“Cô ấy nói vậy thật á?”
Tưởng Vũ trợn to mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Anh ấy đặt ly rượu xuống. Nồi lẩu trên bàn vẫn bốc hơi nghi ngút, nhưng trong
phòng bao yên ắng lại chẳng có lấy nửa phần ấm áp.
Giang Nghiên ngồi trên ghế, vẻ mặt trông hết sức bình tĩnh, chỉ là ánh mắt hơi u
ám cho thấy anh chẳng hề điềm nhiên như bề ngoài.
Tưởng Vũ nhíu chặt mày, giữa hàng lông mày ẩn ẩn cơn giận: “Cô ấy có biết nhà
cậu đang sắp xếp cho cậu đi xem mắt không?”
Bàn tay người đàn ông đang cầm đũa khựng lại một chút.
“Chắc là không biết”
“Xàm!” Gần như vừa dứt lời, Tưởng Vũ đã bật lại: “Tôi sớm nói chuyện này với
Triệu Tiểu Du rồi, tôi không tin cái mồm ba hoa của cô ấy mà giấu nổi!”
Càng nói Tưởng Vũ càng bực, lại nhấc ly nốc hai ngụm rượu.
Là anh em của Giang Nghiên, Tưởng Vũ hiểu rõ tình cảnh của anh hơn ai hết. Gia
đình giục giới thiệu đối tượng; mấy năm trước vì trong lòng có người, lần nào anh
cũng kiếm đủ cớ thoái thác. Hai năm trước thì còn tạm, chứ càng gần ba mươi,
càng khó mà qua mặt được.
Trước đây chưa yêu đương thì thôi, đằng này đã yêu rồi mà còn phải chịu đựng
những thứ như thế, đúng là lố bịch quá mức.
Thịt trong nồi đã chín, nhưng chẳng ai còn tâm trí để thưởng thức.
Bàn tay Giang Nghiên siết chặt đôi đũa mãi không nhúc nhích, gân xanh nổi hằn
trên mu bàn tay trông có phần dữ tợn, như đang cố đè nén thứ chua xót cứ dâng
lên cuồn cuộn trong lòng.
Những lời vừa rồi của Tưởng Vũ như lưỡi dao sắc, rạch xuống ngay ngực
người đàn ông, vết nào vết nấy đều ròng ròng máu.
Cô thật sự biết chuyện này ư?
Nếu biết, vì sao chẳng thấy cô có chút khác lạ nào? Và vì sao đêm đó lại từ chối
anh dứt khoát đến thế?
Giang Nghiên xưa nay chưa từng nhìn thấu Nhan Yểu, mười năm trước là vậy,
bây giờ cũng thế. Trong mắt anh, cô vĩnh viễn là một câu đố khó giải. Anh vẫn
nghĩ, dù tạm thời chưa giải được, nhưng anh có khối thời gian để từ từ tìm hiểu
cô, đến gần cô. Thế mà lúc này đây, chưa bao giờ anh thấy khoảng cách giữa họ
lại xa xôi đến vậy.
Thật ra ngay từ đầu, Giang Nghiên đã hiểu, Nhan Yểu không giống một người sẽ
thuộc về hôn nhân. Cô như một kẻ lữ hành vĩnh viễn trên đường, chưa từng dừng
chân. Anh vốn tưởng mình có thể đi cùng cô, đi khắp non sông gấm vóc, xuôi
ngược bắc nam, nhưng cô lại cho anh một câu trả lời quá tàn nhẫn.
Con người ai cũng có mặt lãng mạn, và giờ Giang Nghiên mới nhận ra, hóa ra
mình cũng rất ngây thơ.
Biết Nhan Yểu đồng ý ở bên mình, anh mừng như điên, ngây thơ nghĩ rằng dẫu
đối phương không đáp lại, mình cũng có thể gánh hết mọi thứ, khổ đau, gian nan,
trắc trở. Anh tưởng mình làm được, thế mà đến lúc này, nỗi đau ấy cứa rát đến
mức mỗi lần nghĩ lại đều thấy nghẹt thở.
Nhưng thực ra Giang Nghiên hiểu, chỉ cần cô chịu ngoảnh đầu nhìn anh một cái,
ngoảnh đầu nhìn anh thêm một cái là đủ.
Anh tình nguyện làm đứa con “đại nghịch bất đạo”, nắm tay cô đứng trước ba mẹ
nói sẽ yêu nhau cả đời; cũng cam tâm trở thành kẻ dị loại đi ngược quy tắc thế
tục, chịu mọi lời dị nghị.
Có điều đã đến nước này rồi, anh cũng không chắc mình có thể mãi mãi đuổi theo
bóng lưng cô đến bao giờ. Lòng người rốt cuộc vẫn tham lam, rõ ràng từng nghĩ
chỉ cần nhìn thấy bóng lưng ấy cũng đủ mừng rỡ, vậy cớ sao bây giờ vẫn cứ là
cầu mà không được?
Rõ ràng anh vẫn đang ra sức chạy về phía cô, không dám dừng một khắc, vậy mà
khoảng cách giữa hai người vẫn như thế, trông thì gần kề, thực ra lại chạm mãi
không tới…
“Không phải chứ, hai người định kéo dài thế này đến bao giờ?” Tưởng Vũ nói,
quẳng ra một câu hỏi tàn nhẫn.
Ánh mắt Giang Nghiên khẽ lay, nhưng anh vẫn im lặng.
Anh đang cố tình lảng tránh sự lựa chọn này.
“Đừng nói với tôi là thật sự định cứ tiêu hao như vậy nhé?” Sắc mặt Tưởng Vũ trở
nên nghiêm túc.
Cạn ly rượu trong tay, anh ấy vừa rót thêm vừa tiếp lời: “Cậu tính đợi đến ngày cô
ấy mở miệng đòi chia tay ư?”
Bàn tay trái bỗng siết chặt thành nắm đấm, đầu óc Giang Nghiên thoáng chốc
trống rỗng; người đàn ông vốn quen lên kế hoạch cho mọi thứ, lại dường như
chưa từng suy tính tương lai của mối quan hệ này.
Không phải không muốn, không phải không nguyện, mà là không dám.
“Chưa nói đến chuyện chia tay xong cậu có sống dở chết dở rồi ngoan ngoãn về
nhà cưới vợ sinh con hay không, chỉ riêng tình cảnh bây giờ thôi, cậu định giải
quyết thế nào?” Tưởng Vũ nói, ung dung rót thêm rượu vào ly mình.
Thực tế, với lối nghĩ của song thân nhà họ Giang, Tưởng Vũ cũng bất lực. Có lẽ
vì trước giờ Giang Nghiên dùng quá nhiều tiền lệ trì hoãn, nên bây giờ nói gì
trong mắt hai bác cũng thành cái cớ qua loa.
Về sự tồn tại của Nhan Yểu, Tưởng Vũ cũng từng nói với mẹ Giang rồi, nhưng
bác gái rõ ràng không tin, cứ nghĩ anh ấy với Giang Nghiên thông đồng lừa bà.
Tên cũng nói rồi, ảnh cũng đưa rồi, vậy mà bác gái vẫn khăng khăng cho đó là
“bịa đặt”.
Suy kỹ thì đúng là một cái tên với một tấm ảnh chẳng đủ sức thuyết phục; chỉ cần
gọi một cuộc điện thoại, gặp nhau một lần, cũng đâu đến mức giờ bị giục đi gặp
mặt cô gái người ta giới thiệu.
Nhưng trớ trêu, với Nhan Yểu, những chuyện ấy lại đã là điều không thể.
Nói cho cùng, mấu chốt cũng chưa từng là chỗ đó, mà là từ nay về sau, anh và
Nhan Yểu rốt cuộc sẽ đi về đâu.
“Tôi không biết”
Rất lâu sau, người đàn ông im lặng rốt cuộc cũng mở miệng, giọng hơi khàn, nhả
ra một câu.
Nghe vậy, Tưởng Vũ khẽ thở dài.
Xưa nay đã biết thằng anh em này là ngã dưới tay Nhan Yểu, nhưng cũng không
ngờ lại ngã thảm đến mức này. Loại tình yêu không có kết quả, đổi là anh ấy thì
đến bắt đầu còn chẳng dám, đâu nghĩ Giang Nghiên vậy mà kiên trì được lâu như
thế.
Sự rời xa của người mình yêu sâu đậm, bao giờ cũng khó chịu đựng hơn mọi gian
nan khốn khó.
“Bro, đừng trách tôi nói khó nghe, cậu xem Nhan Yểu ngay đến một cú điện thoại
cho mẹ Giang cũng không chịu gọi, chứng tỏ từ trong xương tủy cô ấy đã không
định đi đến bước đó với cậu”
Tưởng Vũ đâu phải tay mơ chuyện yêu đương, hồi đại học cũng yêu vài lần; thêm
nghề luật sư suốt ngày chạy đông chạy tây, thấy nhiều hiểu nhiều, mấy chuyện
này tự nhiên cũng rành.
“Cậu nhìn đi, cô ấy không muốn bước vào cuộc sống của cậu, không muốn có va
chạm với người nhà cậu, điều đó nói rằng cô ấy chỉ muốn với cậu một cuộc tình
vừa vặn đủ dùng thôi”
Có lẽ men rượu bốc lên, mỗi câu Tưởng Vũ nói ra đều đặc biệt thấu tim.
“Giờ cậu thử nghĩ kỹ xem, từ lúc yêu đến giờ, cô ấy từng hỏi han công việc của
cậu chưa? Có biết ngoài tôi ra cậu còn bạn nào không? Biết nhà cậu mấy người,
biết bác trai bác gái làm gì, biết thực ra cậu có cổ phần ở Tập đoàn Hải Dược,
giàu nứt đố đổ vách không?”
Giang Nghiên ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Tưởng Vũ, chậm rãi nói: “Tôi chỉ có
mỗi cậu là bạn. Còn chuyện Tập đoàn Hải Dược, tôi thấy cái đó không quan
trọng”
Tưởng Vũ hơi nghẹn, mặt đơ ra, hồi lâu mới phất tay nói: “Đó chỉ là ví dụ thôi
được không? Ý tôi là, người ta căn bản không coi trọng cậu! Nên là kịp thời cắt lỗ
đi, đừng sa lầy thêm nữa. Theo tôi thì Nhân Nhân cũng không tệ, tuy đúng là
không xinh bằng Nhan Yểu, nhưng đẹp đâu có ăn được, đúng không? Nhìn ảnh
cũng thuộc hàng mỹ nhân top đầu rồi. Còn Nhan Yểu ấy, chi bằng buông tay tại
đây, để lại chút tôn nghiêm cho đôi bên”
Buông tay?
Yết hầu Giang Nghiên khẽ lăn, ánh mắt chợt trầm hẳn xuống, nắm đấm siết chặt
không hề nới lỏng.
Đây là thứ anh ngóng chờ suốt mười năm, khổ sở lắm mới “trộm” được, giờ sao
nói buông là buông cho được?
Anh thật sự vẫn rất yêu cô.
Trong phòng bao tĩnh mịch, một hồi chuông điện thoại phá vỡ thế bế tắc lúc này.
Tưởng Vũ liếc màn hình, thấy là Triệu Tiểu Du gọi tới, bèn bấm nghe, bật loa
ngoài, vừa cầm đũa vớt lẩu vừa nói: “A lô? Sao tự nhiên gọi cho anh thế?”
“Em nhắn WeChat cho anh mà sao mãi không trả lời, đang hú hí ở đâu đấy? Đến
bạn gái cũng không cần nữa à?”
Giọng làm nũng trách yêu của Triệu Tiểu Du vang lên ở đầu dây bên kia, nghe
như đang giận, nhưng cái vẻ nhõng nhẽo ấy lại khiến Giang Nghiên ngồi đối diện
thoáng dấy lên chút ghen tị.
Bởi vì Nhan Yểu chưa từng nói với anh bằng giọng điệu như thế.
“Ôi giời ơi, tổ tông của anh ơi, chẳng phải anh nói tối nay ăn với Giang Nghiên rồi
à? Tiệc đàn ông hiểu không, sao mà ôm cái điện thoại mãi được?” Tưởng Vũ vừa
nói, giọng hơi bất lực mà mắt lại ánh lên ý cười, “Thế em nhắn gì cho anh trên
WeChat?”
“Không có gì, nửa tháng nữa trường Nhất Trung mình kỷ niệm 80 năm, hỏi anh có
đi không”
“Cái đó có gì hay mà tham gia? Em biết anh bận muốn chết còn gì” Vừa dứt lời,
Tưởng Vũ như sực nhớ ra gì đó, ngẩng lên nhìn Giang Nghiên đối diện, hỏi: “Ê,
hình như trường cũ có gửi thư mời cậu lên làm cái diễn thuyết gì đó phải không?”
Nghĩ đến email nhận hai hôm trước, Giang Nghiên khẽ “ừ” một tiếng.
“Chỉ hai người các anh ăn với nhau thôi à?” Triệu Tiểu Du lại cất tiếng, “Trước đây
cũng chẳng thấy hai người tụ tập riêng… Tưởng Vũ, anh không phải đang bêu
xấu em với Giang Nghiên đấy chứ?”
Nghe vậy, sống lưng Tưởng Vũ khựng lại, phản xạ bật lại ngay: “Xàm, bêu xấu em
làm gì, có bêu thì bêu bạn thân em”
“Tưởng Vũ! Anh ngứa da hả?! Lại dám nói xấu Nhan Yểu sau lưng! Có tin em vả
anh một trận không!” Triệu Tiểu Du gầm lên.
“Hê, ngay trước mặt cô ấy anh cũng dám nói, ăn hiếp anh em anh đến mức này,
anh không được càm ràm hai câu à?”
“Nhan Yểu ăn hiếp Giang Nghiên chỗ nào?! Cô ấy đối với Giang Nghiên tốt lắm
được chưa! Anh chắc là không biết trước kia cô ấy yêu đương thế nào”
Trong chốc lát, hai người cãi cọ, căn phòng bắt đầu vang vọng cuộc đối đầu giữa
Tưởng Vũ và Triệu Tiểu Du.
Tưởng Vũ: “Giang Nghiên đối với Nhan Yểu chưa đủ tốt à? Gần như móc tim ra
rồi còn gì! Kết quả thì sao, ngay một cú điện thoại cho mẹ cậu ấy cũng không
buồn gọi, đây là ‘tốt’ mà em nói hả?!”
Ngồi đối diện, Giang Nghiên thấy thế khẽ nhíu mày, mở miệng: “Tưởng Vũ, đừng
nói nữa”
“Tôi cứ phải nói! Gần đây mẹ Giang giục gấp thế kia, việc mà chỉ cần gọi một cú
là giải quyết được, lại nhất quyết không chịu làm”
Đầu dây bên kia, Triệu Tiểu Du chửi thầm mấy câu rồi phản bác: “Anh có biết
Nhan Yểu hồi nhỏ đã trải qua những gì không mà ngồi đây nói bừa! Với người sợ
kết hôn, kết hôn là chuyện đáng sợ đến mức nào anh không biết à?!”
“Đúng, anh không hiểu cô ấy từng trải qua gì, nhưng bi kịch quá khứ của một
người cũng không phải cái cớ để cô ấy làm người khác tổn thương chứ? Hơn nữa
chỉ là gọi một cú điện thoại, đâu phải ép cô ấy cưới! Huống hồ nếu thực sự định
nghiêm túc với Giang Nghiên, ít ra cũng cho người ta chút cam kết, còn nếu
không có ý định đó thì đừng treo cậu ấy lơ lửng như vậy, chẳng lẽ thật sự bắt
Giang Nghiên ngồi đây chờ Nhan Yểu đá à!”
“Anh!……”
Hai người cãi ngày càng gắt, Giang Nghiên chộp lấy cổ tay Tưởng Vũ, vẻ mặt
lạnh tanh.
“Tưởng Vũ, đừng nói nữa”
Tưởng Vũ khựng lại đôi chút, đối diện ánh mắt của Giang Nghiên, trong cái nhìn
sâu thẳm ấy lẫn một tia bi thương khó gọi tên.
“Cậu…”
“Là tôi tự nguyện”
Giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông vang lên trong phòng bao yên ắng, xuyên
qua ống thoại truyền sang đầu bên kia, cũng khiến Triệu Tiểu Du lập tức im bặt.
Tưởng Vũ sững người một thoáng, rồi lạnh mặt cúp máy.
“Giang Nghiên, cậu đúng là tự làm rẻ bản thân”
Giang Nghiên rút tay về, nghe tiếng mắng giận không nên thân của Tưởng Vũ,
không kìm được tự giễu trong lòng mà phụ họa: Ừ, đúng thế.
“Cậu đã tự hạ mình mười năm rồi, ít ra cũng phải cho mình một lần có khí cốt,
hiểu không?” Tưởng Vũ nói.
Người đàn ông ngồi trên ghế, lời của Tưởng Vũ quanh quẩn bên tai, dội vào tim,
hồi lâu vẫn chưa yên được.
.
Đầu bên kia, Triệu Tiểu Du bị cúp máy, chậm rãi đặt điện thoại xuống, mặt khó xử
nhìn người phụ nữ đang hút thuốc đối diện, nửa ngày sau mới ấp úng giải
thích: “Nhan Yểu… cậu đừng để tâm lời Tưởng Vũ, anh ta đúng là đồ ngốc”
Hai người cãi nhau gay gắt, còn Nhan Yểu thì không bỏ sót bất cứ câu chất vấn
nào mà Tưởng Vũ nói qua điện thoại, cũng như câu nói của người Giang Nghiên.
“Là tôi tự nguyện”
Ngực cô nghèn nghẹn khó chịu, cảm giác này Nhan Yểu chưa từng nếm qua, như
có tảng đá lớn đè trên tim, đến cả nicotine tràn vào phổi cũng chẳng giúp ích chút
nào.
Từ trước đến nay Nhan Yểu vẫn thấy mình là kẻ tuyệt tình, và cũng chưa từng
cho rằng như vậy có gì không ổn.
Cô nghe quá nhiều người mắng mình là “gái hu”, mắng mình “không có tim”, dẫu
có người khóc lóc cầu xin cô đừng rời đi, hoặc phẫn hận nguyền rủa cô cả đời
không được kết cục tốt, cảm xúc của cô cũng chưa từng gợn sóng.
Tuyệt tình thì có gì không tốt? Chẳng lẽ phải giống người mẹ đáng thương của
cô? Sống cả ngày chỉ vì tình ái?
Cô chưa bao giờ chủ động trêu chọc ai; lần nào cũng là đối phương đề nghị ở bên
nhau trước, mà rõ ràng cô đã nói hết trước khi yêu.
Khởi đầu đường hoàng, nên lúc rời đi cũng sẽ không thấy mình mắc nợ.
Khi ở bên Giang Nghiên, dường như cũng chẳng khác gì những đoạn tình trước
kia, nhưng không hiểu vì sao, giờ nghe câu nói ấy của anh, tim lại bắt đầu nhói
âm ỉ.
Cảm giác đó là gì? Hình như gọi là xót lòng.
Rít từng hơi thuốc, Nhan Yểu nhớ lại những mẩu vụn lúc bên nhau, quả thật là sự
thoải mái và yên ổn chưa từng có.
Đến bây giờ nghĩ lại, cô đúng là đã dựa vào tình cảm của anh để mặc sức làm
càn. Kể cả đêm hôm đó, dứt khoát từ chối yêu cầu của anh không chút lưu tình.
Đúng là đồ súc sinh…
Cô nghĩ.
Nhưng rồi có thể làm gì nữa?
Gọi điện cho mẹ anh xong thì thay đổi được gì? Lấy lệ qua được nhất thời, sau đó
quan hệ giữa hai người sẽ thế nào?
Kết hôn sinh con như người bình thường ư? Cô làm nổi không? Rõ ràng cô đã
nhìn thấu hôn nhân rồi mà? Đến nước này vì sao còn phải nhảy vào bể khổ ấy?
Bọn họ thật có thể cứ như bây giờ mà mãi ở bên nhau sao? Ba tháng trôi nhanh
thật, vậy còn ba năm, mười năm, ba mươi năm?
Nếu tình nhạt thì ly hôn, vậy khác gì yêu đương rồi chia tay?
Khói thuốc mờ tỏ trước mắt, làm mờ tầm nhìn của cô, cũng đồng thời khiến cô
nhìn không rõ lòng mình.
Nhan Yểu yên lặng quá mức, dáng vẻ không nói một lời khiến Triệu Tiểu Du ngồi
đối diện cũng có phần luống cuống.
Chuyện xảy đến quá đột ngột, vốn dĩ cô nàng chỉ định rủ Nhan Yểu đi ăn một bữa,
chẳng ngờ một cú điện thoại của mình lại gây họa.
Nhìn gương mặt bình lặng đến quá mức của người phụ nữ, Triệu Tiểu Du không
khỏi thầm thở dài.
Tuy vừa rồi cô nàng có cãi nhau với Tưởng Vũ trên điện thoại, nhưng nói thật
lòng, cô nàng cũng thấy Giang Nghiên quá đỗi đáng thương.
Với người đứng ngoài như Triệu Tiểu Du mà nói, luôn cảm thấy hình như chẳng ai
sai, mà lại như tất cả đều sai.
Có lẽ bi kịch lớn nhất, chính là một người si tình, lại yêu một người tuyệt tình, chỉ
vậy thôi.
Bởi vì tình cảm, vốn không có nghĩa vụ.
Cũng là thứ nói công bằng là chuyện hoang đường nhất.
“Cậu và Tưởng Vũ sẽ kết hôn chứ?” Người phụ nữ im lặng bỗng lên tiếng.
Triệu Tiểu Du khẽ sững, giây lát sau đáp: “Chắc là sẽ, hai nhà cũng gặp rồi, bố
mẹ mình khá ưng anh ấy”
Mắt Nhan Yểu hơi nheo lại, cúi đầu gảy tàn thuốc, giọng mang theo lời chúc phát
ra từ tận đáy lòng: “Vậy à? Thế thì phải chúc mừng cậu”
“Còn cậu thì sao? Cậu và Giang Nghiên định thế nào?” Triệu Tiểu Du nói, trong
mắt nhìn về phía Nhan Yểu thoáng hiện đôi phần lo lắng.
“Tớ với anh ấy à?” Ngón tay kẹp thuốc của Nhan Yểu khựng lại rất khẽ.
Mấy giây sau, cô lại đưa thuốc lên rít một hơi, nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ,
hỏi một câu chẳng liên quan: “Kỷ niệm thành lập trường là khi nào ấy nhỉ?”
“Ngày hai mươi tám tháng này”
Người phụ nữ chậm rãi nhả vòng khói, lặng lẽ ghi ngày ấy vào lòng.
Ngày hai mươi tám à.