An Họa bước tới.
Dương Đào đang đầy bụng tức giận, vừa thấy An Họa đến thì vẻ mặt lập tức trở
nên uất ức, ba máu sáu cơn kể lại đầu đuôi sự việc.
Tiểu Ngư Nhi cũng ngẩng đầu nói: “Mẹ ơi, con là bị động đánh người, vì bảo vệ
Tình Tình nên con không có lỗi”
An Họa vỗ đầu con trai trấn an, sau đó nhìn về phía người phụ nữ trẻ tuổi đối
diện.
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, mặc một bộ váy đỏ, đeo kính râm, đeo túi xách
hàng hiệu, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt ngạo mạn lại hung hăng, khắp
người tỏa ra khí thế của kẻ có tiền.
Nhìn thấy An Họa, người phụ nữ váy đỏ hừ lạnh một tiếng: “Cô là mẹ của thằng
nhóc kia à? Tôi nhắc lại một lần nữa, hôm nay con nhà cô nếu không quỳ xuống
lạy con trai Thụy Thụy nhà tôi ba cái thật kêu thì chuyện này không xong đâu!”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
“Còn bắt lạy cô nữa, cô tưởng mình là Thiên Vương lão tử chắc?” Dương Đào
đầy lòng căm phẫn.
“Ồ? Tôi lại muốn mở mang tầm mắt xem cô định làm thế nào cho ‘không xong’
đây?” Giọng An Họa bình thản, nhưng trong phong thái lại mang theo một luồng
uy nghi của người bề trên nhìn xuống kẻ dưới khó lòng diễn tả bằng lời.
Người phụ nữ váy đỏ tháo kính râm ra, tỉ mỉ quan sát An Họa một lượt.
Hôm nay để tiện đưa con đi chơi, An Họa mặc bộ đồ thể thao bình thường, ngay
cả chiếc mũ che nắng cũng là mua tạm ở cửa vườn bách thú. Dù An Họa trông da
dẻ mịn màng không giống xuất thân nghèo khó, nhưng kết hợp với cách ăn mặc
này, cô ta đoán cùng lắm chỉ là gia cảnh khá giả chút thôi.
Người phụ nữ váy đỏ lại đeo kính râm lên, hất cằm khinh miệt: “Tôi cũng không
thèm chấp nhặt với loại dân thường thấp kém các người, kẻo lại bảo tôi cậy thế
hiếp người. Tôi vẫn giữ nguyên câu đó, bảo thằng ranh con nhà cô quỳ xuống
lạy con trai tôi ba cái thật kêu, chuyện này coi như xong”
Con trai của cô ta cũng không khóc nữa, lộ ra thần thái hống hách y hệt mẹ mình,
trừng mắt nhìn Tiểu Ngư Nhi: “Mày quỳ xuống lạy tao thì tao tha cho mày, nếu
không ba tao sẽ đánh chết mày đấy, mày có biết ba tao là ai không?”
Tiểu Ngư Nhi lớn đến mười hai tuổi, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người khoe
ba trước mặt mình. Cậu bé chẳng thấy sợ chút nào, thậm chí còn tò mò hỏi: “Ba
mày là ai?”
Thằng nhóc béo vừa định mở miệng thì bị người phụ nữ váy đỏ giật nhẹ một cái.
Người đàn ông của cô ta dù lợi hại thật, nhưng cô ta dù sao cũng không phải là
“Chính cung nương nương”, ra ngoài tốt nhất nên thấp bé nhẹ cân một chút, tránh
để mụ vợ ở nhà của lão biết được mà làm loạn lên, lúc đó lão lại tìm cô ta gây rắc
rối.
“Ba của đứa bé lợi hại như vậy, có gì mà không dám nói ra chứ?” An Họa liếc
nhìn người phụ nữ váy đỏ một cái, nói: “Hay là, thân phận của cô không dám lộ ra
ánh sáng?”
Người phụ nữ này trẻ trung, xinh đẹp, không giống kiểu con nhà quyền quý, lời ra
tiếng vào đều lộ ra chỗ dựa là đàn ông, nhưng khí chất rõ ràng không phải chính
thất. Hơn nữa, những người đàn ông có quyền có thế thì ai chẳng có tuổi rồi,
không thể nào có một người vợ trẻ đẹp như vậy được.
“Đã biết thân phận của mình và con trai không thể lộ ra ánh sáng mà ra ngoài còn
dám hung hăng thế này, cô cũng thật là không biết điều. Chuyện ngày hôm nay là
con trai cô dùng bật lửa đốt tóc bé gái là sai trước, tôi không những không bắt con
trai tôi xin lỗi, mà tôi còn yêu cầu cô phải xin lỗi!”
Xung quanh người xem náo nhiệt ngày càng đông, nghe thấy những lời này của
An Họa, ai nấy đều đoán ra người phụ nữ váy đỏ là nhân tình của ai đó. Thời buổi
này, rộ lên phong trào nuôi nhân tình, ông chủ lớn nào mà bên cạnh không có một
cô bồ nhí xinh đẹp thì ra ngoài bàn chuyện làm ăn còn thấy ngại nữa là.
Thế nhưng xét cho cùng đó vẫn là thứ trái với đạo đức, lén lút bên dưới thì thôi,
nếu bị nói ra giữa bàn dân thiên hạ thì vẫn bị quần chúng nhân dân phỉ nhổ.
Người phụ nữ váy đỏ cảm nhận được những ánh mắt khinh bỉ xung quanh, cuống
quýt cả lên: “Cô. cô ngậm máu phun người! Tôi. tiểu Tôn! Tiểu Tôn!”
be-con-di-tim-chong/chuong-444-vuon-bach-thuhtml]
Cô ta hét to vài tiếng, từ đằng xa một người đàn ông trẻ tuổi chạy lại, trên tay còn
cầm mấy xiên thịt dê nướng. Nghe tiếng gọi, anh ta tăng tốc độ ăn, lúc chạy đến
trước mặt thì thịt trên xiên đã hết, nhưng miệng thì phồng tướng lên.
Anh ta quẹt dầu mỡ quanh miệng, nói không rõ chữ: “Chị dâu, có chuyện gì thế
ạ?”
Người phụ nữ váy đỏ nhìn tiểu Tôn với vẻ ghét bỏ, chỉ tay vào An Họa: “Người
đàn bà này bắt nạt tôi và con trai tôi, anh giải quyết đi! Bắt buộc phải bắt con trai
mụ ta quỳ xuống xin lỗi Thụy Thụy!”
Tiểu Tôn nuốt vài miếng cho trôi đống thịt dê, xắn tay áo, vẻ mặt hung thần ác sát
bước đến trước mặt An Họa. An Họa bị mùi mồ hôi chua loét trên người anh ta
xộc vào mũi nên lùi lại hai bước. Cô ta lại tưởng An Họa sợ, liền lạnh lùng nhếch
môi, lát nữa dù An Họa có khóc lóc cầu xin, cô ta cũng sẽ không bỏ qua.
“Này, thức thời thì làm theo lời chị dâu tôi nói đi, nếu không” Tiểu Tôn nhìn
chằm chằm An Họa đầy hăm dọa, “Cô e là gặp rắc rối to đấy!”
“Sao nào, giữa thanh thiên bạch nhật, chốn đông người, anh còn muốn đánh
người à?”
Mọi người xung quanh lập tức nhao nhao hét lên: “Anh là đàn ông sức dài vai
rộng, không được đánh phụ nữ đâu nhé, có chuyện gì cứ gọi công an đến xử
lý” “Đúng đấy, chúng ta đang ở xã hội pháp trị mà!”
Tiểu Tôn nhìn người phụ nữ váy đỏ như để xin chỉ thị, anh ta cũng chẳng biết làm
thế nào nữa, chẳng lẽ thật sự đánh người giữa bàn dân thiên hạ sao? Xung
quanh nhiều người thế này, vạn nhất họ đều đứng về phía đối phương thì anh ta
cũng chẳng đánh lại được.
Người phụ nữ váy đỏ mất kiên nhẫn, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy
phía bên kia vang lên một trận kinh hãi.
Hóa ra, ngay lúc tiểu Tôn xuất hiện, thằng nhóc béo cảm thấy mình có chỗ dựa
rồi, lá gan cũng lớn hơn, lắc lư cái thân hình to béo lao thẳng về phía Tiểu Ngư
Nhi. Dương Đào đứng cạnh Tiểu Ngư Nhi lập tức chắn cậu bé ra sau lưng mình,
còn Tư Tư và Tình Tình thì đều duỗi chân dài ra, một cái gạt chân khiến thằng
nhóc béo ngã nhào một cái “vồ ếch”.
Người phụ nữ váy đỏ vội vàng chạy lại bế con trai lên. Thằng nhóc béo “phì phì”
hai tiếng, nhổ ra một chiếc răng, miệng đầy máu gào khóc thảm thiết.
Người phụ nữ váy đỏ vừa kinh hãi vừa giận dữ, hét lên: “Còn vương pháp không,
còn pháp luật không, giữa thanh thiên bạch nhật mà muốn giếc người à!”
Tình Tình và Tư Tư cũng không ngờ thằng nhóc béo lại ngã nặng đến thế, mặt
mày tái mét vì sợ, nói với An Họa đang bước tới: “Dì ơi, tụi con chỉ định gạt chân
một cái để cậu ta không làm hại Tiêu Lý thôi ạ”
An Họa an ủi gật đầu: “Đừng sợ, dì biết mà” Nói xong, cô quay sang người phụ
nữ váy đỏ: “Xem ra chuyện hôm nay không thể giải quyết êm đẹp được rồi, chúng
ta cứ báo công an đến xử lý đi”
“Báo công an? Được thôi, tôi đang mong còn chẳng được đây!” Người phụ nữ váy
đỏ nghiến răng nghiến lợi, hằn học nhìn An Họa.
An Họa nhướn mày, xem ra người phụ nữ này cũng có chút lai lịch, không sợ
công an. An Họa bảo Dương Đào đưa bọn trẻ về trước, cô ta vừa định phản đối
thì An Họa đã lạnh lùng liếc một cái: “Nếu cô thực sự có bản lĩnh lớn đến thế, lát
nữa tôi sẽ đích thân quỳ xuống lạy cô mười cái cũng được”
Cô ta bị kích động: “Đây là cô nói đấy nhé!”
An Họa quay người, đưa bọn trẻ lên xe từng đứa một. Tiểu Ngư Nhi đột nhiên chỉ
về một hướng nói: “Mẹ ơi nhìn kìa, chiếc xe lúc nãy con thấy chính là chiếc đó,
đúng là xe của ba rồi”
An Họa nhìn theo hướng Tiểu Ngư Nhi chỉ, thấy tiểu Tôn lái một chiếc xe Jeep đi
tới, người phụ nữ váy đỏ đang lên xe. Biển số xe là biển quân dụng, đúng là xe
của Tiêu Chính không sai vào đâu được.
Dương Đào hít một hơi lạnh, nhìn An Họa với vẻ mặt bàng hoàng. An Họa cũng
ngẩn người ra.