Mãi đến khi Thẩm Ái Hảo ở đối diện thò đầu ra bảo: “Nhà các cậu chuyển rồi, lầu
Tướng quân căn số 3 ấy”
Đông Đông và Tống Dực nhìn nhau, lầu Tướng quân?
An Họa thấy Đông Đông và Tống Dực đang thò thụt ngoài cổng viện mới vỗ trán
một cái, quên khuấy mất việc thông báo cho các con trai chuyện chuyển nhà! Cô
vội vàng chạy ra mở cổng.
“Mẹ, chuyện này là sao ạ? Sao lại chuyển sang bên này rồi?” Đông Đông hỏi.
“Thì bố con thăng chức thôi”
Đông Đông không có cảm tưởng gì quá lớn về việc bố thăng quan, dường như đã
là chuyện thường ngày ở huyện, cậu chỉ “ồ” một tiếng. An Họa dẫn Đông Đông và
Tống Dực đi xem phòng riêng của mỗi đứa: “Sau này các con có phòng riêng rồi,
không cần phải chen chúc chung một phòng nữa”
Tống Dực cười nói: “Thực ra cũng không chật đâu ạ, ở chung với anh cả còn có
thể trao đổi tâm sự nhiều hơn”
Đông Đông cũng tiếp lời: “Vâng mẹ ạ, bọn con cũng không thường xuyên ở nhà,
không nhất thiết phải mỗi người một phòng đâu, để phòng đó làm việc khác sẽ tốt
hơn”
An Họa: “Sao lại không thường xuyên ở nhà? Một năm nghỉ hè cộng nghỉ đông
cũng là mấy tháng trời đấy, các con đều là thanh niên lớn tướng cả rồi, chắc chắn
là thích có không gian riêng. Đừng nói nhiều nữa, quyết định vậy đi”
“Dạ vâng” Đông Đông chợt nhớ ra: “Đúng rồi, em trai chẳng phải đã chào đời rồi
sao, em đâu ạ?”
Tống Dực cũng hào hứng hẳn lên. Lúc họ đi, em trai vẫn còn trong bụng mẹ. An
Họa dẫn hai đứa đi xem em.
Cậu út hiện tại vừa trắng vừa béo, gặp người là cười toe toét, tiếng cười giòn tan
“khách khách” cực kỳ dễ mến. Đông Đông bế em, ngắm nghía thật kỹ rồi phấn
khích reo lên: “Em trai nhìn giống con thật đấy!”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
“Hử?” An Họa thắc mắc, “Giống chỗ nào?”
Đông Đông bế đứng em lên, hai khuôn mặt dán sát vào nhau để dễ so sánh:
“Nhìn này, cái mũi cực giống con luôn”
Tống Dực phụ họa: “Thật đấy! Giống thật, như đúc từ một khuôn ra vậy!”
An Họa cạn lời: “Cái khuôn nằm ở chỗ bố các con kìa, phần giữa mặt của hai đứa
đều giống bố cả. Nhưng miệng của em cũng giống, còn miệng con thì giống cậu
hơn, môi mỏng”
Đông Đông yêu cậu út đến mức không nỡ buông tay, cứ bế mãi không thôi. Tống
Dực đứng bên cạnh cứ nhấp nhổm: “Anh ơi, cho em bế một tí”
Đông Đông liếc cậu một cái, lưỡng lự giao em qua: “Cậu biết bế không đấy?”
Tống Dực gật đầu: “Biết mà”
Đông Đông vẫn không yên tâm, đứng bên cạnh canh chừng cẩn thận, chỉ sợ Tống
Dực lỡ tay làm rơi em xuống đất.
“Bọn mình lớn hơn em nhiều quá nhỉ!” Tống Dực cảm thán, nhìn Đông Đông một
cái.
“Ừ, lớn hơn rất nhiều” Đông Đông thầm nghĩ, không hiểu sao đối mặt với cậu
em trai nhỏ hơn mình quá nhiều này, trên vai cậu luôn cảm thấy một gánh nặng
trách nhiệm nặng nề, cảm giác này còn mạnh mẽ hơn cả đối với cặp song sinh
nữa.
Hai thiếu niên cứ thế chơi đùa với em trai mãi cho đến khi cặp song sinh đi học về
mới chịu đặt em xuống.
“Các anh trai yêu quý của em, em nhớ các anh chết đi được!” Mắt Viên Viên
sáng rực, nhảy chân sáo chạy vào.
Đông Đông dang rộng vòng tay đón chờ, cứ ngỡ cô bé Viên Viên sẽ giống như
mọi khi, nhảy tót lên người mình. Ngờ đâu, Viên Viên chạy được nửa đường thì rẽ
một vòng mượt mà, dừng lại trước một vật thể hình hộp vuông vức, vẻ mặt đầy bí
hiểm như đang khoe báu vật: “Hai anh đoán xem đây là cái gì?”
Tống Dực kinh ngạc: “Tủ lạnh? Nhà mình có tủ lạnh từ bao giờ thế ạ?”
An Họa bế cậu út bước tới giải thích: “Tủ lạnh được cấp từ năm ngoái, đều là đồ
nhập khẩu, số lượng có hạn, chỉ có lầu Tướng quân mới có thôi”
Viên Viên há hốc mồm: “Anh Tống Dực, sao anh lại biết cái tủ lạnh này?”
Đoàn Đoàn: “Em đoán, chắc chắn anh Tống Dực đã xem ảnh trên tạp chí nước
ngoài rồi”
Tống Dực mỉm cười: “Đoàn Đoàn thông minh thật”
Viên Viên: “Sao anh Tống Dực lại được xem tạp chí nước ngoài? Em cũng muốn
xem!”
Đông Đông xoa đầu Viên Viên: “Anh mang về mấy cuốn đấy, lát nữa cho em xem,
nhưng em có đọc hiểu tiếng Anh không?”
be-con-di-tim-chong/chuong-316-loai-nuoc-ngot-con-thich-nhat-la-coca-colahtml]
Viên Viên: “Em có xem chữ đâu, em xem hình là được rồi!”
Đoàn Đoàn giơ tay: “Em cũng muốn xem. Nhưng trình độ tiếng Anh của em chưa
tốt lắm, chắc sẽ có nhiều câu hỏi muốn hỏi anh đấy”
Đoàn Đoàn vẫn luôn học tiếng Anh, trường không dạy nên đều là An Họa và An
Bá Khuê dạy cô bé. Còn Viên Viên thì bị An Họa ép học một thời gian nhưng cứ
“ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới”, hứng thú ít mà thành quả cũng thường
thường.
Tống Dực cười nói với Đoàn Đoàn: “Tiếng Anh của anh cũng bình thường thôi,
anh có thể học cùng em, để anh cả dạy chúng ta”
Đông Đông: “Vậy chúng ta thành lập một nhóm học tập đi”
Viên Viên trợn tròn mắt không tin nổi: “Trời ạ, đây còn là nghỉ hè không thế? Cái
đám. cuồng học đến mất sạch nhân tính này!” Cô bé ngay cả bài tập hè còn
chẳng muốn làm!
An Họa kịp thời tiếp lời: “Nếu các con học thì cứ lên phòng sách ở tầng hai nhé,
lát nữa mẹ đi tìm cho các con một tấm bảng đen nhỏ”
“Cảm ơn mẹ ạ” Mấy đứa trẻ đồng thanh đáp.
“Đúng rồi, Đoàn Đoàn, Viên Viên, lần này các anh mang về một món quà hiếm có
lắm đấy”
“Hử? Quà hiếm gì thế anh?” Viên Viên vừa nghe thấy quà là tinh thần phấn chấn
hẳn lên.
Đông Đông mỉm cười nhìn em, lên tầng hai tìm hành lý, một lát sau đi xuống, tay
bưng mấy chai thủy tinh dán nhãn màu đỏ.
“Coca-Cola?” An Họa thốt lên.
“Dì An, dì từng uống Coca-Cola rồi ạ?” Tống Dực hỏi.
“Ừm. lúc nhỏ có uống qua” Cơ thể này sinh ra từ trước giải phóng, lúc đó Coca-
Cola chưa rút khỏi đại lục nên uống qua cũng là chuyện bình thường.
An Họa đã đọc trên báo, đầu năm nay Trung Lương và Coca-Cola đã hợp tác,
Coca-Cola được đưa trở lại đại lục, nhưng hiện tại chỉ bán tại các cửa hàng Hữu
Nghị và khách sạn dành cho người nước ngoài ở Kinh thành và Dương Châu,
mua phải dùng phiếu ngoại hối.
“Các con lấy đâu ra phiếu ngoại hối?”
Đông Đông giải thích: “Bọn con đổi với người khác ạ, con có một người bạn có bố
mẹ đều là nhà ngoại giao. Nhưng giá Coca-Cola này đắt lắm, quy ra nhân dân tệ
thì gần hai tệ một chai cơ, nên bọn con mua hơi ít, mỗi người nếm thử cho biết
thôi”
“Cái gì đây ạ? Đen thui đen thùi, là nước giải khát sao?” Viên Viên liếm môi,
“Em muốn uống thử một ngụm”
An Họa gợi ý: “Coca-Cola ướp lạnh sẽ ngon hơn đấy, hay là cho vào tủ lạnh đi, tối
ăn cơm rồi uống”
Đông Đông bỏ mấy chai Coca vào tủ lạnh. Hiếm khi cả nhà tụ họp đông đủ, An
Họa gọi điện mời cả Khâu Thục Thận và An Bá Khuê qua dùng cơm tối. Từ lúc bỏ
Coca vào tủ lạnh, Viên Viên cứ vô tình hay hữu ý đi ngang qua cái tủ lạnh, còn
mở cửa tủ mấy lần, nhìn rõ là đang tơ tưởng đến chai nước ngọt, lòng dạ cứ bứt
rứt không yên.
Mãi mới đợi được đến giờ cơm tối, An Họa cuối cùng cũng ra lệnh lấy Coca ra, rót
vào ly thủy tinh, trước mặt mỗi người một ly.
Tiêu Chính thắc mắc: “Trông cứ như nước tương ấy, cái thứ gì thế này?”
Viên Viên giành trả lời: “Đây là Coca-Cola, bố ơi, là nước ngọt giống như nước
giải khát vậy”
“Thế à?” Tiêu Chính nghi hoặc nhấp thử một ngụm nhỏ, sau đó nhíu mày nhận
xét: “Lạ quá, khó uống”
An Bá Khuê cũng nâng ly nhấp một ngụm: “Hương vị đã lâu không gặp. Trước
giải phóng ấy mà, Coca-Cola là thức uống chỉ giới thượng lưu mới được thưởng
thức đấy”
Vương Thái Yến và Dương Đào nhìn nhau, thầm nghĩ, lời ông cụ nói cứ như bây
giờ không thế vậy, công nhân và nông dân bình thường đừng nói là uống, e là
nghe còn chưa nghe tên bao giờ. Biết giá chai Coca xong, hai người họ đều kinh
hãi đến há hốc mồm.
May mà Tiêu Chính không hỏi giá, nếm một ngụm thấy không thích liền nhường
lại cho Viên Viên đang nhìn chằm chằm. Viên Viên bưng cái ly mát lạnh, “ừng ực”
uống hai ngụm, sảng khoái thở phào một tiếng rồi phấn khích nói:
“Con tuyên bố, từ nay về sau loại nước ngọt con thích nhất chính là Coca-Cola!”
Trong chiếc xe nôi bên cạnh bàn ăn, cậu út phát ra tiếng động “a a”, cả người nhỏ
bé cứ ngọ nguậy như muốn nói mình cũng muốn uống. An Họa quay sang nhìn
con trai, cười rồi nhét bình sữa vào lòng cậu bé.
Nhóc con mà cũng muốn uống Coca á? Ngoan ngoãn uống sữa đi con!