An Họa thấy vậy, bèn kéo Chu Mai Hoa ra ngoài, hỏi bà một số tình hình cụ thể
của Thạch Tiểu Quân.
Trong phòng bệnh, Thạch Tiểu Quân giơ quả chuối đã lột vỏ đưa cho Trần Thanh
Âm.
“Cũng chẳng biết tại sao, dạo này anh đặc biệt thích ăn chuối, chắc là do đánh
nhau với mấy con khỉ rừng nhiều quá nên bị lây một chút rồi”
Nước mắt Trần Thanh Âm cuối cùng cũng rơi xuống, từng giọt lớn thấm vào chăn.
Thạch Tiểu Quân lập tức cuống quýt: “Sao thế? Sao lại khóc rồi? Đừng khóc,
đừng khóc mà, ôi trời đất ơi, phải làm sao bây giờ?!”
Trần Thanh Âm lại vừa khóc vừa cười: “Đã bị thương rồi còn nói nhăng nói cuội,
anh không thể yên lặng một chút được sao?”
Thạch Tiểu Quân: “Anh có nói nhăng nói cuội đâu, bình thường anh vẫn nói
chuyện thế này mà, chẳng bao giờ nghiêm túc được quá ba giây”
Nói đoạn, anh còn nhăn nhó cười một cái.
Trần Thanh Âm tức mình đánh anh một phát.
Thạch Tiểu Quân kêu lên oai oái: “Ái chà chà! Đau quá!”
“Sao thế? Em đánh đau anh à?” Trần Thanh Âm lo lắng nhìn Thạch Tiểu Quân.
Thạch Tiểu Quân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc “văn vở”: “Đau lắm chứ bộ, có phải
em lén lút sau lưng anh luyện Thiết Sa Chưởng rồi không?”
Trần Thanh Âm lại lườm anh.
Thạch Tiểu Quân bỗng thu lại nụ cười, nhìn định thần vào Trần Thanh Âm, nói:
“Thanh Âm này, em xem, có một vấn đề em vẫn chưa trả lời anh, giờ có phải nên
cho anh một đáp án rồi không?”
“Vấn đề gì cơ?”
Thạch Tiểu Quân chớp mắt: “Thì. cái lần đó. anh có viết mảnh giấy nhỏ cho em
mà”
“Mảnh giấy gì?”
“Em không xem à?. Chẳng lẽ em vứt rồi?”
Thạch Tiểu Quân cuống quýt định ngồi dậy, nhưng lại động vào vết thương trên
người: “Suỵt. đau”
Trần Thanh Âm hoảng hốt, vội vàng nói: “Anh đừng cử động, em trêu anh thôi, em
thấy chữ trên giấy rồi, mà em cũng đồng ý rồi còn gì”
Thạch Tiểu Quân ban đầu là kinh hỉ, sau đó lại thắc mắc: “Em đồng ý lúc nào?”
Trần Thanh Âm: “Em không đồng ý mà lại tiếp tục viết thư cho anh chắc? Lại còn
hỏi anh ăn cơm có ngon không? Ngủ có tốt không? Quan hệ với đồng đội thế nào
sao?”
Thạch Tiểu Quân hồi tưởng lại, đúng là vậy thật. Trước đây Trần Thanh Âm không
bao giờ hỏi anh tỉ mỉ từng li từng tí như thế. Đây rõ ràng là đãi ngộ chỉ khi yêu
nhau mới có mà!
“Hóa ra như thế là đồng ý rồi à” Thạch Tiểu Quân cười ngô nghê hai tiếng, “Em
cũng kín đáo quá, làm anh cứ thấp thỏm mãi, lại chẳng dám thúc giục em”
Trần Thanh Âm mím môi: “Xin lỗi, là lỗi của em, lẽ ra em nên nói rõ ràng với anh”
May mà Thạch Tiểu Quân đã từ chiến trường sống sót trở về, nếu không chắc anh
phải mang theo điều hối tiếc này mất. Càng nghĩ, Trần Thanh Âm càng thấy hối
hận: “Sau này có gì em sẽ nói nấy, tuyệt đối không để mọi chuyện mập mờ như
vậy nữa”
Thạch Tiểu Quân chỉ biết cười ngây ngốc: “Đồng ý là tốt rồi, đồng ý là tốt rồi”
“Thanh Âm” Bàn tay Thạch Tiểu Quân đặt trên chăn cứ khẽ nhúc nhích, định
đưa ra lại không dám.
Anh muốn nắm tay, yêu đương lâu như vậy mà đến cái tay cũng chưa được nắm
lần nào.
Ngay khi anh còn đang phân vân, anh cảm nhận được một lòng bàn tay ấm áp
phủ lên mu bàn tay mình, sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau. Não bộ
Thạch Tiểu Quân thoáng chốc trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào cho
phải.
“Họ nói, trên người anh trúng sáu phát đạn”
Thạch Tiểu Quân ngẩn ngơ gật đầu.
“Có đau không?”
Thạch Tiểu Quân lại gật đầu, rồi lập tức lắc đầu: “Lúc đó sự chú ý không nằm ở
chỗ đau, chỉ nghĩ làm sao dẫn mọi người đột phá vòng vây thoát ra ngoài”
“Anh phải điều trị vết thương cho tốt, chăm chỉ tập vật lý trị liệu, nỗ lực trở lại
dáng vẻ hoạt bát như trước đây, em sẽ. em sẽ đợi anh”
“Đợi anh?”
Trần Thanh Âm gật đầu: “Đợi anh khỏe lại, anh hãy đến trường em tham quan
nhé, anh vẫn chưa đến đó bao giờ”
be-con-di-tim-chong/chuong-332-dai-ngo-chi-khi-yeu-nhau-moi-cohtml]
Thạch Tiểu Quân rất vui mừng: “Ừm”
Trần Thanh Âm: “Sau đó, lại đến nhà em một chuyến, gặp mặt bố mẹ em với tư
cách là con rể tương lai”
“Hả?” Thạch Tiểu Quân vừa mừng vừa sợ lại vừa căng thẳng, “Cái. cái này đã
gặp bố mẹ luôn rồi sao?”
“Anh không muốn gặp à?”
“Không phải! Chỉ là anh thấy hạnh phúc đến bất ngờ quá”
Trần Thanh Âm lắc đầu: “Không bất ngờ đâu, em đã sớm lên kế hoạch trong lòng
rồi”
Mẹ cô cảm thấy Thạch Tiểu Quân không xứng với cô là vì bà đã lâu không gặp
anh, không biết Thạch Tiểu Quân bây giờ tốt đến nhường nào. Trần Thanh Âm từ
sớm đã muốn đưa anh đến gặp Ôn Tuyết Mạn, chỉ là chưa tìm được cơ hội.
“Nhưng mà” Thạch Tiểu Quân nhìn Trần Thanh Âm, ngập ngừng muốn nói lại
thôi.
“Nhưng mà sao?”
Nhưng mà vạn nhất anh không hồi phục tốt thì sao? Vạn nhất anh để lại thương
tật suốt đời thì sao? Trần Thanh Âm liệu có còn nguyện ý cùng anh đi tiếp không?
Mặc dù bác sĩ nói khả năng anh hồi phục hoàn toàn là rất lớn, nhưng cũng chỉ là
“khả năng lớn” thôi, chứ không phải 100%. Cuối cùng, Thạch Tiểu Quân không hỏi
ra miệng. Anh thầm hạ quyết tâm trong lòng, nếu hồi phục không tốt, anh sẽ
không làm liên lụy đến Thanh Âm.
________________________________________
An Họa đang an ủi Chu Mai Hoa thì thấy Trần Thanh Âm bước ra.
“Hai đứa nói chuyện xong rồi à? Tiểu Quân vẫn ổn chứ? Thím thấy tinh thần nó có
vẻ tốt” An Họa hỏi.
“Vâng ạ, anh ấy còn có tâm trạng nói đùa nữa” Trần Thanh Âm mỉm cười đáp.
An Họa cũng vào phòng bệnh dặn dò Thạch Tiểu Quân vài câu. Sau đó, cô lên
tiếng cáo từ, dự định đến trường thăm Đông Đông và Tống Dực, ăn với hai đứa
một bữa cơm rồi ngày mai về tỉnh lị.
“Còn cháu? Cháu về cùng thím hay ở lại thêm vài ngày?” Cô hỏi Trần Thanh Âm.
“Dì An, dì cứ về trước đi ạ, vài ngày nữa cháu mới về”
“Vậy cũng được” An Họa gật đầu rồi rời đi.
________________________________________
Đông Đông và Tống Dực thấy An Họa đến đều vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ lặn lội đến đây chỉ để hỏi tình hình xem mắt của con đấy chứ?”
Đông Đông nghi ngờ hỏi.
“Tất nhiên là không, nhưng nếu con đã nhắc đến thì mẹ cũng tiện thể hỏi luôn
vậy. Cô bé đó tên là Tùng Quân đúng không? Hạ Tùng Quân?”
Đông Đông: “”
Tống Dực nhìn anh cả trêu chọc: “Hay là, anh cứ báo cáo với dì An một chút đi?”
Đông Đông: “Tống Dực, em cũng học hư theo rồi đấy”
Tống Dực mỉm cười vô tội.
Tuy nhiên, Đông Đông vẫn kể sơ qua tình hình cho An Họa nghe.
“. Chuyện là vậy đó, bọn con ăn đơn giản bát lòng chần ở gần trường, sau đó đi
dạo một vòng quanh hồ trong khuôn viên rồi ai về nhà nấy”
“Sao lại ăn lòng chần? Chẳng phải mẹ đã đặt chỗ cho hai đứa ở nhà hàng
Moscow sao?”
Đông Đông cười nói: “Bọn con gặp nhau ở cổng trường, hai người bàn bạc rồi
thống nhất quyết định ăn đại cái gì đó gần đây cho tiện”
An Họa lại hỏi: “Vậy con thấy ấn tượng về cô bé ấy thế nào?”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
“Cũng được” Chỉ vỏn vẹn hai chữ.
“Thế còn cô ấy?”
“Con không biết” Đông Đông lắc đầu.
An Họa cũng không hỏi thêm nữa. Khi Đông Đông nhắc về đối phương mà không
có chút ngượng ngùng hay bối rối nào, xem ra là không có cảm giác, hai đứa
không thành rồi. Không thành thì thôi, An Họa cũng thấy bình thường, chuyện tình
cảm không thể miễn cưỡng được.