Mẩu lá hẹ vụn vãi đầy bàn trà, lẫn lộn trong mấy hộp đồ ăn mang về, bày ra một
cảnh tượng lộn xộn chẳng khác gì chiến trường.
Không khí bỗng chốc trở nên lúng túng. Tưởng Vũ lập tức rút một tờ khăn giấy,
vội vàng lau miệng, rồi lại cắm cúi dọn dẹp mặt bàn, trong lòng thầm nhủ: May mà
Giang Nghiên không ăn mấy món này, không thì chắc mình bị chửi tới chết.
“Gì đấy? Sao tự dưng gặp lại cô ấy?”
Tưởng Vũ cảm thấy đời đúng là như mơ.
Tối hôm trước còn thấy Giang Nghiên uống đến say khướt, miệng lẩm bẩm nói
không còn yêu Nhan Yểu nữa, thế mà vài ngày sau đã đụng mặt, có đùa nhau
không vậy trời?
“Lúc đi xem mắt”
Giang Nghiên đáp, giọng nghe thì bình thản, nhưng trong ánh mắt lại dậy sóng
từng cơn không sao kìm lại nổi.
Ánh nhìn anh dừng lại nơi bức ảnh đại diện, một bóng lưng mơ hồ dưới ánh
hoàng hôn, chẳng rõ mặt mũi ra sao, nhưng anh chỉ cần nhìn là nhận ra ngay đó
là cô.
“Woa! Phải nói là kịch tính thế này cơ à?”
Tưởng Vũ thấy món ăn trước mặt như càng thêm ngon. Dù gì thì tình tiết như
phim truyền hình thế này đúng là cực kỳ bắt vị.
Vừa húp canh vừa tò mò gặng hỏi: “Thế rồi sao? Hai người có nói chuyện gì
không? Tin nhắn lúc nãy là cô ấy nhắn à? Trời má, thêm được WeChat rồi à? Tiến
triển nhanh đấy!”
Tưởng Vũ đúng là luật sư, tốc độ nói nhanh như bắn liên thanh, giọng thì lộ rõ
vẻ hóng chuyện không giấu giếm.
“Cô ấy không nhớ tôi”
Lời vừa thốt ra, tay đang cầm đũa của Tưởng Vũ khựng giữa không trung, cả
phòng khách to lớn cũng lặng đi như tắt tiếng.
Một lúc lâu sau, Tưởng Vũ mới vội nuốt chửng miếng thức ăn trong miệng, vẻ mặt
trở nên lúng túng, cố gắng tìm lời an ủi: “Ờm… Cô ấy hồi đó vốn chẳng ở trường
nhiều, bạn cùng lớp chắc nhớ chẳng được mấy ai. Mà cũng mười mấy năm rồi,
không nhớ thì cũng… bình thường…”
Giọng càng nói càng nhỏ, đũa cũng đặt xuống, trong lòng Tưởng Vũ chỉ muốn tự
tát mình một cái.
Giang Nghiên nói ra câu đó với vẻ điềm tĩnh, nhưng Tưởng Vũ hiểu, đó là một sự
thật vô cùng tàn nhẫn.
Mười mấy năm tương tư, mười mấy năm không quên, cuối cùng hóa ra chỉ là một
trò hề.
Nhan Yểu là vết chu sa, là ánh trăng trắng muốt trong lòng Giang Nghiên. Tưởng
rằng ba năm đồng học ít ra cũng để lại chút gì trong ký ức của đối phương.
Nhưng không, hiện thực phũ phàng hơn họ tưởng.
Chẳng trách ai cả. Nghĩ lại, thời cấp ba ấy, tình cảm của Giang Nghiên quá kín
đáo. Đến cả Tưởng Vũ cũng chỉ tình cờ mới phát hiện ra.
Không ai nghĩ một học sinh xuất sắc, con cưng của thầy cô như anh lại có thể
thầm thích một cô gái nổi loạn, chẳng mấy khi đến lớp. Nếu không nhờ một lần
bắt gặp Giang Nghiên lén đặt bản kiểm điểm có tên “Nhan Yểu” lên bàn giám thị,
có khi đến giờ Tưởng Vũ vẫn chẳng hay biết gì.
Người đàn ông ngồi trên sofa im lặng đến mức khiến Tưởng Vũ thấy bất an.
“…Giang Nghiên, bỏ đi”
Chẳng rõ qua bao lâu, cuối cùng Tưởng Vũ cũng mở lời, giọng trầm thấp đầy cảm
khái.
“Cậu với cô ấy không phải cùng một kiểu người, căn bản là không có khả năng”
Vừa nói, anh ấy vừa cúi đầu gắp đồ ăn, nhưng vị giác đã chẳng còn mấy.
“Cậu thấy đó, cô ấy thậm chí còn không nhớ ra cậu là ai, thì nói gì đến mấy
chuyện ‘lén lút’ hồi cấp ba”
Giang Nghiên siết chặt ánh mắt, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại cuối cùng
cũng nhúc nhích, quay lại khung trò chuyện đang trống không. Tin nhắn anh gửi đi
như đá chìm đáy biển, không một hồi âm.
—
Chiều hôm sau.
Tưởng Vũ vừa chợp mắt một lúc trong văn phòng để bù lại đêm mất ngủ, vừa
ngáp vừa duỗi lưng bước ra khỏi phòng, vai còn đang đau ê ẩm thì cả người bỗng
khựng lại.
Má?!
Gì thế này?!
Anh ấy lùi vội hai bước, nép mình sau cánh cửa, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn.
Cặp mắt cảnh giác như thể đang rình bắt gián.
Người phụ nữ phía trước đang trò chuyện cùng đồng nghiệp của anh ấy, dáng
người duyên dáng, gương mặt xinh đẹp. Mỗi một đường nét đều khiến Tưởng Vũ
không thể không liên tưởng đến người đó.
Tối qua trong căn hộ của Giang Nghiên, anh ấy đã kéo bạn thân mình ra nói
chuyện suốt hai tiếng đồng hồ. Lôi hết mọi lý do trên trời dưới đất để phân tích vì
sao Giang Nghiên và Nhan Yểu không hợp, từ tính cách, lối sống, quan điểm cho
đến cả cung hoàng đạo. Thậm chí anh ấy còn muốn tát tỉnh bạn mình tỉnh ra khỏi
cái mớ “si mê không lối thoát” đó.
Giang Nghiên nghe vào được mấy phần thì không rõ, chỉ biết một điều, chính
Tưởng Vũ thì mất ngủ cả đêm.
Giờ đây khi thấy Nhan Yểu thật sự xuất hiện ở công ty mình, Tưởng Vũ chỉ thấy
đúng là nghiệp quật.
Mắt dán chặt vào bóng hai người bên kia, thấy gã đồng nghiệp tên Lý Chương nở
nụ cười “hoa đào nở”, trong lòng Tưởng Vũ không nhịn được mà khinh bỉ một
tiếng: “Phi”
Lý Chương hay còn gọi là “Lý Chó” theo biệt danh Tưởng Vũ đặt cho, là bạn học
đại học, sau này cùng lập nghiệp, quan hệ rất thân. Nhưng gã này nổi tiếng đào
hoa, đẹp trai, nhà có tiền, tán gái như cơm bữa.
Tưởng Vũ nhìn cái khóe miệng nhếch lên đúng chuẩn 45 độ của tên bạn mình, lập
tức cảm thấy không ổn.
“Lý chó” tám chín phần là đang tăm tia Nhan Yểu.
Anh ấy nấp trong bóng tối theo dõi suốt mười phút. Đến khi thấy Lý Chương tiễn
cô rời đi, Tưởng Vũ mới thở hắt ra, bước ra khỏi văn phòng, kéo lấy trợ lý Tiểu
Huyên vừa đi ngang qua.
“Cô gái vừa nãy là ai thế?”
“À, khách hàng mới đó anh, xinh đúng không?”
“Cô ấy tên gì?”
“Em nghe đâu hình như họ Nhan…”
Tưởng Vũ cứng đờ.
Một tiếng chửi rủa lặng lẽ vang lên trong đầu anh.
Má nó. Lại đúng là Nhan Yểu rồi!
“Cô ấy gặp vụ kiện gì thế?”
Tới lúc này, Tiểu Huyên mới nhận ra có gì đó là lạ, ánh mắt nhìn Tưởng Vũ có
chút mờ ám: “Luật sư Tưởng quan tâm đặc biệt thế, chẳng lẽ có hứng thú với
người ta à?”
“Bậy!” Tưởng Vũ lập tức phủi sạch quan hệ như dính nước sôi, gấp gáp giải thích:
“Cô ấy là bạn học cũ của tôi, hỏi một câu quan tâm thôi không được à?!”
Tiểu Huyên vốn tính đơn thuần, nghe Tưởng Vũ nói vậy cũng tin là thật.
“À thì ra là vậy. Thật ra vị tiểu thư họ Nhan đó cũng tội nghiệp lắm. Bố cô ấy lúc
sống thì chẳng quan tâm, chết rồi lại để lại cả đống nợ, mấy cổ đông trong công
ty thì rõ ràng là muốn đùn đẩy hết đống bừa bộn đó cho cô ấy, nên mới tìm đến
văn phòng luật chúng ta”
Cô gái trẻ này tuổi đời còn non, nghe chuyện bất công liền không nhịn được mà
thấy bất bình thay.
“Ban đầu cô ấy là định tìm anh đó, em thấy hôm nay anh mệt muốn chết nên lấy
đại lý do, đẩy sang cho luật sư Lý rồi”
Tiểu Huyên nói xong, giọng còn mang theo chút ý khoe công.
Tưởng Vũ sững người hai giây, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
Cô nàng này lại đi đẩy Nhan Yểu cho cái tên sắc lang như Lý Chương?!
Thà gọi anh ấy dậy còn hơn! Một kẻ vô tâm và một gã háo sắc, hai người đó mà
“nảy sinh gì đó” thì sao? Không phải hỏng bét rồi sao?!
Cảm thấy có chuyện chẳng lành, Tưởng Vũ lập tức móc điện thoại ra gọi cho
Giang Nghiên.
Đầu dây bên kia hình như đang bận, cuộc gọi đầu không có ai bắt máy. Đến cuộc
thứ hai, gần sắp tắt thì mới được kết nối.
“Giang Nghiên! Má ơi, cậu chắc không đoán được ai tôi vừa gặp đâu!”
Không chờ người kia mở miệng, Tưởng Vũ đã gấp gáp tuôn ra một câu như bắn
pháo.
Giang Nghiên vừa tan lớp, đang đi trên con đường nhỏ trong trường. Ngay
khoảnh khắc Tưởng Vũ dứt câu, anh lập tức dừng chân, siết chặt điện thoại trong
tay, không chút do dự nói ra một cái tên: “Nhan Yểu”
Chỉ có cô mới khiến Tưởng Vũ nói chuyện với anh bằng cái giọng đó.
“Đậu xanh… cậu đoán chuẩn vãi!”
Tưởng Vũ ngớ ra mấy giây, lập tức bị lệch trọng tâm chú ý.
Thế nhưng Giang Nghiên ngay khi nghe thấy hai chữ “Nhan Yểu”, đã hoàn toàn
loạn nhịp. Hàng mày hơi cau lại, lần này khi mở miệng, giọng nói mang theo sự
vội vàng mà chính anh cũng không nhận ra: “Cô ấy ở đâu?”
Tưởng Vũ: …
Ô kê, giờ thì không cần gọi tên nữa rồi.
“Ở văn phòng luật đây, tôi cũng không hiểu sao lại gặp cô ấy ở đây nữa”
Tưởng Vũ vừa nói vừa vẫy tay chào Tiểu Huyên, quay trở về phòng làm việc, vừa
đóng cửa vừa tiếp tục: “Vừa biết được là bố Nhan Yểu mất rồi, để lại cho cô ấy
một mớ rắc rối”
“Hồi cấp ba nghe đồn nhà cô ấy giàu lắm, tôi cứ tưởng vì được nhà chống lưng
nên cô ấy mới chơi bời như thế, ai ngờ theo lời trợ lý kể thì bố cô ấy hình như
chưa từng đoái hoài gì tới cô ấy”
Con đường nhỏ trong trường yên tĩnh không một bóng người, chỉ có Giang
Nghiên đứng lặng giữa không gian.
Bên tai anh là giọng nói vừa mang theo chút kinh ngạc, vừa như đang kể một câu
chuyện không liên quan của Tưởng Vũ.
Nhưng từng chữ, từng câu lại như đánh thẳng vào tim anh, đau đến khó thở.
“Bố cô ấy mất rồi”
“Để lại cho cô ấy cả đống rắc rối”
“Từ nhỏ chẳng quan tâm gì đến cô ấy”
–
Giang Nghiên chưa từng là người thích rình mò chuyện riêng người khác, dù thỉnh
thoảng biết được cũng chẳng mấy bận lòng.
Nhưng lần này, không hiểu sao lồng ngực anh như bị ai bóp chặt. Đau đến mức
không nhớ nổi làm sao để hít thở cho đúng.
Trong đầu lại hiện lên cảnh cô cầm điếu thuốc, nhìn anh mà ‘cầu tình’. Hình ảnh
cô gái với vẻ chín chắn vượt tuổi, cùng chút tàn tạ âm thầm khiến anh không thể
rời mắt.
Thời gian như ngừng trôi.
Chỉ còn lại mấy câu nói đó cứ vang mãi trong đầu anh, từng vòng từng vòng.
Tưởng Vũ nói một thôi một hồi, chẳng thấy Giang Nghiên đáp lại câu nào. Nhìn lại
màn hình, thấy vẫn đang trong cuộc gọi, bèn nghi hoặc hỏi: “Ê? Gì vậy? Mạng lag
à?”
“Cậu nhận vụ đó đi”
Giang Nghiên bỗng lên tiếng, giọng nói trầm khàn, mang theo cảm xúc nào đó
không rõ ràng.
“Hả? Vụ nào cơ?” Tưởng Vũ ngẩn người, chưa hiểu gì.
Ánh mắt Giang Nghiên tối lại, lần này nói rõ ràng rành mạch, ngữ điệu không cho
phép từ chối: “Tôi nói là vụ kiện. Cậu giúp cô ấy kiện”
Tưởng Vũ cứng họng một lúc, rồi hét lên: “Không phải chứ anh bạn! Cậu cũng
biết tôi đang bù đầu vì đống việc, còn là cố vấn pháp lý cho Hải Dược nữa, lấy
đâu thời gian mà nhận thêm vụ này?!”
Thật ra trong văn phòng, lĩnh vực sở trường của Tưởng Vũ và Lý Chương không
giống nhau. Lý Chương chuyên về mấy vụ ly hôn, còn Tưởng Vũ lại giỏi xử lý các
rắc rối liên quan đến công ty, cổ phần, hợp đồng.
Nghe trợ lý mô tả sơ sơ, thì vụ của Nhan Yểu đúng kiểu Tưởng Vũ chuyên trị.
Có điều anh ấy rất bận! Bận muốn rớt phổi!
Lý Chương tuy là đào hoa, nhưng chuyên môn không tệ. Để anh ta làm vụ này
cũng ổn, tự dưng nhảy vào tranh việc làm gì?
“Bận?”
Giang Nghiên nhướng mày, giọng lạnh đi mấy độ.
Tưởng Vũ chẳng mảy may nhận ra, tiếp tục càm ràm: “Thì đúng là bận thiệt mà!”
“…Vậy để tôi gọi cho chú hai, bảo ông ấy đổi cố vấn pháp lý của Hải Dược”
Giọng Giang Nghiên lạnh tanh, bâng quơ như thể đang nói một chuyện chẳng liên
quan.
Tưởng Vũ nghẹn họng, suýt nữa tắt thở.
“Khoan khoan khoan! Đại ca, tôi sai rồi! Tôi rảnh! Tôi rảnh lắm! Vụ này để tôi
nhận! Tôi nhận được chưa?!”
Mẹ kiếp suýt quên mất, tập đoàn Hải Dược là của nhà Giang Nghiên!
–
Nửa tiếng sau.
Nhan Yểu vừa trở về căn hộ, điện thoại liền hiện lên một lời mời kết bạn WeChat:
【Xin chào, tôi là luật sư Tưởng của văn phòng luật Giang Lợi. Tôi rất quan tâm
đến vụ kiện của cô, không biết có thể nói chuyện kỹ hơn không?】
–
【Tác giả có lời muốn nói】
Không chậm nhiệt, không chậm nhiệt đâu.