Hôn nhân là gì?
Ít nhất trong lòng Nhan Yểu, đó chỉ là một thứ ràng buộc hư vô mơ hồ, không thể
trói buộc lòng người, chẳng thể đổi lấy chân tình, cũng chẳng bảo chứng được
bất kỳ lời hứa nào.
Luôn có người nghĩ rằng hôn nhân hợp pháp sẽ đảm bảo được quyền lợi của
mình, ngây thơ cho rằng cái tên ký ở Cục dân chính, lời thề đã thốt ra sẽ đều trở
thành hiện thực.
Giống hệt như người mẹ ngu ngốc của cô.
Về người mẹ đã qua đời sớm ấy, ký ức trong đầu Nhan Yểu thật sự không có
nhiều.
Trong ấn tượng, bà gần như chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Việc sinh ra cô là kết quả sau bao tính toán toan tính, nhưng những mưu mô ấy
cuối cùng cũng chẳng mang về cho bà thứ mình muốn. Vậy nên, sự tồn tại của
bà, tựa như một trò cười.
Nhan Yểu thực sự là một đứa “có mẹ sinh không mẹ nuôi”, từ khi có ký ức, người
chăm sóc cô đều là bảo mẫu thuê bằng tiền. Người phụ nữ ngu ngốc ấy dường
như khi mới sinh cô ra cũng từng giả vờ làm người mẹ hiền từ, hết mực yêu
thương con gái trước mặt chồng, nhưng cái bà nhận được chỉ là sự chán ghét và
phản bội.
Điều thiên hạ thích bàn tán nhất, mãi mãi là những chuyện dơ bẩn nhục nhã trong
nhà người khác.
Nhan Yểu từng vô tình nghe thấy các người làm bàn tán, nói mẹ cô đã dùng đủ
loại thủ đoạn mới mang thai rồi cưới được chồng.
Và khi ấy cô đã hiểu, hôn nhân chẳng thể ràng buộc được điều gì cả. Người muốn
đi thì sớm muộn cũng sẽ đi, kẻ nhẫn tâm khi rời đi sẽ chẳng buồn quay đầu.
Về sau, có lẽ là không chịu nổi cô đơn, người phụ nữ đã dày công mưu tính để có
được người đàn ông kia cuối cùng lại ngoại tình.
Rõ ràng là chính bà ta tự cầu xin mới có được cuộc hôn nhân ấy, vậy mà cuối
cùng vẫn không thắng nổi ham muốn của bản thân, vẫn phản bội cuộc hôn nhân
do chính mình cầu khẩn mà thành.
Về sau nữa, nghe nói người đàn ông bà ta ngoại tình cùng cũng bỏ rơi bà.
Phụ nữ đặt tình yêu lên hàng đầu luôn chẳng thể chịu đựng nổi những cú sốc liên
tiếp, cuối cùng vào một đêm mưa, bà ta đã kết thúc sinh mạng của mình.
Một bài học sống động rành rành trước mắt.
Tình cảm ấy mà, rõ ràng không chịu nổi sự phản bội, nhưng lại dễ dàng thay lòng.
…
Nhan Yểu và Triệu Tiểu Du ở quán bar đến tận một giờ sáng.
Triệu Tiểu Du say xỉn be bét, đi đứng không vững, miệng vẫn lẩm bẩm đòi cho
Tưởng Vũ biết tay.
Hai người họ lúc nào cũng cãi nhau to, vậy mà khi Nhan Yểu cõng cô nàng ra khỏi
bar, lại thấy bóng dáng Tưởng Vũ đang đứng chờ trước cửa.
Tưởng Vũ vừa thấy Triệu Tiểu Du đang tựa lên vai Nhan Yểu, sắc mặt liền sa
sầm, miệng thì lẩm bẩm nào là “Triệu Tiểu Du, em càng ngày càng bản lĩnh rồi
đấy”, nhưng tay lại rất nhẹ nhàng đón cô nàng về, đỡ cô nàng về phía chỗ đậu xe.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Nhan Yểu cảm thấy thật khó hiểu với kiểu quan
hệ của họ, nhưng đôi khi lại thấy cũng có gì đó thú vị mới lạ.
Một cơn gió đêm lành lạnh thổi qua, chưa kịp để cô hồi thần thì trên vai đã bất
ngờ ấm lên. Ngay sau đó, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc đến mức
không cần quay đầu cũng biết là ai: “Dạo này bắt đầu trở lạnh rồi, lần sau ra ngoài
nhớ mặc thêm áo”
Nhan Yểu khẽ nhướn mày, đưa tay giữ lấy chiếc áo khoác vừa được khoác lên
người, quay đầu nhìn người đàn ông đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, bật cười:
“Sao anh lại ở đây? Không phải mai có lớp à?”
Triệu Tiểu Du uống nhiều, Nhan Yểu đương nhiên cũng không uống ít hơn là bao.
Chỉ là tửu lượng của cô tốt hơn hẳn, nên dù người đầy mùi rượu, đầu óc vẫn rất
tỉnh táo.
Giang Nghiên cúi người, giúp cô mặc áo vào, lúc cúi xuống kéo khóa ngửi thấy
mùi rượu và khói thuốc trên người cô, vẫn không nhịn được cau mày lại.
“Lớp chiều mới có, không sao” Anh nói, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng đầy
cẩn trọng, “Lúc đến đây anh đã nói với Tưởng Vũ rồi, bảo cậu ta đừng có suốt
ngày cãi nhau với Triệu Tiểu Du nữa. Mỗi lần họ cãi nhau, cô ấy lại lôi em ra uống
rượu giải sầu, hết lần này đến lần khác, cực cho em quá…”
Chưa đợi anh nói hết, Nhan Yểu đã túm lấy cổ áo anh, chặn lấy môi anh, nuốt hết
những lời còn lại.
Đó là một nụ hôn mang vị rượu.
Giang Nghiên ngây ra trong chốc lát, rồi nhanh chóng ôm chặt lấy eo cô, một tay
đỡ sau gáy, càng hôn càng sâu.
Người đàn ông bây giờ đã không còn là anh chàng non nớt xấu hổ ngày nào nữa.
Nụ hôn đáp trả giờ đây đã trở nên quen tay, thành thục, mang theo ngọn lửa khác
thường giữa đêm khuya se lạnh.
Trước cửa bar lúc một giờ sáng không đến mức náo nhiệt, nhưng cũng chẳng
vắng vẻ. Thỉnh thoảng vẫn có người ra vào.
Có người thấy cũng chẳng lấy làm lạ, có người huýt sáo, vài người buông lời trêu
ghẹo nhẹ nhàng.
Nếu là trước kia, chắc chắn Giang Nghiên sẽ xấu hổ đến không biết trốn đi đâu.
Nhưng hiện tại anh đã dạn dĩ hơn nhiều, nghe người khác đùa cợt vẫn có thể
thản nhiên quấn lấy cô, không hề buông môi.
Chỉ là sau khi kết thúc nụ hôn, gương mặt anh vẫn đỏ bừng, cứ như người uống
rượu là anh vậy.
Vì đã khuya, Giang Nghiên đưa Nhan Yểu về căn hộ rồi cũng ở lại luôn.
Chẳng biết từ khi nào, căn hộ vốn lạnh lẽo đơn độc của Nhan Yểu bắt đầu trở nên
“đông đúc”, ngày càng nhiều đồ của Giang Nghiên xuất hiện. Trong tủ quần áo
luôn có sẵn hai bộ đồ thay, lúc đầu là vì sau mỗi lần làm tình thì áo quần đều
rối bời nhăn nhúm, Nhan Yểu cảm thấy mớ áo sơ mi nhàu nát đó không xứng với
hình tượng giáo sư Giang, nên bảo anh mang đồ đến để thay. Rồi dần dần, ngoài
quần áo, lại có thêm…
Cà vạt, bàn chải, dao cạo râu…
Tựa như có thứ gì đó đang dần dần len lỏi vào không gian vốn chỉ thuộc về một
mình cô.
Đó là cảm giác mà cô chưa từng trải qua, nhưng lại không hề thấy chán ghét.
Khi về đến nhà cũng đã là một giờ rưỡi sáng, Nhan Yểu định đi tắm rồi ngủ,
nhưng Giang Nghiên có vẻ như vẫn chưa nguôi được ngọn lửa bị nụ hôn trước
cửa bar châm lên, vừa vào cửa đã bám lấy cô, trêu chọc đến mức cô cũng bị
cuốn theo.
Cả hai vừa hôn vừa lùi vào nhà tắm trong phòng ngủ, quần áo vương vãi khắp nơi
mà chẳng ai thèm để tâm, tắm một trận bốc lửa trong bồn đôi xong mới ôm nhau
chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, khi Giang Nghiên thức dậy thì Nhan Yểu vẫn còn cuộn trong chăn ngủ
say.
Cúi đầu nhìn gương mặt an tĩnh lúc ngủ của cô, khác hẳn với lúc tỉnh táo, luôn có
vài phần ngoan ngoãn.
Rất kỳ lạ, rõ ràng tuổi của cô cũng chẳng còn nhỏ, vậy mà năm tháng dường như
không để lại dấu vết nào trên gương mặt ấy. Dáng vẻ mộc mạc không son phấn
kia luôn khiến anh nhớ đến cô gái năm nào thuở còn học cấp ba.
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, Giang Nghiên mới rời giường rửa mặt thay
đồ, thu lại hết vẻ hoang dã cuồng nhiệt của đêm qua, lại trở về làm giáo sư Giang
cao quý lạnh lùng.
Nhan Yểu ngủ một mạch đến tận chiều. Gần đây cô không bảo A Mỹ nhận thêm
lịch chụp nào, dẫu sao thời gian trước đi công tác liên tục, đúng là quá mệt. Cô
không phải kiểu người cuồng công việc, quãng thời gian ở Mỹ đã đủ vất vả rồi,
bây giờ có thể hưởng thụ thì tuyệt đối không bắt bản thân phải chịu thiệt.
Giang Nghiên tan làm xong liền ghé siêu thị mua ít đồ ăn, sau đó thong thả quay
về căn hộ. Vừa mở cửa vào đã thấy cô đang ngồi trên sofa, cầm laptop gọi video
call với ai đó.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc, Giang Nghiên nghe một cái là
nhận ra, đó là Tần Chiêu.
Anh làm như không có chuyện gì, xách túi đồ đi thẳng vào bếp.
Hai người đang bàn công việc, toàn là chuyện liên quan đến dự án hợp tác. Họ
thảo luận rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức như thể không ai khác được phép
chen vào.
Cảm giác bực bội mơ hồ dâng lên trong lòng, Giang Nghiên đặt đống đồ ăn lên kệ
bếp, mặt không biểu cảm bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Anh biết rõ đây là cơn ghen
tuông xấu xí đang âm thầm trỗi dậy.
Mỗi ngày bên cạnh Nhan Yểu, đối với Giang Nghiên mà nói, đều như thể là những
ngày anh ăn trộm được.
Trước kia, anh luôn nghĩ chỉ cần được ở bên cô, đã là một điều may mắn lớn lao.
Nhưng đến hiện tại, anh lại bắt đầu trở nên tham lam.
Dù biết rõ giữa cô và Tần Chiêu sẽ không xảy ra điều gì, dù mối quan hệ giữa họ
chỉ đơn thuần là bạn bè, chưa từng vượt quá giới hạn, thế nhưng, anh vẫn vì thế
mà nảy sinh ghen tuông.
Giang Nghiên chưa từng nhận ra mình là người tầm thường đến vậy. Mỗi ngày ở
bên Nhan Yểu, lòng tham và ham muốn trong anh cứ tích tụ theo thời gian, khiến
anh dần trở thành kẻ nhỏ mọn, tính toán chi li.
Thế nhưng anh vẫn là một kẻ hèn nhát. Bao nhiêu bức bối trong lòng, anh đều chỉ
có thể giấu kín, làm ra vẻ rộng lượng bên ngoài.
Người đàn ông im lặng chuẩn bị bữa tối trong bếp. Chẳng bao lâu sau, hương
thơm của món ăn bắt đầu lan tỏa trong không khí.
Căn bếp trong nhà Nhan Yểu trước đây vốn chưa từng được dùng đến. Nhưng vì
giờ đây có một người bạn trai biết nấu ăn, mà lại nấu khá ngon, căn bếp cuối
cùng cũng có công dụng đúng nghĩa.
Cuộc họp video kết thúc đúng lúc Giang Nghiên vừa làm xong bữa tối.
Hai người vẫn như thường lệ, dùng bữa xong liền cùng ngồi trên sofa. Tivi phát
bộ phim truyền hình bi kịch lúc tám giờ, tiếng thoại đầy kịch tính của nhân vật
vang lên, khiến căn hộ vốn yên tĩnh thêm phần ấm áp.
Giang Nghiên ngồi làm việc với laptop trên đùi, còn Nhan Yểu thì dựa vào anh
nghịch điện thoại. Rõ ràng chẳng ai mặn mà với bộ phim đang chiếu, nhưng vẫn
cứ để đó phát lên như một sự yên lặng đầy ăn ý.
Nhan Yểu không hứng thú với công việc của Giang Nghiên, nhưng lơ đãng liếc
mắt nhìn màn hình máy tính anh, trên đó đầy những dòng chữ rối rắm, rõ ràng
toàn chữ Trung, vậy mà gộp lại chẳng hiểu gì, như thể thiên thư.
Hồi mới về nước, cô từng nghe Triệu Tiểu Du kể về “thành tích huy hoàng” của
Giang Nghiên, 28 tuổi đã trở thành giáo sư Q Đại, thật sự đáng kinh ngạc. Nhưng
nghĩ lại, Giang Nghiên từ xưa đã luôn xuất sắc. Hồi cấp ba lần nào cũng đứng
đầu lớp, thi đại học lại là thủ khoa. Vậy nên thành công hôm nay, cũng chẳng phải
điều khó hiểu.
Chỉ thấy khó hiểu là một người ôn hòa nho nhã như vậy, sao lại có thể động lòng
với một đứa ngỗ ngược nổi loạn như cô?
Giang Nghiên vốn nên là người tự cao tự ngạo mới đúng. Ấn tượng trong ký ức là
dáng vẻ anh đối mặt với những học sinh hư luôn lạnh nhạt, chẳng hẳn là khinh
thường, nhưng cũng tuyệt đối không để vào mắt.
Thế mà người như anh, lại thích một học sinh hư đến không thể hư hơn như cô
Và đã thích suốt mười năm.
Liệu anh có thay đổi không? Nhan Yểu không rõ. Chỉ cảm thấy anh chắc chắn là
người si tình hơn phần lớn người khác. Ít nhất trong ba tháng yêu nhau, cô cảm
nhận được anh thật lòng yêu cô. Yêu như lúc mới tỏ tình, cuồng nhiệt nhưng kiềm
chế.
Bên tai vang lên tiếng gõ bàn phím lách cách, thỉnh thoảng liếc nhìn, cô lại cảm
thấy người đàn ông bên cạnh mình lúc này thật gợi cảm.
Trên sống mũi Giang Nghiên là một chiếc kính gọng vàng mảnh. Sau này cô mới
biết thị lực anh không nặng, hồi cấp ba chỉ đeo để nhìn rõ bảng. Giờ cũng chỉ khi
viết báo cáo mới đeo. Vẻ mặt anh bình thường vốn đã lạnh lùng, giờ đeo kính lại
càng thêm nét “lịch sự biến thái”.
Bỗng, chiếc điện thoại đặt trên bàn trà vang lên tiếng thông báo tin nhắn WeChat.
Giang Nghiên theo phản xạ cầm lên, mở khóa một cách tự nhiên, nhưng khi mở
khung trò chuyện thì tay khựng lại.
【Hôm nay mẹ gặp Nhân Nhân rồi, con bé là kiểu dịu dàng đấy】
【Mẹ cho nó xem ảnh con rồi, nó còn khen con đẹp trai nữa cơ】
【Vài hôm nữa mẹ hẹn con gặp nó nhé? Con bé này thật sự rất được đấy】
【Mẹ còn xin được ảnh của nó nữa, nhìn xem Nhân Nhân có xinh không này?】
【Hình ảnh】
…
Từng tiếng tin nhắn vang lên, Nhan Yểu vô thức liếc nhìn màn hình một cái.
Ánh mắt khựng lại, chỉ trong hai giây, cô đã nhìn rõ những dòng tin nhắn từ người
được đặt tên là “Mẹ”, và cả bức ảnh cuối cùng…
Trong ảnh, cô gái cười tươi như hoa, mặc một chiếc váy trắng tinh, dưới ánh
nắng trông thật rạng rỡ ngây thơ.
Nhan Yểu như chưa có chuyện gì xảy ra, bình thản thu hồi ánh nhìn, quay lại với
màn hình điện thoại trong tay.
Thế nhưng không hiểu vì sao, cái tên “Nhân Nhân” cùng những lời mô tả kia cứ
luẩn quẩn mãi trong đầu cô, cả tấm ảnh ấy nữa, cứ khiến cô thấy khó chịu trong
lòng.
Ngón tay cái lơ lửng trên màn hình, mãi chẳng chạm vào đâu.
Công bằng mà nói, cô gái tên Nhân Nhân kia đúng là rất xinh, nụ cười rạng rỡ, dịu
dàng và thanh tú, ánh nắng chiếu lên người càng khiến cô ấy trông tinh khiết đến
lạ.
Khác hoàn toàn với cô.
Lúc này, trên tivi vang lên giọng thoại của nữ chính: “Tại sao anh không chịu cưới
em? Chúng ta đã bên nhau mười năm! Một đời người có được mấy lần mười năm
chứ?”
“Em chỉ muốn một mái nhà. Còn anh, em không đợi nổi nữa rồi”
“Nếu vậy… thì chia tay đi”
…
Nhạc nền bi thương vang lên, Nhan Yểu không cần đoán cũng biết, nữ chính sắp
tới sẽ gặp được một người đàn ông khác, một người chịu cưới cô ấy, và từ đó
sống hạnh phúc mãi mãi.
Khóe môi Nhan Yểu khẽ cong, không biết vì sao cảm thấy tình huống này thật
hợp với mình lúc này.
Giang Nghiên cũng nghe được lời thoại trên tivi, như bừng tỉnh, vội vã thoát khỏi
WeChat. Nghiêng đầu thấy Nhan Yểu dường như không chú ý gì, anh mới thầm
thở phào một hơi.
Đã một tháng kể từ lúc anh nói với mẹ rằng mình có bạn gái. Anh cũng từng gửi
những bức ảnh chụp lén của Nhan Yểu, nhưng mẹ Giang vẫn cho rằng anh đang
qua loa cho xong chuyện.
Mẹ anh từng nói: chỉ cần một cuộc gọi, bà cũng tin.
Thế mà, anh rốt cuộc vẫn không dám làm điều đó.
Môi mím chặt, tay siết lấy điện thoại, bên tai vẫn là tiếng nữ chính gào thét kịch
tính.
Cũng là mười năm, ở điểm này, anh và nữ chính quả thật đều đáng thương như
nhau.
Nhưng điều anh muốn không phải một mái nhà trên danh nghĩa, điều anh muốn,
từ đầu đến cuối chỉ là cô.
Là một danh phận, có thể danh chính ngôn thuận bên cô từ mái tóc đen đến khi
đầu bạc, một thân phận có thể cùng cô yên giấc trong cùng một phần mộ sau này.
Tiếng nhạc vẫn vang lên, người đàn ông cụp mắt, rất lâu sau mới nhẹ giọng cất
lời, giọng điệu cực kỳ bình thản, như thể chỉ là tiện miệng nói một câu: “Nhan
Yểu, mẹ anh muốn gọi điện cho em, có được không?”
Nhan Yểu cụp mắt, thu lại hết thảy ánh nhìn.
Gương mặt không biểu cảm, không ai đoán được cô đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cô mở miệng: “Không cần thiết đâu”