Mấy căn lầu Tướng quân có vẻ ngoài và kết cấu không khác nhau là mấy, đều là
nhà hai tầng biệt lập, tường đỏ ngói xám, sân trước sân sau đều rất rộng.
Gia đình An Họa chuyển đến căn số 3.
Chủ nhân trước đó chắc hẳn là người khá có tình ý, trong sân trồng rất nhiều hoa,
mùa này đang đua nhau nở rộ, vừa bước vào đã khiến người ta thấy cảnh sắc
tươi mới. Đồ đạc trong nhà đã được dọn trống, An Họa chỉ huy mọi người khử
trùng và dọn dẹp sạch sẽ từ trên xuống dưới, trong ra ngoài một lượt rồi mới bắt
đầu chuyển đồ vào.
Hai tầng nhà có tổng cộng tám phòng, An Họa đã tính toán kỹ: để Thái Yến và
Dương Đào ở chung một phòng, mấy đứa trẻ mỗi đứa một phòng riêng, còn dư
một phòng làm phòng khách. Riêng về phòng sách, ở tầng hai có một sảnh khá
rộng, có thể ngăn ra làm phòng làm việc, dù sao phòng sách bình thường cũng
chỉ có cô dùng, Tiêu Chính rất ít khi làm việc tại nhà.
“Trước đây mẹ còn đang lo, nhà mình hơi chật chội, cặp song sinh lớn rồi mà
không có không gian riêng cũng không tiện, giờ thì hay rồi, đúng là buồn ngủ gặp
chiếu manh, mọi vấn đề đều được giải quyết hết” Khâu Thục Thận rất vui mừng.
“Vâng ạ” An Họa cũng cảm thán: “Lúc bé út chào đời, con còn đang nghĩ sau này
nó ở đâu, không ngờ bố nó đã giải quyết xong xuôi rồi”
Khâu Thục Thận ghé sát tai An Họa, nhỏ giọng nói: “Con còn nhớ hồi mới cưới
không, cứ khăng khăng không chịu sống tử tế với con rể, nếu lúc đó con hồ đồ
mà ly hôn thật, thì giờ không biết cái phúc này thuộc về tay ai đâu”
An Họa cười: “Thì chẳng phải con đã kịp thời tỉnh ngộ rồi sao mẹ”
Khâu Thục Thận an lòng: “Đúng vậy, tỉnh ngộ rồi, tỉnh ngộ rất tốt”
“Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi” Viên Viên chạy vèo một cái đến trước mặt An Họa,
giơ lên một con gián đã chết: “Nhìn này, con giẫm một cái là nó chết tươi luôn,
con giỏi không!”
An Họa đau đầu.
“Con giỏi không!” Viên Viên lặp lại lần nữa, mong chờ được mẹ khen ngợi.
An Họa há hốc mồm, bất lực đáp: “Giỏi giỏi, mau vứt xác nó đi. Đúng rồi, con thấy
gián ở đâu thế?”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
“Tầng một, ngay trong phòng của Viên Viên ở tầng một ạ” Thẩm Ái Hảo giúp trả
lời. Cậu nhóc đã chạy sang giúp đỡ từ sáng sớm, xăng xái làm việc không biết
mệt, cứ như thể đang dọn nhà cho chính mình vậy.
“Con gián đó to lắm, làm con hết cả hồn, thế mà Viên Viên giẫm một phát chết
luôn, nhanh thoăn thoắt!” Thẩm Ái Hảo tặc lưỡi khen ngợi: “Không hổ là Tiêu Tư
lệnh của chúng ta, ra tay là nhanh – chuẩn – hiểm”
Viên Viên đính chính: “Chị ra tay hồi nào? Là ra chân”
Thẩm Ái Hảo: “Đúng đúng đúng, ra chân, ra chân”
Viên Viên: “Xì”
An Họa đánh giá Thẩm Ái Hảo một chút, cậu nhóc cao hơn Viên Viên một đoạn,
da dẻ trắng trẻo, trông rất giống bố cậu là Thẩm Tuấn. Ngoài việc cậu bé này rất
chiều chuộng Viên Viên ra thì cũng chưa thấy biểu hiện gì đặc biệt khác, nên An
Họa không để ý thêm nữa. Cô bảo Dương Đào đi mua thuốc diệt gián, trước
khi chính thức ở phải dọn sạch côn trùng một lượt.
________________________________________
Đợi thêm một tuần nữa, khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, cả nhà mới chính
thức dọn qua ở.
An Họa nghe ngóng được bà Trần bán nhà tây cho mình đã rời đi, bèn thuê người
dọn dẹp căn nhà đó sạch sẽ. Sau đó, cô mang toàn bộ cổ vật trong không gian ra
ngoài. Nhìn căn phòng chất đầy đồ cổ, An Họa thở dài, cô luôn cảm thấy để đâu
cũng không an toàn bằng để trong không gian của mình.
Nhưng không thể không lấy ra, vì nói một cách nghiêm túc, những thứ này không
phải của cô mà là của An Bá Khuê, cô cần phải đưa ra câu trả lời cho ông. Còn
những món của Tống Dực, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc chiếm làm của riêng,
sẵn dịp này lấy ra trả lại cho anh để anh tự quyết định cách cất giữ.
Để đảm bảo an toàn, An Họa lắp khóa kép cho căn phòng để đồ cổ. Ngay trong
ngày, cô đón An Bá Khuê và Khâu Thục Thận qua để hai người sau này ở luôn tại
đây.
An Bá Khuê tham quan nhà trước, không ngừng gật đầu: “Ừm, tốt lắm, hai thân
già này ở đây là quá đủ rồi”
Đến khi nhìn thấy những chiếc hòm quen thuộc trong phòng, mắt An Bá Khuê
sáng rực lên, khoảng trống trong lòng bấy lâu nay lập tức được lấp đầy.
be-con-di-tim-chong/chuong-315-ve-den-nha-moi-phat-hien-da-chuyen-nhahtml]
“Ôi chao, cuối cùng thì” An Bá Khuê dụi dụi hốc mắt, “Mấy lão bạn già, cuối
cùng cũng gặp lại rồi, các ông vẫn khỏe chứ?”
An Họa: “”
“Tôi nhớ các ông chết đi được” An Bá Khuê sụt sịt mũi.
“Bố. có đến mức đó không?” An Họa nói: “Trước đây bố còn bảo sẽ để lại hết
những thứ này cho con và anh trai cơ mà, sao lúc đó bố nỡ nói ra lời đấy?”
An Bá Khuê cười gượng gạo: “Bố bảo là sau khi bố mất mới thuộc về các con, lúc
đó chẳng phải vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên phải dặn dò trước chuyện
thừa kế sao”
Khâu Thục Thận cười hừ một tiếng: “Đồ cổ là mạng sống của bố con đấy, lúc ông
ấy còn sống thì các con đừng hòng tơ tưởng đến mấy thứ này”
An Họa khẽ nhếch môi: “Con chỉ đùa chút thôi mà. Mấy vật ngoài thân này sao
so được với sinh mạng của bố? Con chỉ mong bố trường thọ trăm tuổi”
“Bố biết, bố biết mà” An Bá Khuê vuốt râu gật đầu: “Con gái bố tuy có hơi ham
tiền một chút nhưng tuyệt đối là đứa hiếu thảo”
An Họa: “”
“Tiểu tài mê, lại đây, bố cho cái này” An Bá Khuê móc ra một cuốn sổ tiết kiệm
nhét vào tay An Họa. Cô mở ra xem, bên trong có một vạn tệ.
“Bố, sao bố cho con nhiều tiền thế này?”
Khâu Thục Thận đáp: “Ý của bố con là, tiền mua căn nhà này để ông ấy trả”
“Không cần đâu ạ! Chỉ hết có một nghìn năm trăm tệ thôi, số tiền này con vẫn lo
được”
Khâu Thục Thận ấn tay An Họa lại, ngăn cô trả lại sổ tiết kiệm: “Cầm lấy đi, nếu
không bố mẹ ngại chẳng dám ở đâu. Số tiền dư ra coi như là chút tấm lòng của
bố mẹ dành cho con”
An Họa dở khóc dở cười: “Thật sự không cần đưa con nhiều thế đâu, con không
thiếu tiền tiêu, thật đấy ạ”
An Bá Khuê: “Biết con không thiếu, bố mẹ cũng không thiếu. Già rồi chẳng có chỗ
nào cần tiêu tiền, cầm tiền trong tay cũng chỉ là tờ giấy lộn, con cứ cầm lấy mà lo
cho mấy đứa nhỏ”
Nói hết nước hết cái cũng không trả lại được, An Họa đành phải nhận lấy.
“Bố này, con muốn nói về số đồ cổ này, bố thật sự định để ở phòng này sao? Nhỡ
có trộm thì tính sao ạ? Hay là cứ để ở chỗ cũ? Con đảm bảo an toàn tuyệt đối”
“Chỗ cũ thì tốt thật, nhưng bố không nhìn thấy, không chạm vào được. Trộm.
chắc không đến mức đó đâu nhỉ” An Bá Khuê cũng có chút do dự.
An Họa nghĩ ra một cách dung hòa: “Hay là thế này, chuyển sang nhà con đi? Đại
viện quân khu chắc chắn sẽ không có chuyện trộm cắp, mà bố cũng có thể nhìn
thấy, sờ thấy được”
“Nhưng nhà con đông người mà, nhỡ mấy đứa nhỏ ra ngoài lỡ miệng” An Bá
Khuê vẫn còn phân vân. An Họa thấy nhất thời chưa thuyết phục được ông nên
đành tạm gác lại.
________________________________________
An Họa bận rộn suốt nên đã lơ là bên phía Đông Đông và Tống Dực, quên không
viết thư báo cho hai người là nhà đã chuyển chỗ.
Đông Đông và Tống Dực nghỉ hè trở về, nhìn căn nhà cũ trống rỗng, đầu óc cả hai
bỗng chốc mờ mịt.
Nhà đâu mất rồi?