Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng

Chương 331: "Em ăn chuối không?"



Chu Mai Hoa khi nhận được tin báo thì ngất lịm ngay tại chỗ, bởi vì người gọi điện

nói rằng tình trạng của Thạch Tiểu Quân rất nguy kịch, bảo gia đình mau chóng

cử người đến.

Dẫu đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi ngày này thực sự đến, Chu Mai Hoa cũng

chẳng thể kiên cường như bà vẫn tưởng.

Một lúc sau Chu Mai Hoa mới tỉnh lại, cố chống đỡ thân thể muốn đứng dậy: “Tôi

phải đi xem, đi xem Tiểu Quân”

Thạch Vĩ Quang vội vàng giữ bà lại: “Đường xá xa xôi, Mai Hoa à, bà đừng đi thì

hơn”

“Thế sao được? Tôi phải đi chứ, Tiểu Quân bị thương nằm đó một mình, không có

người thân bên cạnh thì cô độc lắm”

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là Chu Mai Hoa đã đau lòng khôn xiết.

Thạch Vĩ Quang nói: “Để tôi đi, tôi đi xem nó”

Chu Mai Hoa lưỡng lự: “Ông đi được không?”

Thạch Vĩ Quang: “Đi được”

Nói xong, Thạch Vĩ Quang quay người đi ra ngoài. Ông không cho Chu Mai Hoa đi

là vì sợ bà nhìn thấy dáng vẻ của Thạch Tiểu Quân lúc này sẽ không chịu đựng

nổi.

Khi Thạch Vĩ Quang vội vã chạy đến bệnh viện ở miền Nam, nhìn thấy Thạch Tiểu

Quân đang nằm trên giường bệnh. lột vỏ chuối, ông mới thở phào một cái nhẹ

nhõm.

“Thằng ranh này. mẹ mày ở nhà sắp phát điên vì lo rồi đấy”

Thạch Tiểu Quân rất ngạc nhiên khi thấy bố mình đột nhiên xuất hiện, cười hi hi

đưa quả chuối vừa lột xong ra: “Bố già, ăn không?”

Thạch Vĩ Quang trừng mắt nhìn anh hồi lâu rồi bật cười, dứt khoát đón lấy quả

chuối, ăn sạch trong vài miếng.

“Ơ kìa bố, bố cũng thật là biết giữ kẽ quá cơ!” Thạch Tiểu Quân yếu ớt kêu lên.

Thạch Vĩ Quang không đáp lời, lại cầm một quả chuối khác lên lột vỏ cho anh.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Thạch Tiểu Quân lúc này mới lộ ra nụ cười.

“Mẹ con sao rồi ạ?”

“Không sao, chỉ là bị ngất đi một chút thôi, lát nữa bố đi gọi điện báo bình an cho

bà ấy, thế là bà ấy có thể yên tâm rồi”

“Báo bình an kiểu này có hơi sơ sài quá không bố?” Thạch Tiểu Quân nói.

Thạch Vĩ Quang ngẩn ra, ý gì đây?

Đúng lúc này, bác sĩ đi tới. Qua trao đổi, Thạch Vĩ Quang mới biết Thạch Tiểu

Quân không hề “ổn” như vẻ bề ngoài.

“. Toàn thân cậu ấy trúng tổng cộng sáu phát đạn, vạn hạnh là đạn đều không

trúng vào chỗ hiểm, và đều đã được phẫu thuật lấy ra, tiếp theo chỉ cần tẩm bổ

nghỉ ngơi là sẽ hồi phục. Nhưng không may là, một mảnh đạn đã làm tổn thương

dây thần kinh mác chung ở bắp chân, dẫn đến đứt sợi thần kinh”

“Đứt thần kinh?” Thạch Vĩ Quang cuống quýt hỏi: “Hậu quả nghiêm trọng thế nào?

Có bị què không?”

“Thủ trưởng, ngài đừng nóng nảy,” bác sĩ trấn an, “Chúng tôi đã kịp thời ổn định

thương thế cho liên trưởng Thạch, không bị nhiễm trùng hay thiếu máu cục bộ.

Việc cần làm tiếp theo là chuyển liên trưởng Thạch về bệnh viện trung ương ở

Kinh Thành để điều trị bằng thuốc và vật lý trị liệu. Trường hợp của liên trưởng

Thạch chưa phải là nghiêm trọng nhất, chỉ là tổn thương sợi trục, không cần phẫu

thuật, có thể tự phục hồi”

Thạch Vĩ Quang thở phào: “Được, vậy thì nhanh chóng chuyển viện đi!”

Ngập ngừng một chút, Thạch Vĩ Quang lại hỏi: “Về sau có thể hồi phục lại như

trước không? Nếu tình hình không lạc quan thì sẽ gây ra hậu quả gì?”

Bác sĩ gọi Thạch Vĩ Quang ra ngoài nói chuyện riêng.

“Thủ trưởng, chuyện là thế này, việc phục hồi sau này còn tùy thuộc vào tình hình

cụ thể. Nếu điều trị không lý tưởng, chức năng vận động của bệnh nhân sẽ

không thể khôi phục, tức là sẽ để lại di chứng tàn tật. Còn việc có thể hồi phục

100% như trước hay không thì thành thật mà nói, không ai dám đảm bảo, điều

này còn tùy vào yếu tố cơ địa của cậu ấy và quá trình điều trị nữa”

be-con-di-tim-chong/chuong-331-em-an-chuoi-khonghtml]

Tay Thạch Vĩ Quang run lên: “Nếu để lại tàn tật thì sẽ nghiêm trọng đến mức nào?

Không đi lại được sao?”

“Dây thần kinh mác chung chủ yếu chịu trách nhiệm về cảm giác ở mặt trước bên

bắp chân và mu bàn chân. Không đến mức hoàn toàn không đi lại được, nhưng

tình trạng bàn chân rủ sẽ ảnh hưởng đến khả năng đi lại, gây ra hiện tượng mà

chúng ta thường gọi là đi khập khiễng, dễ bị ngã, còn có một số vấn đề thứ phát

khác. Tất nhiên, đó là trường hợp xấu nhất, tôi tin là liên trưởng Thạch còn trẻ

như vậy, điều trị tốt thì hy vọng phục hồi là rất lớn. Tuy nhiên, đây là một quá trình

kéo dài từ vài tháng đến vài năm, ngài và gia đình nhất định phải chú trọng”

Thạch Vĩ Quang gật đầu, tâm trạng không còn thoải mái như lúc mới nhìn thấy

Thạch Tiểu Quân nữa.

Bước vào phòng bệnh, Thạch Tiểu Quân đang nhìn lên trần nhà, hai tay gối sau

đầu, ánh mắt không có tiêu điểm, chẳng biết đang nghĩ gì. Thạch Vĩ Quang ngồi

xuống bên giường, cũng không nói lời nào.

Mãi lâu sau, Thạch Tiểu Quân mới lầm bầm: “Mẹ kiếp, sao lại rơi vào ổ phục kích

được cơ chứ”

Thạch Vĩ Quang bật ra một tiếng cười ngắn ngủi: “Mẹ kiếp, hóa ra thằng ranh con

này đang nghĩ về chuyện đó”

“Không nghĩ không được mà bố” Thạch Tiểu Quân thở dài: “Con dẫn quân

chuyển cứ, kết quả lại trúng mai phục, một đại đội anh em chết mất một phần

ba, số còn lại thì một nửa bị thương nặng”

“Chúng ngụy trang quá giỏi, giữa cánh rừng già vốn vắng lặng không một bóng

người, đột nhiên đạn bắn ra khiến ai nấy không kịp trở tay”

“Mấy chục gia đình mất đi con trai, mất đi người cha, người chồng”

Thạch Tiểu Quân nhắm mắt lại, ngăn không cho nước mắt trào ra.

“Đều là lỗi của con” Giọng anh nghẹn ngào không thốt nên lời.

Thạch Vĩ Quang cũng là người từng bước ra từ chiến trường, ông rất hiểu cảm

giác của Thạch Tiểu Quân, ông thậm chí còn thấy lòng mình sục sôi, tình cha con

giữa ông và con trai chưa bao giờ gần gũi đến thế.

“Đúng vậy, đều là lỗi của con”

Thạch Tiểu Quân nhìn bố.

“Cho nên, con phải chữa thương cho tốt, chờ khỏi rồi thì lại quay lại chiến trường,

trả thù cho bọn họ”

Thạch Tiểu Quân sững sờ hồi lâu, rồi nhe răng cười, gật đầu thật mạnh.

“Đúng vậy, con còn phải quay lại, trả thù cho bọn họ”

________________________________________

Chẳng mấy chốc, Thạch Tiểu Quân đã được chuyển đến Kinh Thành để điều trị,

Chu Mai Hoa cũng đi theo chăm sóc.

Lúc này An Họa mới nhận được tin, lập tức dự định đi thăm. Trước khi đi, cô chợt

nhớ tới Trần Thanh Âm, không biết cô ấy có biết chuyện này không. An Họa suy

nghĩ một chút, vẫn quyết định đến trường của Trần Thanh Âm một chuyến.

Quả nhiên Trần Thanh Âm không hề biết gì. Sau khi nghe tin, phản ứng của cô ấy

cũng giống hệt Chu Mai Hoa, người bỗng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ. An

Họa đỡ lấy cô, mất một lúc lâu cô mới tỉnh táo lại được.

“Em phải đi Kinh Thành”

“Đừng vội, tình hình của Tiểu Quân giờ đã ổn định rồi, chúng ta cứ thong thả đi là

được, em vào xin nghỉ với nhà trường trước đi đã”

Trần Thanh Âm gật đầu.

“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”

Cảm nhận đầu tiên của Trần Thanh Âm khi nhìn thấy Thạch Tiểu Quân là: Sao

anh ấy lại gầy đi thế này? Hai gò má lõm sâu xuống, thân hình cao lớn nằm trên

giường bệnh mà như chỉ còn lại một bộ khung xương gầy guộc. Nhưng trông anh

có vẻ tinh thần vẫn khá tốt, còn có tâm trạng mỉm cười với cô nữa.

“Thanh Âm, em đến rồi à, em ăn chuối không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.