Chưa Từng Quên Nhau

Chương 56



Quán bar Fox.

Khi Tần Chiêu đến nơi, vừa liếc mắt đã thấy người phụ nữ ngồi ở góc quầy bar.

Bóng lưng mảnh mai của cô dưới ánh đèn mờ không hề toát ra chút yếu đuối nào,

ánh sáng u tối khiến gương mặt mọi người trong quán trở nên hơi mơ hồ, vậy mà

riêng cô, chỉ cần nhìn từ phía sau thôi cũng đủ khiến người ta không rời mắt nổi.

Lần đầu gặp Nhan Yểu là khi nào?

Đó là một mùa hè nắng gắt, tiếng ve trên cây kêu chói tai, trong cái nóng hơn ba

mươi độ lại càng khiến người ta thêm bực bội.

Khi đó, Tần Chiêu đang cùng một đám bạn lêu lổng chuẩn bị ra sân bóng ở công

viên chơi bóng rổ. Chuyện bẩn thỉu trong nhà khiến anh ta khó chịu, chỉ biết theo

bản năng chọn cách trốn chạy, trốn khỏi cái nơi mang tên “nhà” ấy.

Chính trên con đường nhỏ đó, Tần Chiêu lần đầu gặp Nhan Yểu.

Có lẽ khi đó cô đang nói lời chia tay với ai đó, người đàn ông thì níu kéo không

buông, còn cô thì đứng dưới tán cây, vẻ mặt lạnh lùng đến vô cảm. Đến khi nghe

thấy điều gì đó như thể buồn cười lắm, khóe môi cô khẽ nhếch, ẩn chứa vài phần

châm biếm lạnh nhạt, như một cơn gió mát giữa mùa hè oi ả, khiến Tần Chiêu

thoáng ngẩn người.

Sau này nghe đám đàn em nói, cô tên là Nhan Yểu, học sinh trường Nhất Trung.

Gần như ngay từ lần đầu nhìn thấy cô, Tần Chiêu đã ngửi được mùi vị của “đồng

loại”, và sự thật cũng đúng là như vậy.

Bối cảnh gia đình tương tự khiến bọn họ ở một vài thời khắc có thể đồng cảm một

cách kỳ lạ, giống như đang đi trên con đường ngược lại với cả thế giới, bỗng

nhiên có được một người bạn đồng hành.

Họ dựa vào nhau, thỉnh thoảng trút bỏ cho nhau những khó chịu, đôi khi cùng

nhau tưởng tượng về một tương lai vốn chẳng đẹp đẽ gì.

Trên con đường đầy bùn lầy ấy, chút hơi ấm của sự đồng hành trở thành niềm an

ủi duy nhất.

Khi mười mấy tuổi, Tần Chiêu chưa từng nghĩ, quãng ký ức đó lại trở nên quý giá

đến vậy đối với mình. Mãi đến khi Nhan Yểu rời đi, hết năm này qua năm khác

sống trong cảnh đơn độc, anh ta mới bắt đầu hoài niệm khôn nguôi từng khoảnh

khắc ngày ấy.

Bao năm qua, anh ta nắm được quyền lực, có được thế lực, từng có đàn bà, từng

yêu đương, nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng vẫn thấy trống rỗng, như thể dù

làm gì đi nữa cũng không lấp được khoảng trống ấy. Đến khi bất chợt ngoảnh đầu

lại, anh ta mới bừng tỉnh nhận ra, khoảng thời gian ở bên Nhan Yểu mới là lúc

anh ta được thỏa mãn chưa từng có.

Cảm xúc ấy không dữ dội, cũng không phải kiểu đau đớn xé lòng, nhưng từ đầu

đến cuối vẫn luôn tồn tại ở đó, khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Biết tin Nhan Yểu về nước, Tần Chiêu đã cảm thấy một sự hưng phấn hiếm hoi

suốt mười năm qua.

Khi tái ngộ, anh ta vẫn ngửi thấy hương vị của đồng loại ấy.

Anh ta nghĩ, trên đời này ngoài Nhan Yểu ra, có lẽ sẽ không còn ai khác có thể

hiểu mình đến vậy.

Muốn có được cô, muốn sở hữu cô, muốn trở lại quãng thời gian ấy.

Giờ đây anh ta đã không còn là chàng thiếu niên tay trắng bất lực năm nào,

những khó khăn và khổ đau từng đè nặng lên họ ngày trước giờ chỉ cần búng tay

là có thể hóa thành mây khói.

Tần Chiêu nghĩ, chắc hẳn họ sẽ sống rất hạnh phúc. Nhưng anh ta không ngờ,

mười năm trôi qua thật sự đã thay đổi quá nhiều điều, dường như có rất nhiều

chuyện chỉ là “tưởng rằng” của riêng anh ta.

Cách nhau năm mét, Tần Chiêu đứng yên tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm nhưng đã

bớt đi vài phần kiêu ngạo thường ngày.

Hai bàn tay buông bên người siết chặt thành nắm, giây lát sau lại đột ngột thả

lỏng, rồi cất bước tiến lên, như thường lệ ngồi xuống bên cạnh Nhan Yểu.

Liếc nhìn ly nước trong tay cô, Tần Chiêu nhướng mày: “Sao không uống rượu?”

Nhan Yểu không ngẩng đầu, chỉ tùy ý xoay xoay ly nước trái cây trong tay, uống

ra cái cảm giác như đang uống rượu.

“Anh ấy bảo tôi uống ít thôi”

Chữ “anh ấy” này là ai thì không cần nói cũng rõ.

Tần Chiêu khẽ nhíu mày, nhớ lại chuyện xảy ra ở giảng đường chiều nay, trong

lòng đã mơ hồ đoán được mục đích của việc Nhan Yểu gọi mình ra hôm nay.

Anh ta quá hiểu Nhan Yểu, nhưng đôi khi lại cảm thấy hình như mình chẳng hiểu

cô đến vậy.

“Đến quán bar mà không uống rượu? Cậu trở nên nghe lời như thế từ bao giờ

vậy?” Tần Chiêu nói, khóe môi kéo ra một nụ cười chế giễu, không rõ là chế giễu

ai.

Anh ta gọi một loại rượu mạnh nhất, tiện tay cởi bỏ chiếc áo vest đặt sang bên

cạnh, kéo lỏng cà vạt, lộ ra vài phần ngang tàng và bất kham, chẳng giống chút

nào với vẻ đạo mạo của Tổng giám đốc Tần.

Trước mặt Nhan Yểu, Tần Chiêu rất hiếm khi bày ra dáng vẻ tổng tài, anh ta luôn

xem cô như người bạn cũ thân thiết nhất.

Rượu rất nhanh được mang lên, Tần Chiêu nâng ly nhấp một ngụm, vị cay xè lan

xuống cổ họng mang theo chút đắng. Anh ta rút bao thuốc trong túi ra, rút một

điếu rồi đưa cả bao cho người bên cạnh.

Nhan Yểu liếc sang, rồi khẽ đáp: “Tôi không hút, dạo này đang cai thuốc”

Bàn tay cầm bao thuốc của Tần Chiêu hơi khựng lại: “Lại là anh ta bảo?”

Nhan Yểu không nói gì, nhưng coi như mặc nhiên thừa nhận.

Tần Chiêu bật cười khẽ, vị đắng nơi cuống họng chậm rãi lan ra khắp lồng ngực,

từng chút từng chút dày đặc tràn lên.

“Nhan Yểu, cậu càng ngày càng chán chết đi được” Tần Chiêu châm thuốc, rít

mạnh một hơi.

Dưới làn khói mờ, gương mặt anh ta mất đi vẻ ngang tàng thường thấy.

“Tần Chiêu, tôi đã sớm nói, mười năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ” Giọng Nhan

Yểu quá mức bình thản, như những mũi kim nhỏ li ti, đâm thẳng vào tim anh ta.

Tần Chiêu tiếp tục từng hơi từng hơi rít thuốc, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nhả

ra hai chữ, như là phản kháng, lại pha chút bất lực: “Vớ vẩn”

“Vậy hôm nay cậu đến là để đoạn tuyệt với tôi?” Tần Chiêu không vòng vo nữa,

thẳng thừng nói ra mục đích của Nhan Yểu.

“Gần như vậy”

Nhan Yểu không thích quanh co, vừa hay Tần Chiêu cũng vậy.

Cô vốn là người lạnh lùng, khoảng thời gian từng ở bên Tần Chiêu, đúng là một

điểm khó quên trong ký ức. Cô có tình cảm với anh ta, nhưng không phải tình

yêu, cũng chẳng sâu đến mức trở thành chấp niệm. Cô rất rõ, đối với mình mà

nói, Tần Chiêu chỉ là một vị khách qua đường trong hành trình cuộc đời. Họ từng

dìu nhau bước qua quãng đường đó, nhưng đến lúc chia tay thì phải chia tay,

ngược lại cũng thế.

Nhan Yểu vẫn nghĩ, Tần Chiêu cũng hiểu điều này, nhưng nay xem ra, suy nghĩ

của hai người đã lệch nhau.

Cô không thích ai nhân danh bất cứ lý do gì mà can thiệp vào quyết định và cuộc

sống của mình, còn hành động hôm nay của Tần Chiêu rõ ràng đã vượt quá giới

hạn.

Thật ra từ lâu Nhan Yểu đã mơ hồ nhận ra điều bất ổn, chỉ là hôm nay những gì

anh ta làm đã thực sự chạm vào giới hạn cuối cùng của cô.

Cô không ngại làm tri kỷ với Tần Chiêu, nhưng cũng chỉ dừng ở mức bạn bè,

không hơn. Mà Tần Chiêu rõ ràng không cam lòng chỉ dừng ở đó, vậy thì chỉ còn

cách dứt khoát cắt đứt, như vậy mới là kết cục tốt nhất cho cả hai.

“Anh ta có gì đáng để cậu làm vậy?” Tần Chiêu hỏi, như gào lên từ tận đáy lòng.

Tại sao lại là Giang Nghiên? Tại sao lại là tên mọt sách năm xưa?

“Vậy tôi có gì đáng để cậu làm vậy?” Nhan Yểu đối diện thẳng ánh mắt phẫn nộ

của anh ta, đây là lần đầu tiên kể từ khi anh ta bước vào, hai người mới chạm

mắt nhau.

Tần Chiêu nghẹn lời, suýt nữa buột miệng: “Cần gì lý do? Chỉ vì là cậu thôi”

Nhưng lời đến miệng lại kẹt lại giữa môi răng.

Sắc mặt dần tối xuống, bàn tay kẹp điếu thuốc khựng lại, thời gian như chậm

hẳn đi.

Tàn thuốc bập bùng sáng tối, Tần Chiêu nhìn vào đôi mắt quá đỗi trong trẻo

của Nhan Yểu, những đám mây mù quẩn quanh tâm trí anh ta bấy lâu bỗng như

được ánh sáng ban mai chiếu rọi, tan biến.

Tại sao ư?

Bởi vì anh ta cảm thấy Nhan Yểu là người hiểu mình nhất, bởi vì mỗi khoảnh khắc

ở bên cô đều nhẹ nhõm… Anh ta có thể kể ra hàng ngàn hàng vạn lý do, nhưng

suy cho cùng, vẫn chỉ là “vì cô” mà thôi.

Tần Chiêu chậm rãi thu hồi ánh mắt, nửa khép mi, rít một hơi thuốc, làn khói trắng

tràn vào phổi, xói mòn sự tự tin từng vững chắc như thép của anh ta, cùng nỗi

không cam lòng trong lòng hòa vào nhau, dậy lên vị chua xót.

“Nói thật, bao nhiêu năm qua tôi chưa từng quên quãng thời gian khi đó” Tần

Chiêu cúi đầu gảy tàn thuốc, rượu trong ly phản chiếu gương mặt anh ta, thoáng

chốc như quay về mười năm trước. “Tôi biết thái độ của cậu với tình cảm, nên khi

ấy cũng không muốn thừa nhận mình đã động lòng với cậu, như thế sẽ có vẻ tôi

chơi không đẹp”

“Thật ra, lúc đầu biết cậu và Giang Nghiên ở bên nhau, tôi cũng chẳng thấy sao,

nghĩ rằng dù sao cậu cũng chỉ là chơi đùa thôi, đợi đến khi chán rồi, vòng vo thế

nào chúng ta vẫn là người hợp nhau nhất, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại quãng

thời gian mười năm trước”

Giọng nói của Tần Chiêu lẫn trong tiếng nhạc nền chậm rãi truyền tới, khẩu khí

nhàn nhạt mà ung dung ấy lại vô cùng lạc điệu với nhịp điệu đang vang lên.

Nhưng từng chữ từng câu rơi vào tai Nhan Yểu lại rõ ràng đến thế.

“Tôi biết cậu là người cứng lòng, với ai cũng như nhau, nhưng dù sao tôi cũng

nên được xem là người đặc biệt nhất trong số những người đàn ông từng ở bên

cậu” Nói đến đây, khóe môi Tần Chiêu nhếch lên, bật ra một tiếng cười khẽ mang

ý chế giễu: “Không ngờ lại có thằng mọt sách kia chen ngang”

Điếu thuốc cháy đến tàn, Tần Chiêu dập tắt đốm lửa cuối cùng, chính anh ta

cũng không hiểu vì sao mình lại lải nhải một đống lời vô nghĩa như vậy.

Anh ta vốn không phải người đa sầu đa cảm, lại càng coi trọng sĩ diện hơn bất cứ

ai.

Cả đời này Tần Chiêu chẳng mấy khi thua, cũng cực ghét thất bại. Chỉ cần là thứ

anh ta muốn, anh ta sẽ liều mạng để giành cho bằng được.

“Dù sao tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của cậu, cậu thật sự chẳng có chút

cảm giác nào với tôi à?”

Tần Chiêu hận không thể thẳng thắn hỏi câu đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói

ra, bởi anh ta biết câu trả lời kia tuyệt đối không phải điều mình muốn nghe, tất

nhiên cũng chẳng cần tự rước lấy khó chịu.

“Tôi cũng không ngờ” Nhan Yểu cất giọng nhạt nhẽo, nhớ lại khoảng thời gian

bên Giang Nghiên, cảnh tượng ngày hôm đó trong quán cà phê như vẫn còn rõ

mồn một. Đến tận bây giờ cô cũng không rõ rốt cuộc là từ khi nào mình đã rung

động với Giang Nghiên.

“Cậu không sợ tôi ra tay với anh ta sao?”

Nghe vậy, Nhan Yểu khẽ nhướng mày, giọng nói không vương chút hoảng hốt:

“Tần Chiêu, cậu quá coi thường anh ấy rồi”

Giang Nghiên chưa bao giờ là kẻ dễ bắt nạt, điều này Nhan Yểu hiểu rất rõ. Trước

kia, cô cũng từng nghĩ anh là kiểu người để mặc người ta sắp đặt, nhưng đến một

ngày bị anh phản công bất ngờ, cô mới nhận ra người đàn ông này chỉ là đang

giấu kín móng vuốt của mình thôi.

Hơn nữa, trước đây cô từng nghe Triệu Tiểu Du nói qua, biết được thân phận của

Giang Nghiên có thể không chỉ đơn giản là một giáo sư đại học. Mà cho dù thực

sự đến nước đó, Nhan Yểu cũng tin rằng mình đủ sức bảo vệ anh.

Nhiều năm như vậy, bao nhiêu sóng to gió lớn cô đều đã trải qua, chẳng lẽ còn

không giữ nổi một người đàn ông?

“Nhan Yểu, cậu thật sự nghĩ mình tuyệt tình như thế à” Tần Chiêu bật cười lạnh,

như thể chắc chắn rằng anh ta sẽ không làm chuyện gì quá đáng.

Mà thực tế đúng là như vậy.

Anh ta thích thắng, ghét thua, nhưng cũng không đến mức tự làm mình khó coi,

lại càng không muốn đẩy bản thân và Nhan Yểu đến bước đường đó.

“Giờ cũng muộn rồi, tôi phải đi đây” Nhan Yểu liếc qua màn hình điện thoại, sau

đó đặt ly nước trái cây xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Tôi đã xóa WeChat của cậu rồi, chuyện dự án ở khu Tây sau này cứ đi theo quy

trình bình thường, có việc gì thì nói với trợ lý của tôi”

Như một câu nói chuyện thường ngày, nhưng lại khóa chặt tất cả những ký ức và

tình cảm mỏng manh giữa hai người lại trong hôm nay.

Ngón tay Tần Chiêu siết chặt lấy ly rượu, trước khi cô đi vẫn không kìm được mà

hỏi một câu cuối cùng: “Chỉ vì hôm nay tôi đến tìm anh ta gây sự sao?”

Bước chân Nhan Yểu hơi khựng lại, cô nghiêng đầu, để lộ đường nét xương quai

hàm sắc sảo. Trong ánh đèn mờ ảo lại càng toát lên vẻ lạnh lùng.

“Ừ”

Rượu cạn người tan, giữa tiếng ồn ào, người đàn ông ngồi lại ở góc quán, bóng

lưng rộng lớn hiếm khi mang theo nét cô đơn.

Anh ta uống từng ly rượu một, như đang truy điệu quãng thời gian ấm áp năm

xưa, lại như đang truy điệu mối rung động duy nhất của thời niên thiếu.

Thành phố H ở miền Nam, dù đã bước sang tháng Mười Hai nhưng vẫn chưa

từng có trận tuyết nào rơi xuống.

Có lẽ vì gần đến Giáng Sinh, không khí lễ hội trên phố trở nên đặc biệt đậm nét.

Trước cửa không ít cửa hàng đều bày cây thông trang trí, trông cũng khá “tưng

bừng”.

Nhan Yểu cưỡi mô-tô chạy trên đường. Kể từ lần trước nổi hứng đưa Giang

Nghiên đi một vòng, bây giờ cô chạy xe chỉ giữ ở tốc độ bốn mươi km/h.

Bao năm qua chạy mô-tô, cô chưa từng gặp tai nạn, nhưng có người lại như sợ

cô xảy ra chuyện, nghiêm giọng cảnh cáo rằng tốc độ không được vượt quá bốn

mươi. Nói thật thì Nhan Yểu vốn chẳng phải người thích bị gò bó, nếu trước đây

có ai dám nói với cô như thế, chắc cô đã đáp lại bằng vài câu chửi thẳng, rồi

mỉa mai thêm một câu “Anh là cái thá gì?”.

Chỉ tiếc, chuyện này không áp dụng với Giang Nghiên.

Phía trước ven đường hình như vừa xảy ra chuyện, vài ba người đứng túm tụm

lại. Trong đám đông ấy, bên cạnh một chiếc xe điện bị đổ là hai người, hình như

đang tranh cãi gay gắt.

“Tôi thấy bà ăn mặc tử tế đấy, không ngờ bây giờ đâm vào xe tôi, làm vỡ vòng

ngọc của tôi mà còn dám chối!” Người đàn ông trung niên đứng cạnh xe điện mặc

chiếc áo khoác xám cũ kỹ, gương mặt đầy nếp nhăn toát ra vẻ dữ tợn. Mỗi khi mở

miệng còn bắn cả nước bọt, thái độ cực kỳ hung hăng.

Đối diện ông ta là một người phụ nữ mặc áo dạ cao cấp, quàng khăn lụa A, tóc

búi gọn phía sau trông rất đoan trang. Lưng bà thẳng tắp, đi giày gót thấp, chỉ cần

nhìn bóng lưng từ xa cũng đủ cảm nhận khí chất bất phàm.

Người phụ nữ đối diện sự quấy rối không biết mệt mỏi của người đàn ông cũng

không hề tỏ ra hoảng loạn, nhưng có lẽ cả đời chưa từng gặp loại lưu manh thế

này nên bị dây dưa mãi cũng bắt đầu bực, giọng nói trong trẻo đầy phẫn uất:

“Vòng ngọc của ông rõ ràng là giả, vậy mà dám mở miệng đòi tôi mười vạn,

chẳng phải quá đáng lắm sao?”

“Bà nói bậy! Tôi thấy bà là không muốn bồi thường! Vòng này của tôi rõ ràng là

vòng ngọc hòa điền thượng hạng, vậy mà bà còn dám vu oan là hàng giả?! Mọi

người xem xem, có cái lý nào như vậy không?!”

Xung quanh có không ít người đứng xem, nhưng có lẽ vì sợ rắc rối nên ai cũng

chỉ khoanh tay đứng ngoài.

Nhan Yểu đội mũ bảo hiểm, lái mô-tô chậm lại khi đến gần đám đông.

Cô vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác, nhưng có lẽ vì vẻ mặt

hung ác quá đáng của gã đàn ông kia, hoặc là vì bóng lưng thanh mảnh của

người phụ nữ kia mang lại cho cô cảm giác quen thuộc, nên cô vô thức dừng xe

lại.

Sự xuất hiện bất ngờ của một chiếc mô-tô khiến cả hai người đang tranh cãi đồng

loạt nhìn sang Nhan Yểu.

Nhan Yểu chống chân chống, dựng xe, rồi sải bước bằng đôi bốt Martin đen tiến

về phía chiếc xe điện bị đổ.

Dưới ánh nhìn của mọi người, cô cúi xuống nhặt một mảnh vòng ngọc bị vỡ, liếc

mắt qua là nhận ra ngay đây là đồ kém chất lượng.

“Vòng này ông lấy ở đâu?” Nhan Yểu nhàn nhạt hỏi.

Người đàn ông quát lại: “Liên quan gì đến cô?”

Cô mặc kệ sự hung hăng của ông ta, vẫn thong thả vuốt ve mảnh ngọc như đang

ngắm nghía: “Còn cái nữa không?”

Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông thay đổi, lập tức nở nụ cười nịnh nọt, lôi từ túi

ra một chiếc hộp đỏ, vội vàng mở ra đưa tới trước mặt Nhan Yểu: “Còn một cái

đây! Đây là vòng ngọc hòa điền thượng hạng, vốn là một đôi, ai ngờ mụ này lái xe

không nhìn đường, đâm vào xe tôi, làm vỡ một cái. Tôi đòi bà ta mười vạn đã là

khách sáo rồi, giờ một cái bị hỏng, cái còn lại tôi còn bán cho ai được nữa?”

Nhan Yểu tháo mũ bảo hiểm, chậm rãi cầm lấy chiếc vòng, hờ hững đưa lên ánh

sáng quan sát.

“Ôi chà, đại mỹ nhân à, cô muốn à? Cô muốn thì tôi bán rẻ cho”

Tình huống này khiến mọi người bất ngờ, vừa nãy gã đàn ông còn lằng nhằng đòi

tiền người phụ nữ, vậy mà thoắt cái đã quay sang chào mời khách mới.

“Cô đừng bị lừa, cái vòng này hoàn toàn là giả, màu sắc và độ tinh khiết đều

không đúng. Chắc ông ta nhặt đồ rẻ tiền đâu đó rồi mang ra đây lừa người”

Người phụ nữ phía sau cất giọng lạnh nhạt, mang chút mỉa mai, rõ ràng là không

định nhân nhượng kẻ lưu manh này.

“Mụ đàn bà này! Mụ biết cái quái gì?!” Sắc mặt người đàn ông lại sầm xuống,

không chịu nổi khi bị tố vòng là giả thêm lần nữa.

Đúng lúc đó, chỉ nghe Nhan Yểu bật cười khẽ, ngay sau đó bàn tay cầm vòng

buông lỏng, chiếc vòng rơi thẳng xuống đất, trong ánh mắt kinh hãi của gã đàn

ông mà vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Nhìn cảnh này, gã đàn ông biết mình bị chơi xỏ, lập tức trợn mắt, nghiến răng

nghiến lợi: “Con mẹ nó!”

Dứt lời, ông ta vung tay định tát Nhan Yểu.

Tiếng hô kinh ngạc vang lên xung quanh, nhưng Nhan Yểu nhanh như chớp túm

lấy cổ tay ông ta, thuận thế bẻ quặt ra sau, rồi nhẹ nhàng đá vào phía sau đầu gối

gã, khiến gã không kịp phản ứng mà “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Ngay sau đó, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Nhan Yểu bình thản móc

điện thoại ra: “Alo, đồng chí cảnh sát, ở đây có người nghi ngờ lừa đảo…”

Nghe vậy, gã đàn ông biết chuyện chẳng lành, vội vùng ra, nhổ hai bãi nước bọt

về phía cô: “Mẹ kiếp, xui xẻo thật!”

Rồi gã vội vã dựng xe điện lên, bỏ chạy mất dạng. Ai nhìn cũng hiểu ngay chuyện

gì vừa xảy ra.

Giữa những tiếng xì xào, đám đông dần tản đi. Nhan Yểu cũng định rời khỏi, vừa

định đội mũ bảo hiểm thì người phụ nữ phía sau bỗng cất tiếng: “Cô gái, cảm ơn

cô đã ra tay giúp đỡ”

Nhan Yểu quay lại định nói “Không có gì”, nhưng khi nhìn rõ mặt người phụ nữ thì

khựng lại.

Người phụ nữ hình như cũng nhận ra cô, ánh mắt thoáng hiện chút vui mừng: “Cô

là… bạn gái… à không, bạn học cũ của Tiểu Nghiên đúng không?”

Nhan Yểu – mặc áo da, cưỡi mô-tô, đánh mắt khói: …

Giờ mà chạy đi thay bộ đồ khác thì còn kịp không nhỉ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.