Trước chân vừa nói người phụ nữ váy đỏ là tình nhân, còn cậy thế người đàn ông
chống lưng đằng sau mà kiêu ngạo hống hách; sau chân cô ta đã ngồi lên xe của
Tiêu Chính, điều này khó tránh khỏi khiến người ta nảy sinh những liên tưởng
không hay.
An Họa thần sắc khó đoán, đánh mắt nhìn kỹ vài lượt từ xe đến người, sau đó
bình tĩnh nói với Dương Đào: “Đưa bọn trẻ về trước đi”
Dương Đào cũng không dám nói nhiều, lẳng lặng làm theo.
Người phụ nữ váy đỏ cũng liếc nhìn chiếc xe mà An Họa đang lái. Người lái được
ô tô chắc chắn không phải dân nghèo, nhưng chỉ là một chiếc Xiali thì cũng chẳng
phải hạng giàu có gì cho cam. Xem ra bối cảnh của người phụ nữ này cũng không
khác mấy so với phỏng đoán của cô ta.
“Tiểu Tôn, gọi điện thoại cho đại ca của anh, bảo anh ấy qua đây, nói là mẹ con
mình bị người ta bắt nạt rồi”
Tiểu Tôn vâng dạ một tiếng.
________________________________________
Đến đồn công an, sau khi lấy lời khai xong, viên cảnh sát A nói: “Dựa trên diễn
biến sự việc, là con trai của bà Dương đây quấy rối khiêu khích trước, con trai bà
An vì tự vệ nên mới phản kháng bị động, trách nhiệm chính nên thuộc về phía bà
Dương mới đúng”
Người phụ nữ váy đỏ đập bàn một cái, la lối: “Trách nhiệm chính trách nhiệm phụ
gì chứ, tôi không quan tâm mấy thứ đó! Người bị thương là con trai tôi, con nhà
cô ta thì chẳng sứt mẻ miếng nào, nhìn con trai tôi ngã vỡ đầu chảy máu thế này
xem. tóm lại cô ta phải xin lỗi bồi thường cho tôi!”
Cảnh sát A vốn ngứa mắt kiểu hống hách của người phụ nữ này ngay tại đồn, liền
gõ bàn mấy cái, nghiêm nghị quát: “Bà tưởng đây là nhà mình à mà la lối om
sòm? Con trai bà dù có ngã sưng mặt sưng mũi thì đó cũng là do nó tự chuốc lấy.
Làm phụ huynh không biết dạy bảo con cái lại còn lý sự đòi người khác xin lỗi, bà
tưởng mình là Thiên vương lão tử chắc?”
Cảnh sát B kéo kéo áo cảnh sát A, nói nhỏ: “Bà Dương này đi xe của quân đội
đấy”
Cảnh sát A không phục: “Xe quân đội thì sao? Đã là người nhà quân nhân thì
càng phải làm gương. Dù cho thủ trưởng quân đội có đến đây tôi cũng nói như
vậy!”
Viên cảnh sát A này mới ra trường, trên người vẫn còn mang theo khí chất bộc
trực, không sợ hãi của một sinh viên.
Người phụ nữ váy đỏ nhìn Tiểu Tôn vừa từ bên ngoài bước vào, mất kiên nhẫn
hỏi: “Sao vẫn chưa đến? Hai mẹ con tôi sắp bị người ta ức hiếp đến chết rồi
đây này”
Cảnh sát A đáp: “Ai đến cũng vô ích thôi. Đây là đồn công an, là nơi nói chuyện
công bằng!”
Tiểu Tôn tắt chiếc điện thoại “đại ca đại” cầm tay, vội vã nói: “Sắp rồi, sắp rồi, đến
ngay đây”
Người phụ nữ váy đỏ lườm hai viên cảnh sát một cái: “Một lát nữa biết tay tôi!”
Rồi cô ta quay sang An Họa: “Còn cô nữa, lát nữa dù cô có khóc lóc thảm thiết
cầu xin, tôi cũng không tha cho cô đâu”
“Hầy!” Cảnh sát A đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt người phụ nữ váy đỏ mắng: “Bà
không những không biết hối lỗi mà còn dám đe dọa người khác! Tôi nói cho bà
biết, nếu bà còn ăn nói bừa bãi, tôi sẽ giam giữ bà đấy!”
Người phụ nữ váy đỏ chẳng chút sợ hãi: “Chỉ dựa vào anh?”
________________________________________
An Họa đưa tay ngăn viên cảnh sát A đang sắp nổi trận lôi đình lại: “Đồng chí nhỏ,
cậu không cần bận tâm cô ta nói lời hung hăng làm gì, chúng ta cứ đợi một chút
xem cô ta rốt cuộc là ‘phương thánh’ phương nào”
Cảnh sát A nhíu mày nói: “Bà An, bà yên tâm, chúng tôi phục vụ nhân dân, phục
vụ chân lý, bất kể cô ta là người của thủ trưởng nào, chúng tôi đều sẽ xử lý công
minh!”
Cảnh sát B ho khẽ vài tiếng, ra hiệu cho đồng nghiệp đừng nói nữa. Cậu thanh
niên này còn trẻ, mở miệng ra là đạo lý công bằng, đừng tự đưa mình lên cao
quá, lát nữa không xuống được thì khó coi.
An Họa mỉm cười nói với cảnh sát A: “Đồng chí nhỏ, cậu là một người chính trực,
quay về tôi sẽ gửi thư khen ngợi đến đơn vị các cậu”
Cảnh sát A ngại ngùng gãi đầu: “Tôi phục vụ nhân dân, không phải vì thư khen
ngợi đâu ạ”
Người phụ nữ váy đỏ hừ lạnh một tiếng. Đột nhiên, thằng bé béo lúc nãy còn
đang ủ rũ bỗng bật dậy, reo lên vui sướng: “Bố!”
An Họa quay đầu nhìn lại. Người vừa đến là một người đàn ông trung niên mặc
vest đen, tướng mạo bình thường nhưng thần sắc hung tợn, phía sau đi kèm hai
tên đàn em, khí thế hừng hực bước vào.
“Ai? Ai dám bắt nạt con trai lão tử?”
An Họa nhìn kỹ người đàn ông áo đen vài lần, nhíu mày. Người này trông rất lạ,
cô có thể khẳng định mình không hề quen biết. Vậy cái biển số xe kia là thế nào?
Người phụ nữ váy đỏ đứng dậy, nũng nịu sà vào lòng người đàn ông áo đen, chỉ
tay vào An Họa nói: “Chính là cô ta, con trai cô ta đánh con trai mình rụng cả
răng. Chồng ơi, hôm nay nhất định phải bắt cô ta dập đầu tạ lỗi với con mình
mười cái, nếu không thì không giải được mối hận trong lòng em!”
Gã áo đen đẩy người phụ nữ ra, nhìn con trai bị rụng hai chiếc răng cửa mà xót
xa vô cùng. Con mụ cọp cái ở nhà sinh liên tục ba đứa con gái, đây là đứa con
trai vất vả lắm gã mới có được!
be-con-di-tim-chong/chuong-445-ly-khue-va-ly-quyhtml]
Gã áo đen liếc An Họa một cái, rồi nói với cảnh sát: “Gọi đồn trưởng của các anh
ra đây!”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Cảnh sát A vừa định nói gì đó thì cảnh sát B đã nhanh miệng cướp lời: “Đồn
trưởng chúng tôi ra ngoài rồi, nhưng chắc sẽ về ngay thôi” Cảnh sát B tự biết
mình chỉ là công an cơ sở nhỏ bé, không muốn dính vào rắc rối này nên đã báo
cho đồn trưởng từ sớm.
Đúng như cảnh sát B nói, đồn trưởng nhanh chóng có mặt: “Triệu tổng, hóa ra là
ngài ạ”
Gã áo đen lạnh mặt mắng đồn trưởng một trận, sau đó ra hiệu cho đàn em đưa
chiếc điện thoại đang kết nối cho đồn trưởng.
“Điện thoại của Cục trưởng Trần ở phân cục đấy, anh nghe đi”
Đồn trưởng than thầm trong lòng sao lại đụng phải gã “Hỗn thế ma vương” này,
vừa cầm lấy điện thoại vừa khom lưng cúi đầu với người ở đầu dây bên kia.
Gã áo đen âm trầm nhìn An Họa: “Dám động thổ trên đầu Thái Tuế, lão tử thấy
cô chán sống rồi. Đồn trưởng, giam người phụ nữ này lại mấy ngày cho cô ta nhớ
đời”
“Đã nói là còn phải dập đầu xin lỗi mẹ con tôi nữa” Người phụ nữ váy đỏ ôm lấy
gã áo đen nũng nịu.
“Các người đừng quá đáng” Cảnh sát A chưa kịp nói hết câu đã bị cảnh sát B bịt
miệng kéo ra một góc.
Đồn trưởng nhìn An Họa, thở dài nói: “Triệu tổng, chuyện giam giữ thì có hơi nặng
nề quá không, hay cứ để bà ấy xin lỗi bồi thường đi”
Gã áo đen liếc xéo đồn trưởng: “Mày đang dạy lão tử làm việc đấy à?”
Đồn trưởng lí nhí: “Tôi không có ý đó”
________________________________________
An Họa đứng dậy, đối diện với gã áo đen: “Tôi rất tò mò, dáng vẻ của ông không
giống người trong quân đội, tại sao lại lái xe mang biển số quân dùng?”
Gã áo đen không ngờ An Họa lại bình thản đến vậy, câu đầu tiên hỏi lại là về biển
số xe. Gã nheo mắt, nghiêm túc đánh giá An Họa: “Cô là hạng người nào?”
“Thật trùng hợp, tôi là người nhà quân nhân, sống ở đại viện quân khu”
Gã áo đen hừ một tiếng: “Đã sống ở đại viện quân khu thì hẳn phải nhận ra biển
số xe của lão tử chứ, đó là xe chuyên dụng của Tư lệnh Tiêu!”
An Họa hỏi: “Ông là gì của Tư lệnh Tiêu?”
“Tư lệnh Tiêu là cô phu của tôi!”
“. Nói cách khác, vợ của Tư lệnh Tiêu là cô ruột của ông?”
“Chính xác!”
Vẻ mặt An Họa lúc này thật khó diễn tả bằng lời, cô có một thằng cháu ngốc
nghếch thế này từ bao giờ vậy?
“Đồn trưởng, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau giam mụ đàn bà
này lại? Điện thoại của Cục trưởng Trần không có tác dụng đúng không? Có cần
tôi gọi điện cho Cục trưởng Tề ở thành phố không?”
Đồn trưởng hoàn hồn, lắc đầu thở dài định làm theo. Thế nhưng, chưa kịp hành
động thì một người đàn ông đeo kính mặc quân phục đã bước vào.
Lúc nãy An Họa nói mình là người nhà quân nhân, nên mọi người đều đoán người
này hẳn là chồng của An Họa. Gã áo đen tập trung nhìn vào quân hàm của người
đàn ông: hai vạch hai sao (Trung tá), không thấp, nhưng ở các cơ quan thì hạng
này vớ đại cũng được cả nắm, chẳng có gì kỳ lạ. Gã áo đen vẫn giữ bộ dạng
không sợ trời không sợ đất.
“Thư ký Kiều, cậu đến rồi”
“Thưa bà, xin lỗi tôi đến hơi muộn, bà không bị giật mình chứ ạ?”
“Không có gì”
Nghe cuộc đối thoại giữa An Họa và người đàn ông mặc quân phục, những người
còn lại đều kinh ngạc. Không phải chồng à? Thư ký? Thư ký mang hàm Trung tá?
Ai mà dùng nổi cấp bậc này làm thư ký chứ?
Tiếp theo, một tên đàn em ghé tai gã áo đen nói nhỏ một câu khiến gã phải nhíu
mày:
“Đại ca, chiếc xe cái thằng này lái tới có biển số y hệt biển số của mình!”