Hôm sau, trong phòng thay đồ.
Từng chiếc sơ mi được sắp xếp ngăn nắp theo màu sắc trong tủ, còn người đàn
ông thì để trần nửa thân trên, đứng trước gương toàn thân. Ánh mắt lạnh nhạt
lướt qua tủ áo, tùy tiện rút một chiếc sơ mi màu sáng mặc vào.
Đầu ngón tay thon dài dừng lại nơi khuy áo cuối cùng, vừa định cài thì tay lại
khựng lại một chút, rồi vô thức đưa lên sờ cổ.
Trong gương, làn da trắng lạnh của anh điểm vài dấu ửng đỏ mờ, lại ẩn ẩn chút
diễm lệ mê hoặc.
Bên cạnh yết hầu có hai chỗ, lan xuống dưới xương quai xanh cũng là dấu vết
loang lổ.
Hình ảnh đêm qua bất chợt ùa về, Giang Nghiên nhìn chằm chằm chính mình
trong gương, đầu ngón tay vuốt nhẹ vết hôn cô để lại, ánh mắt mang theo vài
phần lưu luyến.
Anh vốn chẳng thiếu vận động, ai cũng nghĩ Giang giáo sư mảnh mai nhã nhặn,
lại đâu ngờ dưới lớp áo sơ mi đó là vóc dáng khiến người ta phải ngoảnh lại nhìn.
Có lẽ vì người học toán luôn giỏi tính toán, nên việc quản lý hình thể cũng cực kỳ
bài bản, từng khối cơ trên người đều được giữ ở mức hoàn hảo, không dư không
thiếu.
Ngây ra trước gương gần năm phút, Giang Nghiên mới thong thả cài hết hàng cúc
đến tận nút cuối cùng nơi cổ áo, thu lại hết mọi cảnh xuân.
Sơ mi cùng quần tây vốn là phong cách quen thuộc suốt bao năm của giáo sư
Giang. Nhưng hôm nay, rõ ràng có gì đó khang khác.
Tối qua anh miệng nói cứng rằng mình “có thể mặc áo cổ cao”, nhưng giờ giữa
mùa hè nắng cháy, mặc áo cổ cao chẳng những chính anh chịu không nổi mà đi
ngoài đường còn sợ bị người ta nhìn như kẻ lập dị.
Văng vẳng bên tai là tiếng cười khẽ của Nhan Yểu đêm qua. Cô chắc chắn đã
sớm biết không thể che nổi mấy dấu vết này, vậy mà vẫn cố tình hỏi một câu: “Bị
phát hiện rồi thì sao?”
Bây giờ nghĩ lại, trong giọng nói ấy rõ ràng là ý cười nghịch ngợm vì kế hoạch
thành công.
Mười lăm phút sau, Giang Nghiên rời khỏi căn hộ.
Khác với lúc ở phòng thay đồ, giờ đây nơi cổ anh đã dán thêm hai miếng băng cá
nhân, che sạch sành sanh những dấu hôn kia.
…
Trong lớp học yên ắng, đám sinh viên ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt chăm chú nghe
giảng, nhưng bên dưới gầm bàn thì tay ai nấy đều bận rộn lướt điện thoại, mải mê
tám chuyện:
【Tuyệt thật sự, sao dạo này tôi cảm thấy Giang Ma Đầu dịu dàng hẳn vậy?】
【Đừng nói là thật sự đang yêu nha? Mà cái người trong bức ảnh trước kia xác
định là thầy Giang thật á? Sao tôi vẫn thấy không tin nổi á trời!】
【Bóng lưng y chang luôn, áo mặc cũng giống hệt. Chín phần mười là thật còn gì
nữa】
【Không thể nào… Nhìn thầy đâu giống kiểu người sẽ “chiến” dữ vậy…】
【Mấy người không thấy cái băng cá nhân trên cổ thầy hôm nay à!!】
【Thấy từ sáng rồi, tôi mù chắc? Chắc bị mèo cào thôi, hoặc dị ứng? Chứ không
lẽ vết hickey…】
…
Tiết học trôi qua trong làn sóng thảo luận râm ran, và khi chuông hết giờ vang lên,
sinh viên thở phào nhẹ nhõm, và cả người đang đứng trên bục giảng cũng vậy.
Một tiếng rưỡi đồng hồ, Giang Nghiên luôn cảm thấy mấy vết hôn ở cổ mình như
nóng bừng lên. Tuy biết rõ chỉ là ảo giác, nhưng người đàn ông 28 năm độc thân
chưa từng trải qua chuyện này thật sự hơi lúng túng.
Lý trí mách bảo rằng đây là chuyện riêng tư giữa hai người, nên giấu đi là điều
đương nhiên. Thế mà với mấy vết hôn phô trương mang đậm ý chiếm hữu kia,
anh lại chẳng hề thấy phản cảm, trái lại, đôi khi còn nhìn đến thất thần, âm thầm
vui mừng.
Có lẽ anh thật sự thích.
Dẫu luôn tự nhận là người điềm đạm kín đáo, không hợp với mấy trò như “trồng
dâu lên cổ”, quá lộ liễu và càn rỡ, nhưng không hiểu sao anh lại thấy thích cái trò
nghịch ngợm của Nhan Yểu giống như trong cuộc đời luôn bằng phẳng của mình,
đột nhiên có một ngọn sóng trào kích thích và điên cuồng.
Sinh viên bắt đầu rời lớp, Giang Nghiên thong thả thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi,
thì phía trước bỗng xuất hiện một cái bóng.
“Thầy Giang, có thể ra ngoài nói chuyện chút không?”
Giang Nghiên khựng tay, ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Hạo Hải.
Khác với dáng vẻ cà rỡn mọi khi, hôm nay gương mặt cậu có vẻ nghiêm túc, nhìn
kỹ sẽ thấy cả một chút giận dữ nơi chân mày.
“Được”
Anh xách cặp, sắc mặt chẳng đổi, quay người đi ra khỏi lớp.
Hai người một trước một sau rời khỏi giảng đường. Khi chuông vào tiết tiếp theo
vang lên, sân trường dần yên ắng, Giang Nghiên cũng dừng bước ở một góc
khuất của trường.
“Có chuyện gì, cứ nói thẳng đi” Giọng anh rất bình thản, ánh mắt nhìn Hứa Hạo
Hải như thể đã sớm đoán được ý đồ, nhưng dẫu là thế, cũng không hề lộ ra chút
bối rối nào.
Chính sự bình tĩnh ấy lại càng khiến Hứa Hạo Hải cảm thấy mình bị xúc phạm.
Cậu đột nhiên vứt phịch cái cặp xuống đất, tiếng va chạm vang lên nặng nề,
gương mặt cậu sa sầm, túm lấy cổ áo Giang Nghiên, đẩy mạnh anh ép vào
tường: “Giang Nghiên! Anh còn là người không?! Ngay cả bạn gái học trò mà
cũng nỡ cướp à?!”
Hứa Hạo Hải không phải thằng ngu. Nhìn thấy bức ảnh chụp trộm đó, cậu nhận ra
ngay bóng lưng ấy là Giang Nghiên, và xe kia chính là xe của Nhan Yểu.
Tuy cậu biết chắc Nhan Yểu không phải kiểu người bắt cá hai tay, nhưng vẫn thấy
như mình bị cắm sừng.
Hồi trước hai người còn đứng trước mặt cậu bảo không quen thân gì nhau, thế
mà chưa được bao lâu đã yêu nhau rồi? Coi cậu là khỉ à?
Giang Nghiên nhíu mày, giây sau liền giơ tay bóp lấy cổ tay Hứa Hạo Hải, siết
nhẹ, mạnh đến mức bắt cậu phải buông tay ra.
Hứa Hạo Hải cứng mặt lại, không ngờ thầy Giang có sức mạnh đến vậy. Cổ tay bị
bóp đau đến phát run, chẳng còn sức chống cự.
Cậu càng thêm khó chịu, định tiếp tục thì Giang Nghiên đã hất mạnh tay cậu ra,
khiến tay kia cũng theo đó buông áo, người bị đẩy lùi lại hai bước để giữ thăng
bằng, bắt buộc phải kéo giãn khoảng cách.
Ngay sau đó, Hứa Hạo Hải trơ mắt nhìn thầy Giang chỉnh lại cổ áo, thong thả đặt
cặp xuống đất, nhàn nhạt hỏi: “Muốn đánh nhau?”
Hứa Hạo Hải: “…”
Vô thức nuốt nước miếng, mắt dán vào tay Giang Nghiên đang tháo cúc tay áo,
không nhịn được gào lên: “Giang Nghiên! Thầy không biết xấu hổ à? Giật người
của tôi thì thôi, giờ còn định đánh tôi?!”
Bản năng sinh tồn mách bảo cậu: nếu thực sự đánh nhau, chắc chắn cậu sẽ bị
đè ra ăn đấm.
Thầy Giang nhìn có vẻ lịch thiệp nho nhã, ai dè sức mạnh như hack cheat ấy trời
ơi!
Hứa Hạo Hải tuy là sinh viên năm hai, chơi bóng rổ, cũng có chút cơ bụng, nhưng
so với một người luyện tập nghiêm túc như Giang Nghiên thì đúng là không đủ
trình.
Giang Nghiên khựng lại, ngước mắt lên, ánh nhìn sắc lạnh như dao, toát ra hàn ý
rợn người: “Sao lại không thể đánh? Tôi đã muốn dạy cậu một trận từ lâu rồi”
Hứa Hạo Hải trố mắt, bản năng rụt lại một bước, nhìn thẳng vào mắt anh, cảm
giác như lời đó không phải nói chơi.
“Giang Nghiên, dù gì thầy cũng là giáo sư đại học, có thể nói lý chút không?!”
“Nói lý à?” Giang Nghiên chậm rãi hỏi lại, giọng lạnh buốt, “Nói lý gì? Lý do vì sao
tôi quen cô ấy từ mười năm trước mà lại để cậu theo đuổi trước?”
“Lý do vì sao tôi thích cô ấy suốt mười năm mà lại thua một thằng mới biết yêu vài
ngày như cậu?”
Hai câu chất vấn làm Hứa Hạo Hải nghẹn họng, gương mặt cậu tối sầm lại. Một
lúc sau mới lắp bắp được một câu: “Thầy… thầy chẳng phải nói hai người không
thân sao?!”
“Ừ, không thân” Giang Nghiên vừa nói vừa cài lại cúc tay áo, ra hiệu mình đã
không còn muốn đánh nữa. Hứa Hạo Hải thấy thế mới âm thầm thở phào.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại buông một câu lạnh như băng: “Cho nên mới là đơn
phương. Có vấn đề à?”
Chẳng rõ từ lúc nào, việc thích Nhan Yểu đã trở thành chuyện anh có thể nói ra
không chút do dự.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy, suốt bao năm qua, chuyện mình thích Nhan Yểu anh
chưa từng sợ người khác biết, anh chỉ không dám để cô biết mà thôi, nên mới
giấu kỹ đến thế, cẩn thận từng chút một mà ôm giữ đoạn tình cảm này.
Còn bây giờ thì chẳng còn gì phải sợ nữa rồi.
Giọng điệu dõng dạc của Giang Nghiên khiến Hứa Hạo Hải cứng họng. Không rõ
là vì bất ngờ trước vẻ bình thản ung dung của anh, hay là đang ngạc nhiên khi
phát hiện cái người khiến cả trường run như cầy sấy mỗi lần nhắc đến, hóa ra
cũng biết chơi trò “thầm yêu trộm nhớ”.
“Thế giờ chẳng phải thầy toại nguyện rồi à?! Còn muốn đánh tôi làm gì nữa?”
Giang Nghiên cúi người, nhặt chiếc cặp tài liệu dưới đất lên, sự hung hăng thoáng
qua khi nãy cũng theo động tác đó mà thu lại sạch sẽ, cả người như thể quay lại
làm vị giáo sư lạnh lùng như ngày thường.
“Là cậu ra tay trước”
Quả thật là Hứa Hạo Hải ra tay trước.
Khi ấy cậu nóng đầu, chỉ toàn nghĩ đến chuyện mình bị “đội nón xanh”, hùng hổ
kéo tới tìm Giang Nghiên tính sổ, kết quả thì sao? Không chỉ yếu sức hơn, mà xét
về mặt tình cảm cũng là kẻ thua te tua.
Cậu hiểu rõ, mình đúng là có thích Nhan Yểu, nhưng cái thích ấy tuyệt đối không
sâu như Giang Nghiên, không đến mức mười năm vẫn không quên, vẫn canh
cánh trong lòng.
Lúc mới chia tay đúng là rất đau, nhưng hơn một tháng trôi qua, thứ còn sót lại
phần lớn chỉ là cảm giác không cam lòng bị đá.
Hứa Hạo Hải xấu hổ đưa tay lên gãi đầu, ban đầu vốn định tới đòi lại công bằng
cho bản thân, cuối cùng bị dạy dỗ một trận nên thân, còn tự dưng trở thành kẻ vô
lý.
“Thôi thôi, tôi thua thầy rồi” Hứa Hạo Hải khoát tay, tiện thể hất bay cả mớ bực
dọc còn đọng lại trong lòng.
Cậu cũng đâu phải kiểu không chịu nổi thua thiệt.
“Giờ thầy đã ở bên cô ấy rồi, tốt nhất là giữ chặt cho cả đời đấy nhé. Đừng để một
cô gái chơi cả hai thầy trò mình một vố thì nhục lắm” Nói xong, cậu cúi người
nhặt chiếc ba lô dưới đất, đeo lên vai như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“Chúc hai người 99 nha”
Mấy cậu trai trẻ mà, bốc đồng cũng nhanh mà xả xong cũng nhanh, khoảnh khắc
khoác ba lô lên vai xong liền quay người bước đi dứt khoát, để lại Giang Nghiên
đứng im tại chỗ, mắt nhìn theo bóng cậu rời đi, ánh mắt dần chìm vào trầm tư…
Người đàn ông rủ mắt xuống, giữa không gian yên tĩnh chẳng bóng người, không
nhịn được khẽ lặp lại lời cậu trai ban nãy:
“Giữ lấy cô ấy… cả đời à?”
—
Chạng vạng, một chiếc Land Rover đen bóng dừng lại trước studio chụp ảnh.
Trong khoang xe dường như vẫn còn vương lại mùi nước hoa nhàn nhạt từ người
phụ nữ tối qua, Giang Nghiên ngồi yên lặng trên ghế lái một lúc, ánh mắt dời sang
cửa kính xe, lặng lẽ ngắm nhìn studio bên ngoài, hồi lâu sau mới mở cửa bước
xuống, đi vào trong.
Tầm một giờ chiều, Nhan Yểu gọi điện nói muốn anh đến studio tìm cô sau khi tan
làm. Trong lòng Giang Nghiên đã mơ hồ đoán được cô định làm gì, chính vì thế
mà càng thêm hồi hộp.
Studio của Nhan Yểu không nằm trong khu trung tâm thành phố, mà ở một nơi
yên tĩnh tách biệt với sự ồn ào náo nhiệt. Cũng nhờ vậy mà nơi này mang thêm
chút hơi thở nghệ thuật độc đáo.
Bố cục studio rất rộng rãi, phong cách đơn giản hiện đại, nhưng từ cách sắp xếp
bàn làm việc đến từng chi tiết nhỏ đều toát lên cảm giác có thiết kế. Trong không
gian rộng lớn ấy, chỉ lác đác vài nhân viên ngồi trước máy tính bận rộn làm việc.
Không ai ngờ được rằng, cô gái từng bị gắn mác “hư hỏng không biết học hành”,
cuối cùng lại trở thành nhiếp ảnh gia danh tiếng được giới trong nghề nể phục.
Giang Nghiên vẫn nhớ, hồi cấp ba, khi tất cả mọi người đều cho rằng cô gái ấy
chẳng có tương lai gì, thì anh lại lờ mờ cảm thấy: Cô nhất định sẽ tỏa sáng.
Và quả thật, cô đã làm được.
“Anh Giang?”
Khi Giang Nghiên còn đang thả hồn suy nghĩ, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên
phía sau.
Anh quay đầu lại, thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở đang bước đến, anh
gật đầu nhẹ để chào hỏi.
A Mỹ nhìn người đàn ông trước mặt, không khỏi cảm thán trong lòng, quả nhiên
người ngoài đồn không sai, nhìn anh vừa đẹp trai lại có khí chất, ánh mắt cô ấy
lấp lánh hơn vài phần, gương mặt cũng nở nụ cười tươi tắn.
“Chào anh, em là trợ lý của chị Yểu, gọi em là A Mỹ được rồi. Chị ấy đang chờ
anh trong studio ở tầng trên”
Giang Nghiên gật đầu, theo bước cô ấy đi lên tầng hai.
Studio có hai tầng, tầng một là khu làm việc, tầng hai là nơi chụp ảnh trong nhà.
Dù không phải không gian kín hoàn toàn, nhưng tường được bố trí để che khuất
tầm nhìn từ tầng dưới, tạo nên một môi trường tương đối riêng tư.
Thường ngày, Nhan Yểu chỉ nhận chụp ngoại cảnh hoặc đến studio của khách,
gần như chẳng bao giờ dùng đến studio riêng này. Ngoài cô ra, cũng chẳng ai lên
tầng hai cả.
Trong studio, người phụ nữ đang đứng cạnh tường, cúi đầu chỉnh lại máy ảnh
trong tay. Nghe thấy tiếng động, cô hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào người
đang bước đến, lông mày khẽ nhướn, đáy mắt lập tức hiện lên ý cười rõ ràng.
Giang Nghiên lập tức khựng tim một nhịp, ngay sau đó là từng hồi đập dồn dập
chẳng thể kiểm soát.
“Anh đến rồi à?” Nhan Yểu cười hỏi, ánh mắt đảo sang nhìn A Mỹ bên cạnh, ra
hiệu cô ấy lui xuống.
A Mỹ hiểu ý, không nói thêm câu nào, lặng lẽ rời đi.
Tầng hai rộng lớn thoáng chốc chỉ còn lại hai người.
Giang Nghiên vẫn đứng yên, ánh mắt chưa rời khỏi người phụ nữ trước mặt lấy
một giây. Nhìn kỹ sẽ thấy trong ánh mắt kia có ngọn lửa âm ỉ, nóng bỏng lạ
thường.
Không khí dường như đang chậm rãi tràn đầy sự mập mờ.
Chẳng rõ đã qua bao lâu, cuối cùng Nhan Yểu cũng là người phá tan bầu không
khí: “Sao còn chưa qua đây?”
Một lát sau, người đàn ông mới sải bước, đi chầm chậm về phía cô.
Nhan Yểu ngẩng lên nhìn, lúc này mới để ý đến chiếc băng dán màu da dán nơi
cổ anh.
Cô giơ tay ra, Giang Nghiên như đã đoán được ý, hơi nghiêng người xuống, như
thể sẵn sàng dâng hiến chính mình cho cô.
Ngón tay cô chạm nhẹ lên miếng băng, ánh mắt anh rũ xuống, cảm giác nơi vết
hôn kia lại nóng ran lên lần nữa.
“Dán làm gì?” Cô hỏi, giọng pha chút ý cười trêu chọc.
Giang Nghiên đưa tay chồng lên tay cô, giọng điềm đạm: “Bị sinh viên nhìn thấy
thì không hay”
“Giờ mới thấy không hay à?” Nhan Yểu chẳng chút khách khí, gỡ phăng miếng
băng cá nhân, để lộ dấu hôn đỏ au rực rỡ bên dưới, nổi bật trên làn da trắng lạnh
như tuyết của anh.
“Hôm qua lúc ôm em vòi rượu uống, sao không thấy anh nói vậy?”
“Không giống nhau” Giọng anh khẽ khàng, hàng mi khẽ run, ánh mắt rơi xuống
nơi ánh mắt cô đang dừng lại trên vết hôn, cảm giác như đang bị thiêu đốt, khiến
anh chẳng biết phải làm gì cho đúng.
“Có gì mà không giống? Dù sao cũng đều không hợp với hình tượng giáo sư
Giang của anh mà”
Nói xong, Nhan Yểu thu tay lại, khóe môi vẫn cong cong, ý cười sâu thêm vài
phần.
Càng ở bên nhau, cô càng nhận ra Giang Nghiên khác xa với tưởng tượng của
mình.
Tính anh yên tĩnh nhưng không hề buồn tẻ, không giỏi nói chuyện nhưng đôi khi
lại thành thật đến ngốc nghếch. Những lời tỏ tình không hoa mỹ lại càng khiến
người ta rung động. Anh là người lý trí đến đáng sợ, lại vẫn có những lúc làm ra
những chuyện bồng bột ngốc nghếch chỉ vì cảm xúc trào lên.
Nhưng kỳ lạ thay, cô chẳng những không chê, mà còn thấy thích vô cùng.
“Sao hôm nay lại gọi anh qua?” Giang Nghiên mở lời, nhưng trong lòng đã có đáp
án.
“Không đoán ra à?” Giọng cô mang theo ý cười, như đang trêu chọc anh giả ngốc.
“Không phải em nói muốn chụp ảnh chân dung cho anh sao?”
“Lúc đó em bảo là mấy hôm nữa mà”
Thực ra Giang Nghiên cũng chẳng nghĩ cô sẽ thật sự nhớ lời đó. Anh ngỡ cô chỉ
tiện miệng đùa vui thôi, vậy mà vẫn âm thầm mong đợi.
Không ngờ bất ngờ lại đến nhanh đến vậy.
“Hôm nay rảnh, nên chụp luôn” Nhan Yểu vừa nói, vừa cúi đầu điều chỉnh máy
ảnh, mãi chẳng nghe thấy anh phản ứng gì. Cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh
mắt sâu thẳm nóng rực kia của Giang Nghiên.
Ngẩn người một chút, cô bật cười khẽ: “Sao thế? Anh tưởng em nói đùa à?”
“Anh…”
Không đợi người đàn ông nói hết câu, giọng của Nhan Yểu lại vang lên: “Em
không hứa điều gì mình không làm được”
Giang Nghiên hơi mím môi, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không
thể mở lời. Quả thực, đúng là kiểu của cô, dù là trong những chuyện vụn vặt
thường ngày hay trong mối quan hệ giữa hai người.
“Lại đây” Giọng Nhan Yểu bất ngờ vang lên sau lưng khiến Giang Nghiên hoàn
hồn. Anh mới nhận ra từ lúc nào Nhan Yểu đã đứng sau dàn đèn chiếu sáng.
Bắt đầu luôn sao? Giang Nghiên hơi ngơ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía cô.
Tuy chưa từng chụp ảnh chân dung, nhưng anh vẫn biết trước khi lên hình thì nên
trang điểm chỉnh tề, thay đồ chỉn chu. Vậy mà nhìn điệu bộ của Nhan Yểu bây
giờ, như thể chuẩn bị bấm máy luôn không chờ đợi gì.
“Anh… không cần sửa soạn lại chút à?” Giang Nghiên vừa hỏi vừa cảm thấy
muốn đi kiếm gương gấp. Lúc sáng ra khỏi nhà anh nào hay biết gì, nếu sớm biết
sẽ bị gọi đi chụp ảnh, anh đã không ăn mặc đơn giản thế này rồi.
Nhan Yểu nhìn anh từ đầu đến chân, giọng nhẹ như gió thoảng: “Như này là đẹp
rồi”
“Anh… không trang điểm đâu, chụp lên xấu chết mất” Giang Nghiên nhíu mày,
vô thức đưa tay lên sờ mặt, giọng điệu nghiêm túc đến mức khiến người ta buồn
cười.
Bên tai bỗng vang lên một tràng cười khẽ, chưa kịp phản ứng thì trước mắt tối
sầm, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ép nhẹ xuống, môi bất ngờ phủ lên môi anh,
chạm khẽ rồi mơn trớn dịu dàng.
Giang Nghiên hơi sững người, tay đang định vòng ra ôm lấy cô, đầu lưỡi vừa
nhúc nhích thì Nhan Yểu đã rời ra gọn gàng.
Tay anh còn cách người cô chưa đầy một gang, mà Nhan Yểu đã bật cười, đôi
mắt ánh lên vẻ trêu chọc. Cô rút tay ôm cổ, chuyển sang nâng mặt anh, ngón tay
cái nhẹ nhàng lau đi vệt son đỏ dính trên môi anh.
“Bôi son thôi là đủ”
Giang Nghiên theo phản xạ mím môi lại, thấy cô thật là tùy tiện quá mức, nhưng
anh lại yêu chết cái kiểu tùy tiện này của cô.
Nhan Yểu vuốt ve mặt anh, nhận ra anh vẫn còn chút căng thẳng chưa quen. Đây
là lần đầu anh bước vào thế giới của cô, chưa kịp thích nghi, hơi vụng về cũng là
điều dễ hiểu.
Chỉ là anh không biết, cô muốn chụp bộ ảnh này chẳng phải vì muốn làm ra tác
phẩm gì xuất sắc, mà đơn giản chỉ là vì nhìn anh khiến cô bừng lên cảm hứng.
Không cần tô vẽ theo thị hiếu, không cần diện mạo hoàn hảo. Đây là sự thân mật
thuộc về riêng hai người.
Dưới ánh đèn, chiếc ghế cao màu đen đứng yên lặng.
Cổ áo Giang Nghiên được cô tự tay cởi ra, để lộ những dấu vết ái tình.
Những đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua vết hôn đỏ rực, dừng lại trên hình xăm màu
lam sẫm, lay động lớp cảm xúc tưởng chừng yên ắng nơi đáy tim anh, khiến anh
say mê đến đắm chìm.
Bị cô dẫn dắt, anh ngồi lên ghế, đứng trước ống kính của cô.
Anh nói, mình không biết tạo dáng. Như một kẻ lạc lối ngơ ngác xông vào thế giới
của cô.
Còn cô thì nói, đừng sợ. Chỉ cần nhìn em, dùng tất cả ánh mắt mà ngắm em.
Tiếng bấm máy vang vọng giữa tầng hai yên tĩnh, dưới ánh đèn rực rỡ, mọi thứ
về người đàn ông này đều bị phơi bày không chút che giấu, cả trái tim đang yêu
cuồng nhiệt của anh cũng vậy.
Giang Nghiên nhìn chằm chằm vào ống kính đen thẫm, ánh mắt xuyên qua cả
chiếc máy ảnh mà đối diện với đôi mắt Nhan Yểu.
Bàn tay đang giữ máy của cô siết chặt dần. Đây là buổi chụp hình không cần
hướng dẫn. Tiếng máy ảnh lách tách không ngừng, cả hai không ai lên tiếng,
nhưng lại mang một sự ăn ý không lời.
Dưới ống kính, từng khung hình đều là những khoảnh khắc Nhan Yểu không
muốn bỏ lỡ.
Ánh mắt cháy bỏng như ngọn lửa, thắp lên ngọn lửa đam mê đã tắt lạnh trong cô
bấy lâu.
Nhịp tim đập dồn dập. Chiếc sơ mi hé mở, ánh mắt sâu thẳm, làn da trắng lạnh,
dấu hôn đỏ rực, và cái tên “yanyao”, mọi chi tiết ấy khiến cô mê đắm không thôi.
Ánh mắt cô dán chặt vào anh, khoảng cách tuy là vài mét nhưng không khí mập
mờ cứ như đang kéo cả hai lại gần.
Như nam châm khác cực, không ngừng hút nhau.
Lúc nhận ra thì cô đã đứng cách anh chưa đầy một bước. Giang Nghiên theo
phản xạ đưa tay lên ôm eo cô, kéo khoảng cách còn lại thành nửa bước.
Anh ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng ngời là bóng hình cô rõ ràng, giống hệt hôm
họ gặp lại ở quán cà phê sau mười năm xa cách.
Chỉ khác là giờ đây, trong mắt anh chẳng còn ba phần dè dặt năm xưa, mà là cảm
xúc chân thật rực cháy.
Tay Nhan Yểu hơi khựng lại, không gian như nóng bừng lên, bầu không khí trở
nên nồng nàn khó tả.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, như pháo hoa bùng nổ.
Nhan Yểu hạ máy ảnh xuống, hai ánh mắt không còn vật cản, giao nhau trực tiếp
như lửa gặp củi khô.
Giữa hai người luôn tồn tại sự ăn ý kỳ diệu như vậy.
Giang Nghiên đưa tay ôm lấy gáy cô kéo xuống, còn Nhan Yểu thì tay cầm máy,
tay kia luồn vào tóc anh, kéo anh lại gần…
Nụ hôn đến quá bất ngờ, nhưng lại đúng lúc đến mức hoàn hảo.
Không có dạo đầu dư thừa, chỉ có đầu lưỡi cuốn lấy nhau, mang theo khao khát
cháy rực từ tận sâu linh hồn.
Cái ngẩng cằm của Giang Nghiên làm lộ ra đường viền hàm sắc nét, yết hầu thỉnh
thoảng trượt lên xuống càng thêm quyến rũ.
Bàn tay Nhan Yểu lướt dọc từ sau gáy anh, chạm đến cổ, trượt qua xương quai
xanh, rơi vào lồng ngực nóng hổi, lắng nghe nhịp tim, từng nhịp, từng nhịp một.
Cô đang đổ thêm dầu vào lửa. Với anh và với chính mình.
Không biết đã hôn bao lâu, chỉ biết lưỡi đã bắt đầu tê, khóe môi cũng hơi rát, lúc
đó hai người mới miễn cưỡng buông nhau ra.
Dòng tơ bạc còn lấp lánh giữa không trung, Giang Nghiên vùi đầu vào hõm vai cô,
hai tay siết chặt eo cô, lưu luyến không rời.
Bờ môi nóng bỏng lướt nhẹ lên làn da mịn màng, không dám mạnh tay, chỉ có thể
âu yếm từng chút một, giống như cách anh yêu cô, cuồng nhiệt đến nghẹt thở,
nhưng luôn dè dặt giữ chừng mực.
Chiếc cổ áo vốn đã mở, sau trận hôn vừa rồi bị kéo bung gần hết, gần như phơi
bày toàn bộ lồng ngực, chẳng còn chút nào của vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường
ngày.
“Muốn nghỉ một lát rồi làm tiếp không?” Nhan Yểu hỏi, giọng mang chút ý cười, lại
xen lẫn cơn sóng ngầm khó giấu.
“Ừm…” Tiếng anh đáp phát ra từ mũi, nghe khàn khàn, phủ thêm một lớp mập mờ
quyến rũ.
Nhan Yểu cúi đầu, ghé sát môi vào tai anh thì thầm: “Một lát nữa, cởi luôn sơ mi
nhé”
Cả người Giang Nghiên cứng đờ: “Lúc em chụp người khác cũng thế à?”
“Ừ, bắt buộc phải cởi. Càng trần càng tốt” Nhan Yểu nói, hơi thở nhẹ phả ra càng
khiến lòng Giang Nghiên như nổi bão.
“Em đừng đùa nữa” Anh vừa nói vừa khàn giọng, có chút bất mãn: “Em đang
mượn công làm tư rồi đấy”
“Ừ” Cô thoải mái thừa nhận: “Em thèm thân thể anh”
Câu nói thẳng thừng khiến Giang Nghiên chết đứng tại chỗ, vòng tay ôm eo
cũng lơi ra. Anh lùi lại một chút, nhìn vào đôi mắt đầy vẻ trêu chọc của cô.
Mấy giây sau, như bị thôi miên, anh đưa tay tháo nốt mấy chiếc cúc cuối cùng,
phô bày ra tất cả phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhan Yểu cầm lại máy ảnh, thì thầm một câu khiến không khí lặng như tờ của
studio như bị câu dẫn đến mức căng như dây đàn: “Ngoan lắm”