Thực tế chứng minh, Hệ thống Âm Thành sẽ không cho người chơi nghỉ quá hai
giờ. Vòng đào thải tàn khốc này, dù bạn trốn ở đâu, cơ chế cũng có thể bật lên
bất cứ lúc nào để truy sát.
Muốn sống thì dù cơ chế có vô lý đến đâu, cũng phải cắn răng thích nghi.
Khu dân cư này ban đầu trông như nơi an toàn để người chơi nghỉ ngơi, nhưng
mục đích thật sự là khiến họ thả lỏng, rồi bất ngờ giáng một đòn đúng lúc lơ là
nhất.
Bên ngoài lẫn bên trong tòa nhà đều chìm vào bóng tối. Tường ngăn giữa các
phòng sập hàng loạt. Trong làn khói bụi, ánh đèn cứ khoảng mười giây lại chớp
sáng một lần rồi tắt. Chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi đó, người chơi mới
miễn cưỡng nhìn được mình đang ở đâu và phải đi hướng nào.
Tòa nhà dân cư biến thành một nhà tù khổng lồ. Người chơi bị nhốt trong đó,
buộc phải đối mặt trực diện với đám tang thi vừa được “thả” ra đồng loạt.
Rầm!
Không biết chỗ nào trên trần cũng vỡ nát. Giữa tiếng gầm gừ của tang thi, các
tầng khác dần vang lên từng đợt tiếng thét chói tai của người chơi.
Đèn chớp sáng lần đầu, tổ bảy người trong phòng đã không còn đứng nguyên vị
trí. Không ai dám la lớn để tránh hút tang thi, họ chỉ cố tranh thủ vài giây sáng đó
để xác nhận nhau đang ở đâu.
Nhưng ánh sáng là con dao hai lưỡi. Nó giúp họ nhìn đường, đồng thời cũng
khiến tang thi đang lang thang khắp nơi nhận ra con mồi.
Lần này, họ nhìn thấy loại tang thi cấp 4 chưa từng gặp: Kẻ lây nhiễm Ghen ghét.
Bề ngoài nó không khác tang thi trong phim là mấy, nhưng cơ thể lại giống nhện
khổng lồ lông xù. Nhện có tám chân, còn nó chỉ có bốn, do tứ chi biến dị mà
thành, dài ngoằng như xúc tu, có thể bám chặt xuống đất và bám tường. Thậm
chí cổ nó còn kéo dài kỳ dị như “phi đầu man” trong truyền thuyết. Điều đó có
nghĩa là nó có thể leo trèo rất dễ, thậm chí thò cái đầu ra xa để cắn người từ
khoảng cách mà người ta không ngờ tới.
Tang thi cứ lên một bậc là lại “biến thái” thêm một kiểu.
Ngay lúc đèn tắt, Hạ Tinh Lê đã lao lên cửa sổ và leo lên khung cửa. Chỉ khoảng
mười giây sau, khi mọi người còn đang cuống cuồng tìm chỗ an toàn, đèn bật lên
thì cô đã treo ngược người ở phía trên, tư thế khó đến mức khiến ai nhìn cũng
lạnh gáy.
Chưa hết, đúng lúc một con tang thi Tham lam đi ngang ngoài cửa sổ, cô thuận
tay kéo luôn Lâm Tân Linh đứng gần đó lên.
Thế là Lâm Tân Linh một chân còn chạm đất, cả người bị kéo bật khỏi nguy hiểm.
Cô bé suýt nữa “mặt đối mặt” với cái mặt thối rữa đang nhỏ máu loãng của tang
thi. Khi ngẩng đầu lên, cô chỉ kịp thấy Hạ Tinh Lê tung hai chân đạp mạnh, hất
con tang thi văng ra ngoài.
Đèn tắt lần hai.
Hạ Tinh Lê rơi xuống đúng vị trí, chỉ nghe “binh linh bang lang” một tràng hỗn
loạn. Lâm Tân Linh hoàn hồn lại thì thấy con tang thi đã bị đập chết sát tường,
còn Hạ Tinh Lê lại treo ngược lên khung cửa sổ như cũ, không lệch đi chút nào.
Lâm Tân Linh hoảng hồn: “Tinh tỷ, cảm giác phương hướng của chị mạnh quá rồi
đó?!”
“Cũng tạm”
Hạ Tinh Lê không giải thích thêm. Cô túm cổ áo Lâm Tân Linh kéo khỏi cửa sổ
hành lang, rồi kéo thẳng về phía cửa sổ thông ra bên ngoài tầng 3.
Diêu Thương đang ở đó, dùng gậy bóng chày đánh điên cuồng vào một con
tang thi Ngạo mạn đang cố bò qua cửa sổ. Nhưng con này leo quá nhanh, mà
thời gian tối lại dài, anh ta khó xác định chính xác vị trí. Anh ta đánh hụt một lần,
ngay lập tức tang thi đã gần như vượt qua khung cửa, cặp sừng nhọn sắp đâm
vào cổ họng anh ta.
Đúng khoảnh khắc then chốt, Hạ Tinh Lê tranh thủ lúc đèn chớp sáng, úp thẳng
chảo rán xuống với toàn lực, kết liễu luôn.
Con tang thi Ngạo mạn rơi khỏi cửa sổ. Một lát sau vang lên tiếng “rầm” trầm đục
như thứ gì đó nát vụn, chắc đã rơi tan xác.
Cùng lúc, đồng hồ của cô rung lên, ô màu vàng cập nhật:
【 Tang thi Ngạo mạn tiêu diệt +2 】
【 Chúc mừng người chơi [Hạ Tinh Lê] có thể nâng cấp [Chảo rán inox] thành [Vũ
khí Vàng cấp 1]. Có nâng cấp không? 】
Cô lại gặp đúng loại tang thi “thưởng gấp đôi”. Trước giờ cô chưa từng may như
vậy khi cào vé số hay rút thăm. Xem ra ở cấp trung và cao, hệ thống có cơ chế
kiểu này để điều chỉnh độ khó cho người chơi.
Dĩ nhiên cô chọn nâng cấp.
Vũ khí trung cấp khác vũ khí thấp đúng là một trời một vực.
han/chuong-45-nhay-cua-sohtml]
Chảo rán của cô biến đổi hẳn: toàn thân chuyển sang màu bạc sẫm ánh kim, viền
chảo mọc ra một vòng móc gai sắc dày, sắc đến mức có thể cắt đứt nửa cái cổ.
Cắt người sống được, cắt tang thi cũng được.
Cuối cùng, cái chảo của cô cũng thật sự có lực sát thương.
“Cảm ơn anh đã để nhát cuối cho tôi” Cô theo bản năng vỗ vai Diêu Thương. “Nồi
của tôi lên cấp rồi”
“Tốt quá!” Diêu Thương hỏi gấp. “Giờ làm sao? Chúng nó đang vây tới”
“Đơn giản thôi” Hạ Tinh Lê nói. “Lúc chọn căn nhà này, mục đích ban đầu là gì?
Là để bất cứ lúc nào cũng có thể bò xuống từ cửa sổ”
Ống thoát nước lắp ngoài tường. Mỗi tầng cửa sổ lại nhô ra, đủ để đặt chân. Chỉ
cần tay khỏe và giữ thăng bằng tốt, từ tầng 3 xuống đất không phải không làm
được.
Hơn nữa đây là mặt sau tòa nhà, khá hẻo, tang thi chưa quá đông. Họ có thể
thoát nhanh.
Diêu Thương gật ngay: “Được, đi thôi”
Lâm Tân Linh nghe xong thì tái mặt: “Anh chị ơi, đây là tầng 3 đó! Rơi xuống
không chết cũng tàn!”
“Không bò xuống thì lát nữa bị cắn chết” Hạ Tinh Lê không chờ cô bé, đã leo
lên cửa sổ. “Muốn thông quan mà không có chút gan thì sao được?”
…
Chỉ trong khoảnh khắc, đèn lại sáng. Lâm Tân Linh thấy Hạ Tinh Lê đã bám được
vào ống thoát nước bên ngoài, Diêu Thương theo sát. Hai người chớp mắt đã
biến mất.
Chưa hết, thiếu niên tóc bạc cũng nhảy theo.
Lâm Tân Linh định kêu lên, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị Vệ Thao kịp
thời kéo về.
“Đừng chạy lung tung!” Vệ Thao nói gấp. “Mọi người thất lạc rồi, cô bám sát tôi.
Không thì tôi không rảnh lo cho cô nữa đâu, Linh Linh!”
Nhìn ra được anh này thật sự có trách nhiệm, lúc nguy cấp vẫn cố kéo đồng đội.
Lâm Tân Linh gần như khóc: “Vệ ca, Trương Duệ với Tiết San San đâu?”
Đó là đôi tình lữ áo bóng chày đỏ.
“Hồi nãy còn thấy, giờ không biết đâu!”
“Vậy mình ra ngoài bằng cách nào? Người ta nhảy cửa sổ hết rồi!”
“… Hai ta không nhảy được” Vệ Thao tranh thủ lúc đèn chớp, kéo cô bé chạy về
phía xa. “Bò xuống tôi không chắc giữ được cô. Thà giếc chính diện còn hơn”
“Chính diện, giếc?!”
“Ừ” Anh ta đáp. “Cầm chắc cái búa nhỏ của cô, lát nữa né linh hoạt chút. Sống
qua được hay không… coi số thôi”
…
Bên ngoài, Hạ Tinh Lê dựa vào kinh nghiệm leo trèo cực giỏi, đổi lại là cánh tay bị
cứa vài vệt máu, cuối cùng cũng theo ống thoát nước xuống được mặt đất.
Cô thở hắt ra, vội xắn tay áo lên, định tranh thủ ánh đèn xem Diêu Thương đang
ở đâu.
Nhưng đúng lúc đó, phía sau vang lên một tiếng gầm khàn khàn khiến người ta
nổi da gà.
Ngay sau đó, đèn cửa sổ tầng một bật sáng. Nhờ ánh phản chiếu trên kính, cô
thấy rõ một “xúc tu” dài đang quật tới từ sau lưng.
Con tang thi Ghen ghét ở đâu đó đã khóa mục tiêu là cô.