Máu như đang sôi ngầm, người đàn ông toàn thân căng chặt, nhìn thẳng Nhan
Yểu. Dưới đôi đồng tử đen thẫm như có thể nhỏ ra mực ấy, dường như ẩn giấu
cảm xúc càng thêm cố chấp.
Trên môi anh, ngón cái của cô vẫn dừng ở chỗ nóng rẫy, mơn man đầy ám muội.
Đôi mắt mèo hơi nheo, trong mắt vương chút trêu chọc, chốc lát sau, cô nhàn
nhạt mở miệng: “Rách rồi”
Môi đã rách, rịn máu, đủ thấy nụ hôn vừa rồi dữ dội đến mức nào.
Khoảnh khắc này, họ như lại quay về hơn một tuần trước, quay về những ngày
còn đang say đắm, quấn quýt không rời.
Đầu ngón tay cô xoay miết trên vết thương từng nhịp từng nhịp, như đang chơi
đùa với “chiến lợi phẩm” của mình.
Đột nhiên, người đàn ông đưa tay túm lấy cổ tay Nhan Yểu, rồi dưới ánh nhìn dần
lạnh lại của cô, gỡ từng tấc một.
“Nhan Yểu, tôi là một người đàn ông bình thường”
Giọng nói vốn lạnh nhạt nhuộm hai phần khàn khàn, Nhan Yểu biết đó là bằng
chứng anh đã động lòng.
Ngẩng đầu đối diện mắt anh, Nhan Yểu rút tay mình về, chủ động kéo giãn
khoảng cách giữa cả hai, như muốn nhìn rõ người đàn ông trước mắt hơn.
Thực ra Giang Nghiên luôn là người rất dễ hiểu, ánh mắt và cơ thể anh luôn
truyền đến cô phản ứng và cảm xúc chân thực nhất. Cô là người phụ nữ đầu tiên
anh yêu, cũng là người đầu tiên dạy anh cách hôn, cách làm tình. Hai mươi tám
năm chưa từng yêu đương, ở phương diện này Giang Nghiên sạch như một tờ
giấy trắng, có lúc ở cạnh anh, Nhan Yểu còn thấy anh giống một thiếu niên trong
sáng ngây thơ.
Nhưng là cô đã “dạy hư” anh.
Đến mức bây giờ, rõ ràng đã có cảm giác, anh vẫn có thể bình tĩnh quy hết thảy
thành bản năng dục vọng thuần túy của con người.
Không ngoan, quá không ngoan.
Những đầu ngón tay buông bên người khẽ cọ vào nhau, như đang hồi tưởng lại
xúc cảm ban nãy. Người đàn ông trước mắt lại trở về dáng vẻ tự chủ, điềm đạm
của “Giáo sư Giang”. Nhan Yểu khẽ bật cười: “Giang Nghiên, anh thay đổi rồi”
Hàng mi anh khẽ rung. Dưới ánh nhìn chứa nhiều ẩn ý của cô, anh xoay lưng,
giọng lạnh nhạt: “Tối nay tôi ngủ phòng khách. Đồ đạc vẫn ở chỗ cũ”
Nhan Yểu nhìn theo bóng lưng anh. Khi anh càng lúc càng đi xa, cô bỗng mở
miệng lần nữa: “Em hối hận rồi”
Bước chân Giang Nghiên khẽ khựng lại, thời gian như ngưng lại trong khoảnh
khắc ấy.
Nghĩ đến những cảm xúc ngô nghê suốt mấy ngày nay, lúc này cô cũng buộc phải
thừa nhận, cô đã để tâm đến anh.
Rõ ràng người đàn ông chưa từng dùng thủ đoạn gì cố ý công phá cô, nhưng cô
thực sự đã thích anh rồi, là nghiêm túc.
“Giang Nghiên, cho em một cơ hội bắt đầu lại”
Rõ ràng đây là lời cầu xin, là níu kéo của kẻ thua cuộc, thế mà giọng Nhan Yểu lại
chắc như bắp, trái lại càng giống một kẻ chủ động dẫn dắt.
Hai bàn tay thõng bên hông bỗng siết thành nắm đấm, nghe những lời này, Giang
Nghiên lại chẳng thấy vui mừng chút nào.
Như trước mắt là một biển hoa rực rỡ, mà anh lại biết rất rõ chỉ cần bước lên một
bước, biển hoa ấy sẽ hóa thành vực sâu vạn trượng.
“Rồi sau đó thì sao?”
Lâu lắm sau anh mới mở lời. Giọng nghe tưởng bình thản, nhưng đầy đắng chát:
“Quay lại những ngày của một tuần trước, rồi chờ đến khoảnh khắc em hoàn toàn
chán ngán ư?”
Giọng anh vốn êm tai, nhưng lúc này dùng khẩu khí điềm tĩnh nhất để nói ra câu
hỏi nhạt thếch ấy, lại khiến ngực Nhan Yểu bất giác nhói đau như xé.
Môi khẽ hé, cô nhìn bóng lưng người đàn ông, thân hình cao lớn vững chãi chưa
bao giờ trông gầy guộc như lúc này, phảng phất nỗi cô quạnh vô biên.
“Nhan Yểu, em biết tôi đã bao nhiêu lần muốn mở miệng bảo em cai thuốc
không? Bao nhiêu lần muốn em bớt uống rượu một chút, bao nhiêu lần muốn em
cách Tần Chiêu xa ra một chút…” Giang Nghiên chậm rãi đếm những điều đã qua.
“Thật ra tôi chưa bao giờ ngoan ngoãn hiểu chuyện như em nghĩ, cũng chẳng
‘phóng khoáng’ đúng mẫu em thích. Tôi là người rất nhỏ nhen, ham muốn chiếm
hữu với em tuyệt đối không ít hơn bất cứ người đàn ông nào”
“Tôi biết giữa chúng ta không công bằng, trước khi yêu đã rất rõ chuyện đó, nên
tôi luôn rón rén giữ hình tượng của mình, làm một nửa biết lắng nghe, biết thấu
hiểu”
Nhan Yểu hơi nhíu mày, lặng lẽ nghe anh kể.
Không có chất vấn giận dữ, không có oán than điên cuồng, chính thứ ngữ khí
không vui không buồn này lại khiến Nhan Yểu cảm thấy không khí trong phòng
khách mỏng đến lạ.
“Nhan Yểu, thật ra người sai không phải em, mà là tôi” Bất chợt, một tràng cười
khẽ vang lên, là nỗi bất lực thở ra từ tận đáy lòng. “Em nói rất đúng. Hôm xác
nhận quan hệ, em đã dặn tôi trước rồi, là tôi không làm theo yêu cầu của em”
Dứt lời, người đàn ông lại nhấc chân, quay người biến mất ở cửa phòng khách.
Còn Nhan Yểu đứng im một chỗ, để mặc luồng sáng rực rỡ rơi trên người, vậy mà
nhìn cô vẫn có vẻ hơi lạnh.
……
Căn hộ của Giang Nghiên đối với Nhan Yểu đã tựa một chỗ ở thứ hai. Như trong
phòng cô có đồ thay của Giang Nghiên, thì trong căn hộ của anh cũng cất sẵn hai
bộ đồ của cô.
Đúng như anh nói, mọi thứ đều đặt ở vị trí cũ, ngay cả chai tẩy trang trong phòng
tắm cũng vẫn nằm ở góc ấy, tất cả như thể họ chưa từng chia tay.
Nhan Yểu chưa từng nghĩ Giang Nghiên lại mâu thuẫn đến vậy, trong lòng rõ ràng
còn yêu cô, nhưng lại không còn giống buổi trùng phùng ban đầu, liều lĩnh lao về
phía cô nữa. Anh bắt đầu học cách lùi bước, học cách nhận thua.
Nhưng nghĩ kỹ, cô nào có khác, trái tim vốn dĩ phức tạp, dù là Giang Nghiên hay
là cô.
Rửa mặt xong, Nhan Yểu bước ra khỏi phòng tắm, như sực nhớ điều gì, cô mở
cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.
Phòng khách không bật đèn, ánh trăng ngoài ban công hắt vào, soi cả khoảng
không rộng lớn thành một mảng sáng lờ mờ.
Cô đi tới bên bàn trà, ly mật ong bị cô bỏ quên vẫn còn ở đó.
Cúi người định nhấc lên, đầu ngón tay vừa chạm thành ly bèn khựng lại, cảm giác
ấm áp khiến cô vô thức nhướng mày.
Phòng khách tĩnh mịch chợt vang lên một tiếng cười khẽ. Nhan Yểu nhấc ly mật
ong lẽ ra đã nguội từ lâu ấy, lần đầu tiên uống cạn một hơi.
Đặt ly xuống, cô sải bước đến trước cửa phòng khách, khẽ đẩy cửa ra.
Đôi mắt đã quen với bóng tối vừa mở cửa đã bắt ngay được người đàn ông nằm
trên giường. Cô xoay người khép cửa lại, rồi đi thẳng tới mép giường, cúi đầu
nhìn Giang Nghiên trước mặt.
Tư thế ngủ của anh xưa nay luôn đoan chính, nhưng mỗi lần hai người chung gối,
Giang Nghiên lại có thói quen ôm cô vào lòng.
Lúc này, anh nằm yên trên giường, đôi mắt khép chặt và nhịp thở vững vàng như
thể đang chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng hàng mi vô ý run khẽ lại làm anh lộ tẩy.
Nhan Yểu ngồi xuống bên cạnh, khóe môi khẽ cong, trong mắt lóe lên thứ dịu
dàng mà Giang Nghiên chưa từng thấy.
Cô từ từ cúi đầu, đặt xuống giữa chân mày anh một nụ hôn nhẹ như lông vũ.
“Em sẽ cai thuốc. Rượu sẽ bớt uống. Chúng ta… cũng có thể từ từ”
Trong căn phòng yên ắng quá mức, lời thì thầm bên tai của người phụ nữ nghe
như lời tình tha thiết đến tận cùng, khiến người đàn ông đang giả vờ ngủ cũng
không kìm được kéo chặt chăn.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Nhan Yểu bất chợt phủ tay lên bàn tay anh, đầu
ngón tay len nhẹ vào giữa những kẽ tay, như một lời mời mọc, anh theo phản xạ
nới lỏng chăn trên người, để mặc cô úp tay lên mu bàn tay mình, mười ngón đan
chặt.
Môi anh mím lại, diễn xuất vụng về rách bươm sơ hở, vậy mà vẫn cố chấp giữ lấy
lớp vỏ ngụy trang đang chao đảo.
Nụ hôn ban nãy hạ trên ấn đường lại trượt xuống dưới, lướt qua mắt, chạm qua
sống mũi, và cuối cùng đặt lên đôi môi hơi sưng.
Chỉ là một cái chạm thoáng như chuồn chuồn lướt nước, vậy mà Giang Nghiên
vẫn theo bản năng siết chặt ngón tay, giữ tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Ngủ ngon”
Lời vừa dứt, Nhan Yểu rút tay lại, mà những ngón tay của người đàn ông vẫn vô
thức vướng lấy, như vương vấn chẳng nỡ buông.
Dĩ nhiên cô nhận ra, ý cười trong đáy mắt càng đậm, song vẫn rút tay về, tiện thể
kéo chăn cho anh kín thêm một chút.
Tiếng mở cửa rồi khép cửa lại vang lên lần nữa. Trong bóng tối, người đàn ông
bỗng bật mở mắt, vô thức đưa tay sờ nơi khóe môi vừa được hôn, rồi như bị điện
giật mà rụt vội về, ánh nhìn ngập những xáo trộn phức tạp.
Anh nhắm mắt lại, nhưng tiếng tim đập cứ dội bên tai, ồn đến mức khiến anh
trắng đêm.
–
Sáng hôm sau, khi Giang Nghiên thức dậy, phòng ngủ chính đã trống không.
Chăn nệm trên giường được trải phẳng phiu đến lạ, như thể cô chưa từng đến.
Giang Nghiên cứ thấy mọi chuyện đêm qua giống hệt một giấc mơ. Nhưng chiếc
ly không còn giọt nào trên bàn trà và hộp thuốc biến mất khỏi ngăn kéo lại bảo
với anh rằng đó là chuyện đã thật sự xảy ra.
Vậy rốt cuộc câu nói tối qua của Nhan Yểu có ý gì?
Cô bảo sẽ cai thuốc, sẽ bớt uống rượu… đó là lời hứa trước nay chưa từng có.
Trong lòng anh thấp thoáng một phán đoán, nhưng phán đoán ấy quá hoang
đường, khiến Giang Nghiên cứ thấy như mình đang giẫm lên kẹo bông, không có
chút cảm giác chân thực.
Và cái “cảm giác chân thực” ấy, một tuần sau tụt xuống âm vô cùng…
Ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt Giang Nghiên cứ vô thức rơi xuống chiếc điện
thoại.
Người tối đó nói “từ từ thôi” đã một mạch bảy ngày không một tin nhắn; “từ từ”
đến mức khiến anh nghi ngờ liệu cô có quên mất anh rồi không.
“Tiểu Nghiên? Thầy có nghe tôi nói không?”
Giọng người bên cạnh tức thì kéo suy nghĩ của anh về hiện tại.
Mắt khẽ ánh lên, Giang Nghiên vô thức “ừ” một tiếng.
“Thế là thầy đồng ý đề nghị tôi rồi nhé?” Hiệu trưởng nói xong, nếp cười đuôi mắt
lập tức nở ra, còn cất một tràng cười sảng khoái: “Tôi đã bảo mà, cơ hội ngàn
vàng! Không chỉ là sự khẳng định năng lực của thầy, mà còn là vinh dự cho
trường ta!”
Nghe đến đây, Giang Nghiên mới sực hiểu mình vừa gật đầu cái gì, sắc mặt bỗng
trầm hẳn.
“Hiệu trưởng, ý tôi lúc nãy là…”
“Ê! Tiểu Nghiên, đừng bảo lại nuốt lời nhé! Làm người không thể thiếu đức vậy
được! Đã là nhà giáo nhân dân sao có thể nói rồi lại rút?” Nói đến đây, thầy đứng
phắt dậy, giả bộ chỉnh lại cổ áo, tiếp lời: “Tự dưng nhớ ra tôi còn mấy bản báo cáo
phải viết, xin phép đi trước. Tổ đạo diễn bên kia tôi sẽ giúp nói một tiếng”
Từ lúc Giang Nghiên kịp hoàn hồn đến giờ mới vỏn vẹn hai phút, mà bóng dáng
hiệu trưởng “phúc hậu” đã bặt tăm khỏi văn phòng.
Anh đưa tay day ấn đường, nghĩ đến chuyện mình vừa trót ưng cái bụng gì đó,
hai bên Thái Dương liền giật giật đau.
Dạo trước có một tổ đạo diễn liên hệ, nói muốn quay mấy video phỏng vấn kiểu tư
liệu/ghi chép. Mấy thứ này anh vốn chẳng hứng thú, nên khỏi cần nghĩ đã từ chối
thẳng. Chẳng ngờ họ lại đi cửa hiệu trưởng để mời bằng được.
Thực ra cái tên chương trình kia anh cũng có nghe qua, là một chuyên mục của
Đài Quốc gia, chủ yếu phỏng vấn những người xuất sắc thuộc các ngành nghề,
như một cách truyền thông văn hóa, tôn vinh sự phồn vinh của đất nước.
Trước đó từng có một kỳ làm riêng về vận động viên, ghi hình đời sống và huấn
luyện hằng ngày, hậu kỳ phản hồi cũng rất tốt.
Còn kỳ này, theo ý tổ đạo diễn, sẽ lấy giới nghiên cứu khoa học làm trung tâm.
Giang Nghiên biết vài ông lớn khác cũng được mời, với trải nghiệm và thành tựu
hiện tại, anh còn kém xa họ. Bên tổ đạo diễn nhắm đến anh là muốn anh làm
gương mặt đại diện cho thế hệ trẻ trong giới nghiên cứu.
Cộng thêm buổi livestream và hot search dạo trước, độ nóng sẵn có biến anh
thành lựa chọn số một.
Lời mời nhiệt tình đến thế, Giang Nghiên đã dứt khoát từ chối. Ai dè giờ lại vì một
phen lỡ lời mà sa chân vào hố.
Không nhịn được, anh kéo lỏng cà vạt, cởi một khuy áo cho dễ thở, giữa mày
nhíu chặt là một nùi bực dọc.
Chưa đầy một tiếng, tổ chương trình đã gửi lưu ý chụp hình và hợp đồng bản điện
tử vào hòm mail của anh, tốc độ nhanh đến mức trời vực so với ai kia nói “từ từ”
suốt bảy ngày mất hút.
……
Năm ngày sau, chương trình báo tin rằng cần làm khâu chuẩn bị trước khi quay
chính thức.
Giang Nghiên biết đó là để lấy ảnh tư liệu phục vụ khâu truyền thông Weibo và tài
khoản công chúng sau này.
Hai giờ chiều, anh cùng mấy ông lớn được mời quay hình tới trường quay của
đài.
Là hậu bối, Giang Nghiên lại được mến bất ngờ, mấy vị trưởng bối vây quanh
anh, mặt mày hiền hòa, thỉnh thoảng hỏi han hướng nghiên cứu và tiến độ hiện
tại.
Những vị được mời đều đứng ở các lĩnh vực khác nhau, nhưng nền tảng học
thuật thâm hậu giúp họ nói đâu ra đấy ở đủ phương diện.
Giang Nghiên đứng giữa vậy mà không hề lép vế, dáng vẻ ăn nói ung dung khiến
các bậc tiền bối không nhịn được khen hậu sinh khả úy.