Ba Giang, mẹ Giang vốn cũng làm nghiên cứu, lại quen thân với không ít học giả
có mặt ở đây. Thành ra trái với dự đoán của tổ đạo diễn rằng một học giả “trẻ quá
mức” như Giang Nghiên sẽ bị ra rìa, thì thực tế lại trái ngược hẳn.
Vài người quây vào chuyện trò những đề tài nhân viên chẳng hiểu nổi, thỉnh
thoảng bật cười, trông cảnh tượng hòa hảo vui vầy.
Khâu dựng cảnh gần xong. Đúng lúc ấy, ngoài studio lại có người bước vào: “Xin
lỗi, tôi đến muộn”
Giọng nói quá đỗi quen thuộc khiến Giang Nghiên vô thức ngoái lại. Chạm mắt với
người mới đến, đồng tử anh co lại, ánh nhìn không giấu nổi kinh ngạc.
Nhan Yểu thấy vẻ thẫn thờ của anh, khóe môi nhích lên rất khẽ, rồi thu về ánh
nhìn ấy, cô bước lại gần với nụ cười nhã nhặn, khách khí: “Chào các thầy, em là
nhiếp ảnh hôm nay, tên Nhan Yểu”
Ánh mắt Giang Nghiên bám theo bóng cô, thấy cô tiến tới bên anh, tự nhiên,
thẳng thắn chào hỏi các bậc tiền bối.
“Cô gái trông trẻ quá nha!”
“Giới trẻ bây giờ ghê gớm ghê”
“Cô Nhan xinh quá, tôi thấy còn đẹp hơn minh tinh đó”
……
Có lẽ đã quen những tình huống này, Nhan Yểu bên cạnh thản nhiên, đáp lại từng
người rồi lại đặt ánh mắt lên Giang Nghiên, mỉm cười đưa tay: “Xin chào, giáo sư
Giang, ngưỡng mộ anh đã lâu”
Giang Nghiên hơi nhíu mày, cúi mắt liếc bàn tay đưa đến, rồi ngẩng lên chạm nụ
cười lấp lánh của cô, tim lỡ một nhịp.
Ý nghĩ bị kéo phăng về đêm nửa tháng trước, trong căn phòng khách kia.
Lời thì thầm của người phụ nữ như vẫn lởn vởn bên tai anh, và nụ hôn nhẹ hều
ấy.
“Xin chào”
Giữa chốn đông người, anh đưa tay đáp lễ.
Một cái bắt tay cực kỳ khách sáo như thể họ mới gặp lần đầu.
Nhưng đúng lúc sắp buông ra, lòng bàn tay Giang Nghiên bỗng bị cào khẽ một
cái, làm anh giật thót, rụt tay về, thoáng luống cuống.
“Các thầy ơi, chúng ta sắp bắt đầu chụp nhé!” Tiếng nhân viên gọi ở xa, Giang
Nghiên chợt bừng tỉnh, mím chặt môi đè cảm xúc xuống, kẻo lộ điều gì khác
thường.
Ngoài hai người họ ra, không ai biết mối quan hệ giữa họ, càng không biết đôi
“người xa lạ” mới gặp này từng bao nhiêu đêm quấn quýt đến kiệt cùng.
–
Tiến độ chụp rất nhanh. Theo phong cách quen thuộc của chương trình, ảnh
không cần bày vẽ cầu kỳ, chỉ cần nhân vật rõ, thần sắc đoan chính là được.
Với Nhan Yểu thì dễ như bỡn.
Chưa đầy một tiếng, cô đã xong phần chụp của bốn người, còn lại là ảnh phỏng
vấn cá nhân trước khi ghi hình chính.
Trong bối cảnh ồn ã hỗn tạp, Giang Nghiên thấy Nhan Yểu đặt máy xuống, nói
chuyện với tổng đạo diễn vài câu rồi quay người bước vào phòng nghỉ bên cạnh.
Tim anh khẽ căng lên, Giang Nghiên cũng theo đà cất bước. Lúc mọi người mải lo
việc trong tay, ánh mắt anh vẫn không rời bóng cô giữa đám đông.
Nhan Yểu vừa vào phòng nghỉ trước một bước, nửa phút sau, Giang Nghiên cũng
giả vờ thản nhiên đi vào. Nhưng ngay khi anh quay người muốn đóng cửa, một
cánh tay bỗng vươn ra, “chát” một tiếng chống lên tấm cửa.
Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói mang nét trêu ghẹo của người phụ nữ vang lên
từ phía sau:
“Giáo sư Giang, tìm em có việc à?”
“Giáo sư Giang, tìm em có chuyện gì à?”
Hơi thở nóng rẫy lướt qua vành tai, mang theo ngữ điệu đầy hàm ý vang vọng
trong phòng nghỉ yên ắng, khiến toàn thân Giang Nghiên bỗng cứng đờ, gần như
tê dại nửa người trong chớp mắt.
Bàn tay đang nắm chốt cửa bất giác siết lại, thân thể người đàn ông căng chặt,
ánh mắt lại dừng ở bàn tay đặt sát lên cánh cửa, như thể bị bắt gặp tại trận khi
đang lén làm chuyện gì mờ ám, luống cuống không biết làm sao.
Một lúc sau, Giang Nghiên xoay người lại, đúng lúc Nhan Yểu cũng nghiêng
người tiến gần. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Giang Nghiên mới
bừng tỉnh nhận ra khoảng cách giữa họ chưa đầy một gang tay.
Đôi mắt mèo xinh đẹp ánh lên tia sáng lấp lánh, khóe môi cong cong, đuôi mắt
khẽ nhướn lên như gãi đúng chỗ ngứa, nụ cười ấy khiến tim Giang Nghiên khẽ
loạn nhịp.
Yết hầu khẽ lăn một cái, hai tay Giang Nghiên vẫn đặt sau lưng lên tấm cửa, mu
bàn tay nổi gân xanh, giống như tâm trạng lúc này của ahọ, căng thẳng đến cực
điểm.
“Sao em lại ở đây?”
“Đây là công việc của em. Anh nói xem, sao em lại không ở đây được?” Nhan Yểu
nhướng mày, đưa tay kia lên, nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi trên thái dương anh, thái
độ quá mức tự nhiên khiến Giang Nghiên khẽ nhíu mày.
“Em biết tôi không có ý hỏi chuyện đó”
Giang Nghiên không ngốc. Dù Nhan Yểu là nhiếp ảnh gia, nhưng từ trước đến
nay cô chỉ chuyên chụp minh tinh và tạp chí thời trang, sao lại đi quay mấy ông
giáo sư già nua làm nghiên cứu?
Cùng là giới nghiên cứu học thuật, chẳng lẽ ảnh chân dung cũng phải dính dáng
đến thời trang?
Anh lại nhớ đến hôm chụp chân dung tại studio của cô. Khi đó, cô như nữ vương
trong lãnh địa của mình, kiểm soát cả thể xác lẫn linh hồn anh. Cảnh tượng ngày
ấy đến giờ vẫn còn hiện rõ trước mắt, cảm giác trên trán như lông chim khẽ lướt
qua, vậy mà lại dẫn tới từng cơn điện xẹt truyền khắp cơ thể, khiến anh bối rối
không biết phải bấu víu vào đâu.
Anh vươn tay, túm lấy cổ tay cô, ngăn lại động tác lau mồ hôi vừa rồi, nhưng
những giọt mồ hôi mới không biết từ khi nào đã bắt đầu rịn ra.