Khu dân cư này rất ít đèn đường nên ánh sáng mờ tối. Bên trong các tòa nhà còn
tối hơn nữa, trung bình một hành lang chỉ có một hai bóng đèn trần, thành ra đi lại
gần như phải lần tường mới thấy đường. Người chơi nào mắt kém một chút thì
càng khổ.
Môi trường tối có lợi ở chỗ dễ ẩn nấp, tang thi lang thang khó phát hiện. Nhưng
nó cũng nguy hiểm, vì càng tối càng dễ khiến người ta lơ là cảnh giác. Chưa kể
không phải cấp tang thi nào cũng “mắt kém”, chỉ là bọn nguy hiểm hơn chưa xuất
hiện quanh đây thôi.
Tòa nhà Hạ Tinh Lê chọn nằm kẹp giữa vài tòa khác, nhìn là biết loại nhà thiếu
ánh sáng. Bù lại, xung quanh nhiều lối rẽ, vị trí khá ổn. Có biến thì chạy đường
nào cũng được.
Tòa này có sáu tầng, kiểu bố cục cũ. Mỗi tầng là hành lang vòng vòng, có hơn
chục căn hộ. Có phòng khóa chặt, có phòng khép hờ. Có thể vào ra, nhưng không
thể khóa trái từ bên trong để chặn người khác.
Nói cách khác, nơi này không có “phòng an toàn” đúng nghĩa.
Bàn bạc xong, Hạ Tinh Lê và Diêu Thương chọn một căn ở tầng 3, gần cuối hành
lang. Tầng này vừa đủ để công thủ, có hai ô cửa sổ quan sát được cả trong lẫn
ngoài. Cầu thang lại ở gần, thuận tiện rút lui.
Lúc này Hạ Tinh Lê đang nằm trên tấm ván gỗ cứng bẩn thỉu trong phòng, nhắm
mắt nghỉ. Diêu Thương vừa nhai bánh mì lát vừa ngồi bên cửa sổ canh gác, sẵn
sàng báo động.
Anh ta ăn nửa túi bánh mì, theo thói quen định lấy hộp sữa. Nhưng ánh mắt vô
thức dừng lại ở gương mặt nghiêng của Hạ Tinh Lê đang ngủ, rồi rất lâu không
rời đi được.
… Thật kỳ lạ. Bao nhiêu năm trôi qua, từ 16 đến 26 tuổi, cô dường như vẫn không
thay đổi. Vẫn giống hệt ngày xưa ngủ gục trên bàn học giờ ra chơi, ngoan ngoãn
và yên tĩnh hiếm thấy.
Khi đó, chim khách ngoài cửa sổ kêu râm ran, nắng xuyên qua tán lá rơi lấm tấm
lên mặt cô. Cô gối lên sách vở ngáp một cái, rồi nheo mắt nhìn anh ta, mơ màng
cười.
Nhìn cái gì vậy? Đồ ngốc.
Tuổi trẻ vụng về, nhưng lời hứa khi ấy lại chân thành đến mức anh ta đã tin hai
người sẽ đi cùng nhau cả đời.
Vậy mà sau này… chỉ một câu “Chia tay đi”, nhẹ như không, rồi mỗi người đi về
một hướng.
Nơi này là Hệ thống Âm Thành, tàn khốc chẳng khác địa ngục.
Mà trớ trêu thay, anh ta chỉ có thể gặp lại cô trong “địa ngục” ấy.
Anh ta từng muốn tìm chết vào lúc đáng lẽ phải sống nhất. Rồi đến lúc thật sự
khao khát tìm chết, anh ta lại tìm được lý do để sống tiếp.
Với anh ta, cô luôn là ý nghĩa.
Diêu Thương bước tới cạnh giường, cúi xuống nhìn kỹ gương mặt cô, nhìn hàng
mi thanh tú, chiếc mũi nhỏ, đôi môi đỏ tự nhiên.
Trong trò chơi, cô chỉ xem anh ta là đồng đội cùng vượt ải. Về khu nghỉ ngơi thì
cô tránh được là tránh, không hề có ý định nói chuyện tình cảm.
Cô như đã buông quá khứ, chỉ để lại anh ta mắc kẹt một mình. Mà thời gian anh
ta có thể thật sự đến gần cô, chỉ là chút ít tranh thủ giữa hỗn loạn này.
Anh ta rất cẩn thận đưa tay, muốn chạm vào mặt cô. Nhưng đầu ngón tay vừa
chạm tới da, hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hạ Tinh Lê mở mắt ngay, cảnh giác nhìn thẳng vào anh ta. Cô ngơ vài giây rồi
hỏi:
“… Anh làm gì đó?”
“Không có gì” Diêu Thương bình tĩnh rút tay, đứng thẳng dậy. “Tôi định hỏi cô có
ăn bánh quy không”
“Tôi còn vài miếng trong túi” Cô theo thói quen móc túi. “Tôi vẫn muốn ăn sô cô la
hơn, sô cô la bổ sức nhanh nhất… Ơ, ngoài hành lang có người phải không?”
Cô bật dậy khỏi giường, xé giấy gói sô cô la, tiện tay nhét nửa miếng cho Diêu
Thương.
Hai người ngậm sô cô la, ghé sát cửa sổ nhìn ra hành lang. Họ thấy mấy người
chơi đi cùng nhau đang thở hồng hộc lên tầng, vừa đi vừa nói:
“Sao kỳ vậy, bên ngoài như chọc tổ ong, đánh nhau loạn hết lên, mà trong này
chẳng có gì?”
“Mấy tòa gần đây đều vậy hả?”
“Không biết, tôi đâu có thời gian kiểm tra từng tòa”
“Càng yên tĩnh càng đáng sợ”
“Nhưng chẳng có chỗ nào trốn. Đi đâu cũng chết, thôi tranh thủ lúc chưa có
tang thi thì nghỉ một chút”
“Đúng, chân tôi sắp gãy rồi. Chạy nữa chắc chưa bị cắn đã kiệt sức chết
trước”
Nhóm này rõ ràng không định lên cao, họ muốn tạm dừng ở tầng 3. Họ kiểm tra
từng phòng, rồi dần dần tiến về cuối hành lang.
Và rồi… họ chạm mặt Hạ Tinh Lê và Diêu Thương đang đứng bên cửa sổ.
Tất cả đều giật mình.
“Ở đây còn có hai người?!”
Hạ Tinh Lê lập tức quan sát nhóm mới tới.
Năm người, ba nam hai nữ. Có một đôi tình lữ mặc áo bóng chày đỏ, nắm tay
chặt; một thanh niên vạm vỡ mặc áo thun, bắp tay quấn băng dính như học theo
phim tang thi; một cô bé mặc đồng phục JK kiểu Nhật, trang điểm tông Nhật, tóc
cắt kiểu công chúa; và một cậu “soái ca” áo đen tóc bạc, mắt phượng.
… Khoan đã, tóc bạc?
Cô nhớ ra ngay. Đây chẳng phải cậu nhóc lúc nãy bị cô và Diêu Thương vô tình
“cướp” mất một mạng tang thi sao?
Không ngờ lại gặp ở đây.
Thiếu niên tóc bạc nhìn cô một lúc như xác nhận, rồi bình thản dời mắt đi, đúng
kiểu không nói một câu.
Không nói là tốt, đỡ ngượng.
Hạ Tinh Lê mỉm cười chào trước: “Có duyên thật đấy, nhiều phòng vậy mà vẫn
gặp nhau. Mọi người là tổ đội à?”
“Không phải” Cô bé JK lanh lẹ đáp, giọng trong như chim oanh. “Trừ hai người
kia là một cặp, còn lại đều đi một mình. Chỉ là tình cờ tụ lại cho đỡ sợ”
Anh chàng vạm vỡ cũng gật đầu. Gương mặt anh ta nhìn hiền lành, kiểu người tốt
bụng ngoài đời:
“Đúng vậy. Với lại ai cũng gan, chạy nãy giờ không ai bỏ lại ai”
“Em mà không bỏ lại sao anh Vệ?” Cô bé JK lập tức phản bác. “Là em bị anh xách
theo chạy nên mới không tụt!”
“Vậy cũng không trách em” Anh chàng thật thà đáp. “Em nhỏ người, chân ngắn,
theo không kịp là bình thường”
“?”
Bên kia, nam sinh áo bóng chày kéo bạn gái vội vàng vào phòng: “Đừng đứng
ngoài hành lang nữa, lỡ tang thi nhìn thấy thì sao?”
“Ừ đúng, vào nhanh!”
Anh chàng vạm vỡ tiện tay xách cổ áo cô bé JK như xách thỏ con, đưa vào
phòng. Thiếu niên tóc bạc nhét tay vào túi, như do dự một chút rồi cũng đi theo.
Thế là chỉ trong vài phút, căn phòng tụ lại bảy người. Hạ Tinh Lê không hiểu sao
họ nhất định phải chen trong một phòng, nhưng có lẽ trong nguy hiểm, họ quen
ôm nhau cho ấm.
han/chuong-44-to-doi-bay-nguoihtml]
Cô còn chưa kịp nói, Diêu Thương đã lên tiếng: “Tôi không phải không hoan
nghênh, nhưng phải nhắc trước. Nếu có tang thi, chen một chỗ rất dễ bị tóm gọn”
Cô bé JK chớp mắt, nói rất thật: “Nhưng tách ra thì càng dễ bị giếc từng người.
Em đâu phải siêu nhân. Nhất là em, em phế lắm, người đông em mới dám phản
kháng”
“… ”
Định vị bản thân rõ ràng thế này thì cũng hết đường khuyên.
Diêu Thương liếc nhìn Hạ Tinh Lê hỏi ý. Nếu cô muốn đổi phòng, anh sẽ đi cùng.
Nếu cô muốn đuổi họ ra, anh cũng không ngại.
Nhưng Hạ Tinh Lê lắc đầu, ra hiệu ở lại quan sát.
Một phần vì nhóm này trông khá dễ chung sống. Việc họ tự lập nhóm cho thấy ít
nhất họ có ý thức hợp tác. Thực lực có thể không đều, nhưng ổn định. Nói trắng
ra, còn hơn đám ô hợp chỉ biết lấy người khác làm mồi để chạy.
Mặt khác, người đông cũng chưa chắc xấu. Tang thi đánh không chọn mục tiêu,
càng đông càng phân tán nguy hiểm. Đến lúc chạy, cô càng dễ thoát.
Còn quan trọng nhất, cô muốn nhân cơ hội dò hỏi. Nhóm này chắc cũng giếc
nhiều tang thi, rất có thể có người đã chạm mốc 20 và nhận “nhắc nhở”. Cô muốn
biết họ nhận được loại gì.
…
Nhóm bảy người tạm thời ở phòng cuối hành lang tầng 3 khoảng hai tiếng.
Giường nhường cho ba cô gái nằm, ba chàng trai ngồi nghỉ tại chỗ. Họ thay ca
canh gác, nửa giờ đổi người một lần.
Trong thời gian đó, còn có người chơi khác lần lượt tìm đến tòa nhà này để tránh
bầy tang thi bên ngoài. Nhưng họ không dừng ở tầng 3, hoặc không đi sâu tới
phòng của nhóm Hạ Tinh Lê.
Đến lượt Hạ Tinh Lê và cô bé JK trực ban. Cô bé tên Lâm Tân Linh, nhìn chừng
chưa tới hai mươi, rất hoạt bát, nói chuyện với ai cũng tự nhiên. Trực ban chưa
lâu mà cô bé đã giới thiệu cả nhóm một lượt.
Đôi tình lữ là Trương Duệ và Tiết San San. Anh vạm vỡ hiền lành là Vệ Thao. Còn
thiếu niên tóc bạc thì… cô bé cũng không biết tên.
“Anh ấy giếc tang thi đột ngột lắm” Lâm Tân Linh hứng khởi kể. “Chuyên dùng
dao chọc qua mắt vào trong đầu, nhát nào trúng nhát đó, lợi hại cực! Nhưng ảnh
không bao giờ buôn chuyện, hỏi cũng chẳng trả lời. Vệ ca nói chắc ảnh hơi… khó
giao tiếp”
Hạ Tinh Lê ngồi trên bệ cửa sổ, liếc sang: “Cậu ‘khó giao tiếp’ đó tỉnh rồi”
“… Hả?”
Đúng thật. Thiếu niên tóc bạc đang gối tay, nghiêng đầu nhìn họ, bình tĩnh và lạnh
nhạt.
Lâm Tân Linh vội xua tay: “Em không nói xấu anh đâu nha!”
Hạ Tinh Lê nhìn thẳng vào cậu ta, thử hỏi: “Cho tôi biết tên cậu được không?
Không tiện thì cũng không sao”
Cậu ta lắc đầu, rồi xoay người nằm lại, coi như không nghe thấy.
“Chị thấy chưa, kỳ quái thật” Lâm Tân Linh thở dài. “Anh ấy còn không chịu chia
sẻ nhắc nhở. Rõ ràng bọn em đều nói cho anh ấy biết”
“Thế sao vẫn tổ đội với cậu ấy?”
“Vì ảnh đánh giỏi” Cô bé đáp thẳng. “Vệ ca nói ảnh không xấu, chỉ là khó hòa
đồng. Nhưng ảnh bù lực chiến đấu cho đội. Không chia sẻ thì cũng… chịu”
“Cũng đúng” Hạ Tinh Lê thuận thế hỏi tiếp: “Vậy tức là mọi người cũng đã nhận
nhắc nhở?”
“Có!” Nhắc tới nhắc nhở, Lâm Tân Linh lập tức hào hứng, kéo tay cô thân mật.
“Tinh tỷ cũng có rồi hả? Chia sẻ đi!”
“Được thôi. Nhưng bọn tôi chọn nhắc nhở lối ra, mà vô dụng”
“Bọn em cũng vậy!” Lâm Tân Linh cau mặt kể lại. “Nhắc nhở của Vệ ca là: ‘Đông,
Nam, Bắc chưa chắc có chỗ đúng, nhưng chắc chắn có một chỗ nguy hiểm nhất’
Câu đó nghĩa gì chứ? Giếc hai mươi con đổi lại một câu vô nghĩa!”
Vậy là đúng như Hạ Tinh Lê đoán. Nhắc nhở về lối ra đa phần mơ hồ, như cố tình
để người chơi tốn công vô ích.
Hoặc xác suất trúng manh mối thật cực thấp. Muốn “mò” ra lối đúng có khi phải
đổi bằng quá nhiều mạng tang thi. Người bình thường sao chịu nổi?
Hai câu nhắc nhở ghép lại cũng chỉ cho thấy một điều: không thể loại trừ lối ra
nào, nhưng lối Tây có vẻ không phải nguy hiểm nhất. Nghĩa là ai gan thì cứ thử.
Hạ Tinh Lê nhắc khéo: “Lần sau có cơ hội thì chọn nhắc nhở đặc biệt. Khả năng
hữu dụng cao hơn nhắc nhở lối ra, biết đâu mở được hướng mới”
Lâm Tân Linh gật mạnh: “Em cũng nghĩ vậy! Em mới giếc mười con thôi, cố
thêm chắc chắn có nhắc nhở mới!”
“Vậy chúc may mắn”
“À Tinh tỷ, em còn muốn hỏi…” Cô bé cười ngượng ngùng, chỉ vào tay cô. “Em tò
mò thôi. Sao chị cầm cái chảo? Nó thật sự là vũ khí tốt hả?”
“Giờ thì chưa giống vũ khí tốt” Hạ Tinh Lê đáp. “Nhưng dùng lâu thì có tình cảm.
Tôi muốn cho nó cơ hội lớn lên”
Đúng lúc đó, Diêu Thương đang ngủ ở góc tường bỗng mở mắt. Anh ta vốn không
ngủ sâu, lại nghe thấy động tĩnh lạ.
Anh ta khẽ gọi: “A Lê”
Hạ Tinh Lê ra hiệu Lâm Tân Linh im lặng, rồi nghiêng tai nghe.
“… Có gì đó không ổn”
Cùng lúc, thiếu niên tóc bạc cũng bật dậy, nắm chặt con dao bên cạnh. Con
dao ban đầu là dao gọt trái cây, giờ lưỡi đã dài hơn, rõ ràng là đã được nâng
cấp.
Vệ Thao cũng nhanh chóng ngồi dậy. Người chơi có kinh nghiệm trong trò này
luôn nhạy cảm.
Chỉ có đôi tình lữ phản ứng chậm nhất, đến khi Vệ Thao đẩy mạnh mới giật mình,
cuống cuồng kéo nhau, co cụm vào một chỗ.
“Gì vậy? Có chuyện gì?”
Hạ Tinh Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng trầm xuống: “Đúng là sắp có chuyện”
Chỉ trong mấy giây, cô thấy mấy ngọn đèn đường ít ỏi quanh khu dân cư cũng tắt
phụt. Trăng bị mây che, ngoài kia tối đen như mực, không còn nhìn rõ gì.
Đó là dấu hiệu bão tố sắp ập đến.
… Và chưa dừng lại ở đó.
Ngay sau đó, cả phòng tối sầm. Không chỉ đèn đường tắt, mà đèn trần trong hành
lang của tòa nhà cũng tắt sạch. Bóng tối nuốt trọn tất cả, duỗi tay cũng không
thấy năm ngón.
Lâm Tân Linh hoảng hốt gọi nhỏ, theo bản năng tìm người khiến mình yên tâm
nhất: “Vệ ca… Vệ ca anh qua đây được không?”
Vệ Thao vừa đáp, chưa kịp lần về phía cô bé, bỗng vang lên một tiếng nổ ầm ầm.
Gạch vụn, cát đất bắn tung, khói bụi sặc mũi.
Bức tường ngăn phòng của cả tầng… sụp đổ.
Những căn phòng vốn khóa chặt kia, hóa ra từ trước đã có tang thi “ngủ” bên
trong.
Giờ thì… tất cả đều được thả ra.