“Luật sư Tưởng?”
Nhan Yểu khẽ nhíu mày, trong đáy mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.
Việc đối phương có được WeChat của cô cũng không có gì lạ, dù sao cô cũng đã
để lại thông tin liên lạc ở văn phòng luật. Nhưng điều khiến cô thắc mắc là, tại sao
vị luật sư này lại chủ động liên hệ?
Cô còn nhớ rõ lời của trợ lý văn phòng hôm trước nói rằng lịch trình của luật sư
Tưởng dạo này dày đặc, gần như không còn thời gian xử lý vụ của cô. Nhan Yểu
hoàn toàn hiểu chuyện đó, luật sư nổi tiếng bận rộn là bình thường. Hồi còn ở Mỹ,
cô cũng từng hẹn hò với một anh luật sư, suốt ngày bay tới bay lui, một tháng gặp
nhau chẳng được mấy lần, thế mà đấy lại là một trong số ít mối tình của cô kéo
dài được hơn ba tháng.
Nên khi nghe nói luật sư Tưởng không rảnh, cô cũng không miễn cưỡng.
Nhưng giờ thì sao?
Luật sư Tưởng lại chủ động liên hệ? Còn bảo là “rất có hứng thú với vụ kiện của
cô”?
Cảm giác bất thường trong lòng cứ thế lớn dần. Nhan Yểu vẫn ấn nút chấp nhận
lời mời. Còn chưa kịp nhắn gì thì bên kia, vị “đại luật sư bận rộn” đã nhanh chóng
giới thiệu:
Luật sư Tưởng: Bạn học cũ lâu ngày không gặp! Tôi là Tưởng Vũ nè.
Bạn học cũ?
Nhan Yểu ngẩn ra khi nhìn thấy dòng tin ấy.
Dạo này sao toàn gặp lại người xưa vậy trời?
Nhan Yểu: ?
Thấy đối phương gửi một dấu hỏi lạnh tanh, Tưởng Vũ lập tức hiểu cô chắc chắn
là đã quên sạch anh ấy rồi.
Vội vàng nhắn tiếp:
Tưởng Vũ: Học cùng cấp ba đó, tụi mình cùng lớp mà!
Thật ra Nhan Yểu chẳng có ấn tượng gì về cái tên này cả. Cô lục lọi ký ức một hồi
cũng không tìm được chút hình ảnh nào liên quan đến người tên “Tưởng Vũ”.
Nhan Yểu: Chào anh.
Hai chữ cụt ngủn kèm một dấu chấm tròn trịa hiện ra trên màn hình khiến Tưởng
Vũ nhìn mà phải bĩu môi.
Trời má, lạnh lùng thật đấy. Chắc là không nhớ mình thật rồi.
Tưởng Vũ: Vụ của cô, tôi có nghe Lý Chương kể sơ qua. Lĩnh vực này tôi quen
rồi, kiện gần như chắc thắng.
Nhan Yểu vẫn cảm thấy kỳ lạ. Chỉ dựa vào một mối quan hệ “bạn học cũ” vốn
không thân thiết thì đâu có lý do gì để khiến một luật sư siêu bận rộn đích thân
đến nhận vụ này?
Cô thật sự không có ấn tượng gì với người tên Tưởng Vũ. Có khi hồi cấp ba họ
chưa từng nói với nhau một câu. Mối “tình đồng môn” ấy, so với người lạ trên phố,
cũng chẳng hơn bao nhiêu.
Nhan Yểu: Cảm ơn, không cần đâu. Tôi đã bàn xong với luật sư Lý rồi.
“Ế!!! Từ chối luôn á?!!”
Tưởng Vũ trợn tròn mắt ngay trong văn phòng, cảm thấy hơi mất mặt.
Trợ lý Tiểu Huyên lúc trước còn nói rõ là Nhan Yểu đến là để tìm anh ấy mà? Mới
có bao lâu đâu, mà đã bị Lý Chó tán đổ rồi?
Nhớ đến cuộc gọi với Giang Nghiên hôm trước, sống lưng Tưởng Vũ bất chợt
lạnh toát. Anh ấy gấp rút gõ lại tin nhắn:
Tưởng Vũ: Lý Chương giỏi ly hôn hơn. Vụ của cô liên quan đến công ty, tôi mới là
chuyên môn.
Nhan Yểu: Tôi nghe trợ lý nói anh gần đây rất bận, không muốn làm phiền thêm.
Tưởng Vũ: Bận gì mà bận! Chắc trợ lý nhớ nhầm rồi đó.
Trước sự nhiệt tình hơi quá đà của vị “bạn học cũ”, Nhan Yểu bắt đầu thấy khó
xử. Cô khẽ nhíu mày, tay vén tóc, tay kia lướt qua lướt lại màn hình, đang nghĩ
xem nên từ chối thế nào cho khéo.
Ánh mắt nheo lại, đang định dứt khoát phá vỡ mối “tình bạn” mong manh này thì
một tin nhắn khác chậm rãi hiện lên:
Tưởng Vũ: Thôi được rồi… Là Giang Nghiên nhờ tôi giúp cô đấy. Dù sao cũng là
bạn học cũ cả, giúp một tay cũng chẳng đáng gì.
Thấy cái tên quen thuộc kia, ánh mắt Nhan Yểu tối đi, vẻ mặt cũng bất ngờ trở
nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Lại là một câu “tiện tay giúp đỡ”.
Giang Nghiên…
Cái tên ấy xoay vòng trong đầu, mang theo một thứ dư vị khó diễn tả.
Nhan Yểu rút bao thuốc trong túi áo ra một cách thành thục, cúi đầu ngậm một
điếu, tiện tay vứt hộp lên bàn trà. Sau đó lại móc bật lửa, “tách” một tiếng châm
lửa.
Trong khoảnh khắc, làn khói mờ nhòa che khuất ngũ quan của cô, cũng khiến ánh
mắt trở nên mông lung.
Một điếu thuốc hút tới tận cùng, cô trầm mặc rất lâu. Cuối cùng dập tàn
thuốc trong gạt tàn, rồi cầm lấy điện thoại, hai tay gõ dòng chữ: Được, vậy phí
dịch vụ cứ tính theo giá thị trường. Ngoài ra tôi trả thêm anh mười vạn.
Tưởng Vũ vốn đã chuẩn bị tinh thần làm không công, giờ thấy cô ra tay hào
phóng thế này thì suýt nữa bật thốt thành tiếng “má ơi”, sau đó vội gõ lại: Không
cần không cần! Là bạn học cũ mà, tính 8 phần giá thị trường là được rồi.
Nhan Yểu: Vậy tôi vẫn nên để luật sư Lý làm.
Tưởng Vũ: Đừng đừng đừng! Cứ theo giá cô nói đi!
–
Thống nhất được thời gian gặp mặt bàn chi tiết, Tưởng Vũ vội lau mồ hôi trên
trán.
Làm nghề này bao năm, đây là lần đầu tiên gặp phải kiểu “mình muốn giảm giá
mà đối phương không chịu nhận”.
Anh ấy kéo lỏng cà vạt, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm cảm khái: Vì anh
em, đúng là mình bỏ ra quá nhiều rồi…
…Mười vạn cơ mà. Ngon phết.
—
Trong căn hộ yên tĩnh, Nhan Yểu đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, ngắm
nhìn thành phố quen thuộc mà cũng xa lạ dưới chân, một cảm xúc khó gọi tên
dâng lên trong lòng.
Cảm giác khác lạ ban nãy giờ càng lúc càng rõ.
Nhan Yểu cúi đầu mở WeChat, kéo xuống tin nhắn bị đẩy lùi xuống phía dưới.
Giao diện trống trơn, chỉ còn duy nhất một dòng tin được gửi tối hôm qua, nằm im
lìm ở đó.
Cô không nghĩ sẽ liên lạc với Giang Nghiên nữa, cũng không muốn. Đến cả phép
lịch sự tối thiểu cũng lười giữ.
Người lớn từ chối thường bằng cách im lặng.
Thế nhưng tình huống bây giờ lại khiến cô hơi khó xử.
Từ chối sự giúp đỡ quá nồng nhiệt thì thành vô lễ, nhận thì lại thành mang ơn.
Nhưng không thể phủ nhận, hiện tại cô thật sự cần một luật sư đủ mạnh để giải
quyết mớ rắc rối này.
Giang Nghiên làm sao biết được?
Chắc là Tưởng Vũ gặp cô ở văn phòng luật, rồi kể lại với anh. Bình thường người
khác chỉ coi đó là chuyện tám nhảm, nhưng Tưởng Vũ dù bận vẫn rảnh ra mà liên
hệ, quá rõ là vì có người nhờ.
Nhan Yểu không nghĩ chỉ dựa vào tình bạn học sẽ khiến Giang Nghiên ra tay giúp
đỡ. Nếu anh không phải kiểu người hiền lành vô tâm, thì lý do còn lại chỉ có thể là
sự hấp dẫn giữa nam và nữ.
Trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt cô trầm xuống, trực tiếp bấm gọi thoại.
Khoảng hai giây sau, đầu bên kia bắt máy. Người kia lên tiếng trước, giọng trầm
lạnh mang theo chút bất ngờ, xuyên qua loa điện thoại truyền tới tai cô: “Nhan
Yểu?”
“Ừ” Cô đáp. Khuôn mặt vô cảm phản chiếu qua lớp kính: “Chuyện Tưởng Vũ, là ý
của anh à?”
Đầu bên kia im lặng hai giây, có vẻ không ngờ cô lại nói thẳng như vậy, cũng
không ngờ mục đích cuộc gọi lại đơn giản đến thế.
“Ừ, cậu ấy rảnh. Vụ đó cậu ấy giỏi nhất”
Nhan Yểu cụp mắt, trong khoảnh khắc cũng không biết nên vạch rõ ranh giới thế
nào với người này.
Lúc này, giọng nam chậm rãi vang lên: “Đừng để ý. Là bạn học, chỉ là tiện tay giúp
thôi”
Cô bật cười khẽ qua kẽ răng, tiếng cười truyền qua điện thoại, như lọt thẳng vào
lồng ngực anh.
Giang Nghiên siết nhẹ điện thoại, nhịp thở hơi loạn, nhưng ngoài mặt vẫn không
có biểu hiện gì.
“Anh thích giúp người khác thế à?” Giọng Nhan Yểu có chút ẩn ý. Câu nói đầy vẻ
trêu chọc khiến anh nhất thời không biết đối đáp thế nào.
Thật kỳ lạ. Trước giờ chẳng ai nói với cô như vậy. Thế mà từ khi gặp anh, câu này
lại xuất hiện hết lần này tới lần khác.
“Ừ” Giọng Giang Nghiên bình tĩnh như đang nói về chuyện ăn cơm uống nước.
Nhan Yểu bỗng thấy có chút buồn cười. Có khi suy nghĩ ban nãy đúng là tự mình
đa tình.
“Xem ra anh là người tốt rồi” Cô nói, môi vẫn vẽ một nụ cười nhàn nhạt.
Giang Nghiên tuy chưa từng yêu đương, nhưng anh biết bị gọi là “người tốt”
chẳng phải chuyện hay ho gì.
Phía sau chữ “người tốt”, thường là “tình cảm đơn phương”, là “sự giúp đỡ vô
ích”.
Ánh mắt anh tối lại, đang định lên tiếng phản bác thì…
“Lần sau đừng làm thế nữa”
Lồng ngực khựng lại. Một câu nhẹ như không, lại giống như tuyên án, ngay cả
sự tử tế đơn thuần cũng không còn chỗ tồn tại.
Anh muốn hỏi vì sao, nhưng đến cả can đảm để mở miệng cũng không còn.
“Tôi là kiểu người không tốt lành gì. Có những sự giúp đỡ, tôi thấy mình không
xứng nhận”
Nhan Yểu nói, cơn thèm thuốc lại trỗi lên, rõ ràng lúc nãy mới hút xong một
điếu.
Giang Nghiên cúi đầu, bàn tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm.
Yết hầu anh khẽ lăn lên lăn xuống. Trong văn phòng yên tĩnh đến mức nghe được
cả tiếng hít thở, giọng nói dịu dàng của cô vang lên như một nhát dao, lặng lẽ mà
cắt vào tim anh từng nhát, từng nhát.
Đúng vậy. Cô là người rất tệ.
“Buổi tụ lớp hôm đó, sao em không đến?” Giang Nghiên hỏi, giọng hơi khàn.
Anh chỉ muốn biết ba năm đó, trong lòng cô có lưu lại chút gì không?
“Tôi đâu có nghĩ là các người sẽ mời tôi”
Tách, tiếng bật lửa vang lên.
Cô lại hút thuốc.
“Em cũng là học sinh lớp 6.”
“Ừ” Giọng cô nhẹ nhàng, như cười như không, gãi đúng vào trái tim anh.
Nhưng rồi câu tiếp theo lạnh lùng như nước: “Nhưng tôi chẳng nhớ gì nữa cả.
Bạn học cũ, mặt mũi, tên tuổi… tôi chẳng nối được ai với ai”
“Anh cũng biết mà, hồi cấp ba tôi quậy dữ lắm, chắc cũng chẳng ai ưa gì tôi. Tự
nhiên xuất hiện chỉ thêm phiền”
Rõ ràng là câu tự giễu, nhưng Giang Nghiên hiểu, cô thật sự không để tâm.
Không để tâm đến “bạn học”, không để tâm đến những năm tháng đó, càng không
để tâm đến một người mà đến tên cô cũng không nhớ nổi.
“Không có đâu. Mọi người đều mong em đến”
“Chắc chỉ có mình anh thôi” Cô cười nhẹ.
Khoảnh khắc ấy, hốc mắt anh cay xè, tầm nhìn đỏ ngầu.
Đường quai hàm căng chặt, anh nín thở, sợ nếu lỡ thở mạnh sẽ để lộ sơ hở.
“Đùa thôi mà. Dù sao cũng là chuyện đã qua rồi” Nhan Yểu nói nhẹ tênh, chẳng
nhận ra mình vừa xé toạc vỏ bọc mà anh mất bao năm gồng giữ.
“Cảm ơn chuyện vụ kiện nhé. Hôm nào mời anh ăn cơm”
Câu chuyện kết thúc tại đó.
Giang Nghiên cũng chẳng rõ mình cúp máy như thế nào.
Màn hình vẫn sáng, dừng ở danh sách tin nhắn WeChat.
Ảnh đại diện của cô vẫn ở đầu tiên, từ lúc cô xuất hiện cho đến bây giờ, chưa
từng rời khỏi vị trí đó.
Cảm giác nghèn nghẹn nơi ngực, như có một bàn tay vô hình siết lấy trái tim.
Thứ cảm xúc này có thể gọi là tủi thân.
Yêu thầm đúng là chuyện rất đau đớn.
Cứ âm thầm ôm lấy tình cảm, chẳng dám hé môi, làm mấy chuyện tưởng là cảm
động trời đất, cố dốc toàn bộ dịu dàng, mà chẳng biết trút đi đâu.
Sợ bị phát hiện, nhưng khi cô hoàn toàn chẳng hay biết gì, lại tự thấy mình thật
bất công.
Nhưng cô làm gì sai đâu?
Cô chỉ là không thích anh mà thôi.
Màn hình điện thoại dần tối đi.
Người đàn ông rơi người xuống ghế, tay che mắt lại, lặng lẽ rơi vào im lặng.