về phía bụng mình.
Diêu Thương lập tức vòng ra sau, bẻ sừng tang thi, kéo mạnh nó ra khỏi Hạ Tinh
Lê. Cô lập tức xoay chảo rán ngang, chống lại cái miệng đầy máu của tang thi.
Hai người và một con tang thi cuộn thành một khối hỗn chiến.
Nhưng họa vô đơn chí. Tiếng động đã thu hút thêm vài con tang thi khác, vòng
vây bắt đầu khép lại.
Mồi ngon ở ngay trước mắt, ai cũng muốn lao vào chia phần.