Một bộ ảnh chân dung, chụp từ lúc hoàng hôn đến khi trời tối mịt.
Tầng hai bị một bức tường chắn kín hoàn toàn tầm nhìn, diện tích studio cũng
không nhỏ. Đám nhân viên bên dưới, sau khi A Mỹ đi xuống, liền rất có ăn ý mà tụ
lại một chỗ, không nhịn được thì thào bàn tán:
“Ê, kia là bạn trai của sếp hả? Ngoại hình này cũng hơi quá đáng rồi đấy nha?”
“Có gì mà quá? Sếp tụi mình còn xinh hơn cả người trong giới giải trí nữa kia kìa”
“Lăn lộn với sếp bao lâu nay rồi, mà tôi chưa từng thấy chị ấy dắt đàn ông đến
studio bao giờ, chẳng lẽ lần này là nghiêm túc thật?”
“Vậy chẳng phải sếp định rửa tay gác kiếm rồi sao? Không được đâu nha, đàn
ông trên đời này nhiều như vậy, sao có thể treo cổ trên một cái cây cho được, dù
cái cây này đúng là mọc cũng đẹp thật đấy”
…
Với tư cách là trợ lý của Nhan Yểu, A Mỹ đứng bên cạnh nghe đồng nghiệp tám
chuyện, nghĩ đến khoảnh khắc tận mắt chứng kiến lúc nãy, không nhịn được tặc
lưỡi hai tiếng.
Nếu sếp thật sự treo cổ trên cái cây đó, thì đúng là không lỗ, đẹp y như tiên giáng
trần vậy.
“Cả buổi ở trên đó chụp ảnh, sao lại chẳng thấy có động tĩnh gì hết vậy? Tính ra
cũng lâu lắm rồi còn gì?” Có người bỗng thắc mắc.
A Mỹ nghiêng đầu, dùng ánh mắt kiểu “trẻ trâu, cái này mà cũng không hiểu” liếc
nhìn cậu ta, phản pháo: “Muốn có động tĩnh gì hả? Cậu tưởng sếp nhà mình chụp
ảnh là chụp miễn phí đấy à? Lúc chụp không biết thu chút ‘phí lợi ích’ chắc?”
Vừa dứt lời, gương mặt mọi người đều hiện vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt lượn
qua lượn lại, rồi lại có người nén cười nói: “Ê, vậy chẳng phải càng nên có động
tĩnh sao?”
“Thằng nhóc này gan to đấy à? Muốn nghe sếp live luôn chắc? Ảnh sửa xong
chưa mà còn rảnh ở đây đùa cợt!” A Mỹ vung tay vỗ lên đầu người kia một cái rõ
to, giải tán luôn cái hội tám chuyện này.
Tới giờ tan làm, cả studio rất biết điều mà rút lui êm ru, lúc rời đi còn nhẹ nhàng
như mèo, sợ làm ồn đến hai người ở tầng trên.
Dưới bóng tối bao phủ, studio chỉ còn vài chiếc đèn nhỏ tỏa ánh sáng yếu ớt.
Riêng tầng hai vẫn sáng trưng. Mãi đến khi mọi thứ rơi vào tĩnh lặng, Nhan Yểu
mới dừng tay, đứng trước bàn làm việc, lật xem loạt ảnh vừa chụp.
Phòng chụp sau khi tắt hết đèn chiếu liền tối hẳn, ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống,
tỏa ra một bầu không khí yên tĩnh khó diễn tả.
Giang Nghiên đã mặc chỉnh tề trở lại, nhìn người phụ nữ trước bàn làm việc, ánh
mắt không khỏi tối thêm vài phần.
Tóc dài của cô vốn được buộc tùy ý, sau mấy tiếng vì đủ thứ lý do mà bung ra,
giờ bị cô vén hết qua vai trái, để lộ đường nét cổ vô cùng hoàn hảo. Chiếc sơ mi
trắng rộng thùng thình lại bị kéo bung thêm mấy nút, cổ áo trễ xuống, làm lộ cả
dây áo lót màu lam đậm.
Nhan Yểu tuy gầy, nhưng dáng người đâu ra đó, đường cong đầy đặn uốn lượn,
thi thoảng bất giác lại toát ra vài phần gợi cảm. Đây cũng là lý do khiến không ít
đàn ông mê cô như điếu đổ.
Giang Nghiên không nói một lời, lặng lẽ bước đến ôm nhẹ eo cô từ phía sau, cúi
đầu thu hết cảnh xuân vào đáy mắt.
Hôm nay Nhan Yểu mặc nội y kiểu cơ bản nhất, không hoa văn, không điểm xuyết
gì, vậy mà trong mắt Giang Nghiên lại gợi cảm vô cùng. Độ cong vừa vặn, khe
ngực mờ mờ, cả đóa hoa hồng úa héo bên dưới xương quai xanh nữa, tất cả
không ngừng khiêu khích dây thần kinh của anh.
Giang Nghiên được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, vẫn luôn tự nhận mình là
người biết chừng mực. Nhưng lúc này, dục vọng đã hoàn toàn lấn át lý trí, đến
mức anh chẳng thể dời mắt khỏi vài chỗ nhất định.
Dù thầm khinh bỉ bản thân vì não toàn “sâu”, nhưng nghĩ lại thì chẳng phải đúng
như cô vừa nói sao, anh cũng thèm muốn thân thể cô đến phát điên.
Trong suốt mười năm trước, vào những đêm dài cô độc, người đàn ông nhát gan
ấy chưa từng dám mơ tưởng tới chuyện như vậy. Nỗi đau của việc yêu mà không
thể có khiến anh chỉ cần nhìn thấy cô trong mơ thôi cũng đã vui đến phát điên.
Người ta bảo, biết đủ thì mới vui. Nhưng Giang Nghiên phát hiện, với Nhan Yểu
thì anh không bao giờ thấy đủ.
Anh tham lam muốn cô nhìn anh nhiều hơn chút, muốn cô ở bên anh lâu hơn
chút, muốn cô yêu anh thêm một chút. Đến cả trong đêm cũng nảy sinh đủ thứ ý
nghĩ táo bạo, khiến bản thân chẳng lúc nào yên ổn.
Ánh mắt anh sâu thẳm, cháy bỏng tình yêu như thủy triều cuộn trào, cúi đầu đặt
một nụ hôn nhẹ lên vai cô.
Nhan Yểu vẫn chăm chú xem ảnh, chẳng hề phát hiện, cũng không ngăn cản anh
muốn làm gì thì làm.
Cô đã không còn là cô bé mười bảy mười tám tuổi năm nào. So với một gã trai
giữ thân suốt hai mươi tám năm như Giang Nghiên, thì cô càng phóng khoáng
hơn nhiều trong chuyện này.
“Ảnh chụp thế nào?” Giang Nghiên khẽ hỏi, giọng nói khàn hẳn đi.
“Rất ổn. Vài hôm nữa chỉnh xong sẽ gửi cho anh”
Trên vai bỗng truyền đến những cái hôn tỉ mỉ đến mức ngứa ngáy. Không biết từ
lúc nào, người đàn ông từng phải dạy cách hôn giờ lại dần trở nên táo bạo hơn,
nhất là những lúc chỉ có hai người, luôn thích làm vài trò mờ ám như vậy.
Nhưng Nhan Yểu biết, anh chỉ dám thế này thôi.
Gọi là “giải khát tạm thời” là vậy đấy.
Cô không phải chưa từng nghĩ đến chuyện thật sự ngủ với anh. Chỉ là, đêm đó ở
ban công nhà anh, khi nghe anh nói “chúng ta từ từ thôi”, cô lại thấy có lẽ mình
cũng có thể thử “từ từ” một chút.
Từ từ mà thưởng thức, từ từ mà cảm nhận, đồ ngon ấy mà, thì phải kiên nhẫn
mới nhấm nháp được hết vị ngon.
“Anh muốn tấm này”
Giang Nghiên bỗng mở lời, tay Nhan Yểu đang cầm chuột cũng thoáng khựng lại,
nhìn tấm ảnh hiện trên màn hình, khẽ nhướn mày.
Đó là một bức chụp ngẫu hứng, có cả hai người trong khung hình. Dưới ống kính,
người đàn ông cởi trần ôm eo người phụ nữ, tựa đầu lên ngực cô, nơi cổ áo
đang mở rộng, đôi môi dường như hữu ý vô tình chạm vào dây áo lót màu đen.
Tư thế thân mật, toát lên vẻ gợi cảm thầm kín. Vết hôn trên cổ anh cũng đẩy sự
mập mờ của bức ảnh lên đỉnh điểm.
Nhan Yểu không lộ mặt, khi đó là một khoảnh khắc bừng cảm hứng, cô tháo luôn
nút áo, ôm lấy Giang Nghiên khi anh vẫn còn sững sờ. Áo buông lơi ở khuỷu tay,
chỉ mặc độc một chiếc bra, với Giang Nghiên thì đúng là phạm quy quá thể.
Cô vẫn còn nhớ lúc chụp, anh cứng đờ như khúc gỗ, vậy mà lúc lên hình lại ra kết
quả cực kỳ xuất sắc.
Tấm ảnh rất đẹp, chỉ là cái giá phải trả là khi chụp xong, hai người lại quấn nhau
hôn hơn nửa tiếng mới tiếp tục được buổi chụp ảnh.
“Anh muốn dùng làm hình nền điện thoại” Người đàn ông vừa nói vừa siết chặt
vòng tay ôm lấy eo cô, kề sát bên tai thì thầm: “Đặt làm màn hình chính, chỉ để
mình anh xem”
Ánh mắt Nhan Yểu khẽ trầm xuống, không ngờ thầy Giang khi yêu lại là kiểu có
thiên phú bẩm sinh, học mấy chiêu tán tỉnh còn nhanh hơn cả máy.
“Thầy Giang cũng thích chơi mấy chiêu này à?”
“Không được sao?” Anh hỏi.
Nhan Yểu khẽ nhếch môi cười: “Tất nhiên là được, chỉ sợ đến lúc đó điện thoại để
bên cạnh, anh lại chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc”
Giọng điệu mang theo vài phần ngạo mạn, nhưng sự thật thì đúng là vậy thật.
Đúng lúc này, góc trên bên phải màn hình máy tính hiện lên thông báo email mới.
Nhan Yểu nhấp mở, phát hiện đó là thư từ một địa chỉ ẩn danh, người gửi không
nói rõ mục đích, chỉ đính kèm một tập tài liệu, chính là bảng timeline chi tiết sự
việc của cô và Trần Vũ Luân ở khách sạn hôm đó, kèm theo những “nguồn” tin
tức đen tối từng bị đào ra trước kia.
Không khí thoáng chốc trở nên nghiêm túc, Nhan Yểu lướt nhanh qua nội dung,
sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo, tâm trạng rõ ràng không còn bình thường nữa.
Tài liệu vô cùng chi tiết, thậm chí còn vạch trần kẻ đứng sau mà trước giờ cô tìm
mãi chưa ra, là Hồng Xu Mẫn.
Ánh mắt Nhan Yểu thoáng hiện tia lạnh lẽo, Giang Nghiên đứng phía sau cô cũng
theo từng trang tài liệu mà lướt đọc hết một lượt, sắc mặt dần trở nên âm trầm.
Cảm nhận được người trong lòng đang có điều bất ổn, Giang Nghiên vừa nới lỏng
vòng tay, định mở miệng thì thấy Nhan Yểu đã đột ngột đứng dậy, cầm theo bao
thuốc và điện thoại đặt trên bàn làm việc, không nói một lời mà đi thẳng xuống
lầu.
Giang Nghiên đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô rời đi, nhưng không đuổi
theo.
Anh luôn cảm thấy, vào những lúc như thế này, Nhan Yểu là người không thích bị
người khác xen lời.
Mãi đến khi bóng cô khuất hẳn khỏi tầm nhìn, Giang Nghiên mới thu ánh mắt lại,
quay lại nhìn màn hình máy tính, chau mày xem lại tập tài liệu kia thêm lần nữa.
–
Tầng một, phòng hút thuốc.
Căn phòng tối om không bật đèn, chỉ có một khung cửa sổ lớn mở toang, để ánh
trăng len vào, chiếu sáng một góc nửa tối nửa sáng.
Nhan Yểu đứng dựa bên cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc mảnh, ánh lửa lập
lòe hắt lên làn khói mỏng mơ hồ, mang theo một cảm giác cô tịch khó tả.
Khi Giang Nghiên bước vào, dưới sàn đã rải rác ba bốn mẫu tàn thuốc. Tuy cửa
sổ mở to, nhưng có lẽ vì người phụ nữ kia hút quá nhiều, khói thuốc vẫn vẩn
đặc trong không khí.
Vốn là người không rượu không thuốc, thế nhưng sau khi gặp Nhan Yểu, Giang
Nghiên như thể lúc nào cũng lảng vảng bên ranh giới sa ngã, rượu thì đã uống vài
lần, thuốc chưa dám động đến, trừ lần đầu tiên ngu ngốc rít một hơi rồi sặc
muốn chết, còn lại toàn là ngửi khói thuốc từ cô mà thành quen. Không biết
từ bao giờ, anh đã không còn thấy khó chịu nữa, khác hẳn với lần hai người cùng
ăn tối trong phòng riêng, anh bị khói thuốc xộc cho ho sặc sụa.
Ánh trăng rọi xuống người cô, phủ một lớp sáng dịu lành lạnh, khiến lòng anh bất
giác chùng xuống.
Cổ áo của cô vẫn còn buông hờ, dưới ánh trăng nhàn nhạt, cô hơi cúi đầu, giữa
hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, tay kẹp thuốc lá, dáng vẻ mang theo một nét sa
sút khó gọi tên.
Khả năng ghi nhớ siêu phàm khiến Giang Nghiên đã thuộc nằm lòng nội dung tập
tài liệu kia. Còn về cái tên Hồng Xu Mẫn, anh từng nghe qua, biết là một ảnh hậu,
nhưng không ngờ bà ta lại có liên quan đến quá khứ của Nhan Yểu.
Đối với Nhan Yểu, chắc hẳn đó là một ký ức chẳng mấy vui vẻ. Còn mối thâm thù
giữa hai người rốt cuộc sâu cạn thế nào, đến mức khiến một đại minh tinh phải ra
tay sau lưng như thế, Giang Nghiên hoàn toàn không rõ.
Anh đứng cách cô ba bước, mãi đến khi cuối cùng không nhịn được nữa mới đi
đến, đứng trước mặt cô, không nói lời nào, cúi đầu, nhẹ nhàng cài từng chiếc cúc
áo cho cô.
Bàn tay cầm thuốc của Nhan Yểu khẽ khựng lại, như mặt hồ chết lặng đột
nhiên nổi lên một làn sóng, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang cẩn thận cúi
đầu trước mặt.
Ngay lúc cánh cửa vừa mở, cô đã nhận ra có người bước vào. Nhưng anh không
đến gần, cô cũng coi như không thấy. Thế mà giờ đây, trông thấy dáng vẻ nghiêm
túc của anh, ánh mắt chuyên chú khi cài từng chiếc cúc áo, chẳng hiểu sao, tâm
trạng cô lại nhẹ bớt đi một chút.
“Không tò mò sao?” Nhan Yểu lên tiếng, tay vẫn cầm điếu thuốc, vô thức đưa ra
ngoài cửa sổ.
“Tò mò chứ. Nhưng nếu em không muốn nói, anh sẽ không hỏi”
Giang Nghiên đáp, lời vừa dứt cũng là lúc cài xong chiếc cúc cuối cùng nơi cổ áo,
tay nhẹ nhàng vuốt phẳng lại vải áo.
Vốn dĩ Nhan Yểu không định nói. Cô không có nhu cầu giãi bày, càng không thích
kể cho ai nghe về những chuyện không mấy tốt đẹp trong quá khứ. Có lẽ đúng
hơn là cô không muốn để người khác thấy được mặt tối của mình.
Nhưng có lẽ vì người đàn ông này quá ngoan ngoãn, quá biết điều, hoặc là đêm
nay ánh trăng quá dịu dàng.
Nhan Yểu nhìn thẳng vào mắt anh, im lặng chốc lát rồi chậm rãi nói: “Hồng Xu
Mẫn hồi xưa lúc còn chưa nổi tiếng, là tình nhân của ba em”
“Em không biết họ quen nhau thế nào. Chỉ nhớ là một ngày nọ, ba em đưa bà ta
về nhà. Lúc ấy em mới biết ông ta lại đổi thêm một cô minh tinh nhỏ khác”
Giọng cô nhàn nhạt, thản nhiên như thể đang kể chuyện của người khác.
“Em với bà ta cũng chẳng có thù oán gì lớn, cùng lắm là nhìn nhau không vừa
mắt. Nếu thật có khúc mắc gì thì chắc là do em từng tát bà ta một cái”
Lúc còn đi học, cô vẫn sống trong căn hộ gần trường, nhưng từ khi “lão già khốn
nạn” đưa người về nhà chính, cô cũng dọn về theo.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là không muốn để Hồng Xu Mẫn sống yên
ổn quá thôi. Giờ nghĩ lại, thời đó mình đúng là còn trẻ, suy nghĩ cũng thật trẻ con.
Cô đúng là ghét Hồng Xu Mẫn, mà nói thật thì xưa nay chẳng có ai trong số tình
nhân của “lão già khốn nạn” kia khiến cô có chút thiện cảm nào cả. Đối với Hồng
Xu Mẫn thì càng có chút chán ghét lẫn thù địch. Nhưng Nhan Yểu cũng hiểu,
người khiến cô bị đuổi sang Mỹ năm đó, kỳ thực không phải bà ta.
Gã khốn đó từ lâu đã muốn tống cổ cô đi rồi, chỉ là hôm đó có một cái cớ quá vừa
vặn mà thôi.
“Sau đó thì sao?” Giang Nghiên hỏi, hai bàn tay bên người siết chặt lại lúc nào
không hay.
Nhan Yểu kể rất đơn giản, nhưng anh biết mọi thứ không thể chỉ nhẹ nhàng như
cô nói được.
“Sao nữa? Sau đó thì em sang Mỹ chứ sao”
Nhan Yểu rít một hơi thuốc cuối, dập tắt đầu lọc cháy đỏ.
Ánh mắt Giang Nghiên chợt tối sầm lại, anh chưa từng ngờ rằng sau sự biến mất
đột ngột của cô năm ấy lại ẩn giấu một nguyên do phức tạp đến thế.
Một nỗi xót xa cuộn trào như thủy triều, khiến anh mở miệng cũng thấy khó khăn:
“Hồi đó em đi quá đột ngột, anh đã thử đủ cách để tìm em, nhưng em…”
“Tìm em? Tìm em làm gì?” Nhan Yểu khẽ nhướn mày, bật cười như trêu chọc:
“Tìm em để tỏ tình à?”
Đôi môi người đàn ông khẽ mấp máy, nhưng rồi lại lặng lẽ mím lại, ánh mắt tối
đen nhìn cô chằm chằm.
Nhan Yểu nhìn mà không thể không hiểu, ý cười nơi đáy mắt càng lúc càng đậm.
“Hồi đó mà anh dám tỏ tình, thì chỉ có nước bị em từ chối thôi” Cô cong môi cười,
“Học hành cho giỏi rồi hãy nói đến chuyện tỏ tình, mới xứng đáng với cái danh
‘học thần’ của anh chứ”
Khóe môi Giang Nghiên hơi động, trong lòng muốn nói, trái tim anh từ mười năm
trước đã đặt cả lên người cô, đến giờ chưa từng rút lại một lần.
“Anh lên lầu tắt đèn đi, tụi mình chuẩn bị về”
Nói rồi, Nhan Yểu giơ tay đẩy nhẹ vai anh, ra hiệu anh mau lên lầu. Còn tay kia
thì nhanh chóng rút điện thoại ra, mở danh bạ lướt một lượt.
Giây kế tiếp, cô bấm gọi đi. Và đúng lúc xoay người, Giang Nghiên vô tình liếc
thấy cái tên hiển thị trên màn hình.
Tần Chiêu.
Bước chân anh khựng lại một thoáng, rồi lại làm như không có chuyện gì, lặng lẽ
rời khỏi phòng hút thuốc.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại mình Nhan Yểu.
Hai giây sau, điện thoại được kết nối. Cô mở miệng, giọng trầm thấp: “Hồ sơ đó là
cậu gửi cho tôi sao?”