Thư ký Kiều lấy giấy tờ ra, xác minh thân phận của mình, rồi nói tiếp: “Vị đồng chí
An Họa đây, là phu nhân của Tư lệnh Tiêu chúng tôi”
An Họa mỉm cười nhìn gã: “Tôi thật không ngờ, từ bao giờ mà tôi lại có thêm một
thằng cháu bất tài vô dụng như anh, chuyên ra ngoài mượn oai hùm, làm xằng
làm bậy thế này!”
Gã đàn ông áo đen vội nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả”
Thư ký Kiều nghiêm giọng: “Hiểu lầm cái gì? Làm giả biển số xe chuyên dụng của
thủ trưởng quân khu là hiểu lầm sao? Đây là vi phạm pháp luật! Chuyện này
chúng tôi sẽ điều tra đến cùng”
Người phụ nữ váy đỏ gào lên: “Chồng ơi anh sợ mụ ta làm gì, nhìn cái vẻ của mụ
ta kìa, nhìn là biết hạng lừa đảo rồi. Tư lệnh chắc chắn phải lớn tuổi lắm, làm sao
có cô vợ trẻ đẹp thế này được?”
Lời vừa dứt, gã áo đen đã vung tay tát một cú trời giáng vào mặt người phụ nữ
váy đỏ: “Cô câm miệng cho tôi!”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Người phụ nữ váy đỏ bị đánh đến ngây người, ngơ ngác nhìn gã.
Gã áo đen không thèm quan tâm đến ả nữa, trên mặt nặn ra một nụ cười, nói:
“Hôm nay là do con nhà tôi nghịch ngợm, đắc tội với phu nhân. Mong phu nhân
đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng tôi lần này” Nói đoạn, gã còn cúi người
chào An Họa một cái.
Thái độ của gã áo đen rõ ràng đã khác hẳn lúc nãy, tuy nhiên, lời nói tuy khiêm
nhường nhưng An Họa lại chẳng thấy được chút vẻ hoang mang hay sợ hãi nào.
Gã tỏ vẻ hạ mình, nhưng thực chất lại ngầm toát ra một thái độ vô liêm sỉ kiểu “bà
có thể làm gì được tôi nào”.
“Chuyện ngày hôm nay, trọng điểm không còn là mâu thuẫn giữa lũ trẻ, mà là anh
làm giả biển số xe quân đội, bôi nhọ danh tiếng của Tư lệnh Tiêu”
Gã áo đen cười đáp: “Tôi dùng biển số của Tư lệnh Tiêu chẳng qua là để vợ con
trong nhà ra ngoài thuận tiện hơn, không bị người ta bắt nạt, cũng không làm
chuyện gì xấu. Tuy nhiên chuyện này rốt cuộc là sai, sau này tôi tuyệt đối không
tái phạm nữa, về nhà tôi sẽ đập bỏ chiếc xe này ngay”
Kẻ này quá mức kiêu ngạo!
Thư ký Kiều kéo An Họa ra một bên, nhỏ giọng nói những điều mình vừa điều tra
được. Gã áo đen họ Triệu, là con thứ ba trong nhà nên mọi người thường gọi gã
là Triệu Tam. Bề ngoài gã mở công ty xây dựng, nhưng thực chất các ngành nghề
kinh doanh ngầm rất nhiều, và toàn là nghề bất chính. Ở thành phố này, sự hống
hách của Triệu Tam ai cũng biết, nhưng chẳng ai làm gì được gã vì gã đã “đút lót”
no nê cho từ trên xuống dưới. Thậm chí có người còn gọi gã là “Thổ hoàng đế”
của thành phố, thích đi ngang đi dọc thế nào cũng được.
“Phu nhân, Tiêu phu nhân” Triệu Tam híp mắt nhìn An Họa, “Có chỗ đắc tội, thật
sự xin lỗi. Tôi xin khẳng định lại lần nữa, chuyện biển số giả là tôi sai, bà có thể
để pháp luật chế tài tôi, đáng ngồi tù thì ngồi tù, tôi tuyệt không có ý kiến”
Dáng vẻ của Triệu Tam khiến người ta tức đến nghiến răng mà lại thấy bất lực.
Thủ trưởng quân đội thì đã sao? Chỉ vì một cái biển số giả mà có thể mang đại
bác đến bắn nhà gã chắc?
Thư ký Kiều bị dáng vẻ của Triệu Tam chọc giận đến mức mặt đỏ tía tai, vừa định
nói gì đó thì bị An Họa ngăn lại: “Bỏ đi, hôm nay cứ thế đã”
Thư ký Kiều: “Dì à, dì đừng sợ, bây giờ cháu sẽ lập tức”
An Họa ngắt lời anh: “Cứ thế đi, chúng ta về trước”
Trước khi đi, An Họa liếc nhìn Triệu Tam một cái, gã cười ha hả: “Tiêu phu nhân,
bà đi thong thả”
Người phụ nữ váy đỏ không phục: “Cứ thế mà để mụ ta đi sao?”
Nụ cười trên mặt Triệu Tam lập tức biến mất, gã lại vung tay tát cho người phụ nữ
kia một bạt tai nữa cho cân đối hai bên.
“Đồ không có mắt nhìn, người ta là phu nhân thủ trưởng đấy, cô còn muốn người
ta quỳ xuống lạy cô chắc?”
Ả váy đỏ ôm mặt ấm ức: “Phu nhân thủ trưởng thì đã sao, anh cũng có coi ra gì
đâu”
Vẻ mặt Triệu Tam giãn ra đôi chút, trong lòng dâng lên một sự hưng phấn khó tả.
Đúng vậy, gã vừa mới khiến phu nhân thủ trưởng phải nghẹn họng không nói
được lời nào đấy thôi. Lúc mới đầu biết thân phận của An Họa gã cũng hơi sợ,
nhưng dần dà gã nghĩ thông suốt rồi, thủ trưởng quân đội cũng chỉ quản cái mảnh
đất của đơn vị thôi, quản được đến đầu Triệu Tam gã chắc? Sợ cái con khỉ!
Lúc này Triệu Tam không hề biết rằng, trong tương lai không xa, gã sẽ phải trả giá
đắt cho sự kiêu ngạo và ngu dốt của mình.
Ở phía bên kia, thư ký Kiều hỏi An Họa: “Dì à, chuyện hôm nay chẳng lẽ cứ thế
mà bỏ qua sao?”
“Tất nhiên là không rồi. Thế nhưng, chỉ riêng tội làm giả biển số thì Triệu Tam sẽ
phải chịu hình phạt bao nhiêu chứ? Đối với loại người này, cách tốt nhất là nhổ
tận gốc, nếu không gã sẽ còn tiếp tục gây hại cho xã hội”
be-con-di-tim-chong/chuong-446-quet-sach-the-luc-den-toihtml]
An Họa dặn dò: “Chuyện phía thủ trưởng anh không cần báo cáo, để tôi nói với
anh ấy”
Thư ký Kiều gật đầu vâng lệnh.
Nửa tháng sau Tiêu Chính mới trở về, vừa thấy An Họa đã ôm chầm lấy: “Vợ ơi,
nhớ anh không?”
“Hừ, làm gì có tâm trí mà nhớ anh, em suýt bị người ta ức hiếp đến chết đây
này”
Tiêu Chính lập tức mắng: “Thằng khốn nào dám ức hiếp em?”
An Họa kể lại chuyện của Triệu Tam một lượt: “. Thực ra, em chịu chút tức giận
thì không sao, quan trọng là gã ta ngay cả anh cũng không sợ, kẻ hống hách như
vậy không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu ngoài xã hội rồi”
Tiêu Chính thần sắc nghiêm nghị nói: “Gã làm giả biển số của anh chỉ đơn giản là
để ra oai thôi sao? Sao anh cảm thấy giống như cố tình bôi nhọ anh vậy?”
“Em cũng lờ mờ cảm thấy thế, nhưng lại thấy không thông, chúng ta có quen biết
gì gã đâu”
Tiêu Chính vỗ vai vợ: “Yên tâm, chuyện này để anh xử lý, em đừng lo nữa”
“Anh định xử lý thế nào? Không thể chỉ đơn giản là phạt tội làm giả biển số đâu
đấy”
“Loại người này” Tiêu Chính nheo mắt, trầm giọng nói: “Chắc chắn làm không ít
chuyện phạm pháp, đã để anh gặp phải rồi thì nhân tiện quét sạch thế lực đen tối
luôn vậy”
Nghe thấy ý tưởng của Tiêu Chính giống hệt mình, An Họa mới yên tâm.
________________________________________
Mười giờ đêm, ánh đèn neon nhấp nháy, cuộc sống về đêm rực rỡ bắt đầu khai
màn. Tại một phòng bao trong hộp đêm, Triệu Tam miệng ngậm xì gà, ôm một
người phụ nữ trẻ đẹp. Cô ta là một ca sĩ đang nổi, vì sắp tổ chức buổi diễn tại
thành phố này nên đến gặp Triệu Tam để “chào sân”.
“Bé cưng, lại đây, cho em thưởng thức thứ đồ tốt này”
Nữ ca sĩ nũng nịu một câu, rồi nhìn theo thứ mà Triệu Tam gọi là đồ tốt. Khi nhìn
thấy đống bột trắng đó, cô ta thất sắc: “Triệu tổng, tôi không đụng vào thứ này
đâu”
“Sợ cái gì, sau này tôi bao em. lại đây, cho thêm hưng phấn”
Nữ ca sĩ vốn tưởng chỉ cần tiếp rượu, cùng lắm là bị sàm sỡ chút ít, ai ngờ Triệu
Tam còn ép cô ta. Cô ta ra sức vùng vẫy, Triệu Tam mất kiên nhẫn tát một cái
vào mặt cô ta khiến cô ta hoa mắt chóng mặt, mất sạch khả năng kháng cự.
Triệu Tam cười gằn: “Con tiện nhân, rượu mời không uống lại muốn uống rượu
phạt”
Đúng lúc Triệu Tam định ra tay thì cửa phòng bao bị đẩy mạnh ra. Một tên đàn em
hớt hải chạy vào: “Đại ca, chúng ta bị vây rồi”
Triệu Tam cau mày: “Bị ai vây?”
Thằng đàn em ngu như lợn đáp: “Em không biết, chỉ thấy họ mặc đồng phục
giống nhau thôi”
“Công an à?” Triệu Tam lập tức đứng dậy, bấm điện thoại, “Lão Cục trưởng Tề
làm cái quái gì thế, không đút lót đủ cho lão sao?!”
Điện thoại chưa kịp bấm số thì cửa phòng lại bị húc tung, mấy người mang súng
xông vào, nữ ca sĩ sợ hãi hét lên.
Triệu Tam phản xạ có điều kiện giơ hai tay lên, miệng hét: “Không biết vị đồng chí
nào dẫn đội vậy? Đừng kích động, tôi sẽ gọi điện cho Cục trưởng Tề ngay!”
Người dẫn đầu cười lạnh một tiếng: “Cục trưởng Tề cái thá gì, lão tử là lực lượng
Vũ cảnh, không thuộc quyền quản lý của lão ta!”