Bình thường, phong cách ăn mặc của Nhan Yểu vốn chẳng bao giờ hướng đến
kiểu dịu dàng, nhu mì. Mùa hè thì là áo hai dây kèm váy ngắn cũn cỡn, giờ đã
sang đông nhưng cô cũng chẳng phải dạng chỉ biết chọn ấm mà bỏ quên đẹp.
Quần bó đen ôm sát phối cùng đôi bốt Martin, tôn trọn đôi chân thon dài, thẳng
tắp, bên trên là chiếc áo khoác da ngắn mang chút phong cách punk. Có lẽ để
hợp với bộ đồ hôm nay, khi ra cửa, Nhan Yểu còn kẻ thêm lớp khói mắt sắc sảo,
toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng, ngạo nghễ.
Nhan Yểu vốn chưa bao giờ thấy vấn đề với cách ăn mặc của mình, nhưng lúc
này, khi bắt gặp ánh mắt lấp lánh của người phụ nữ đối diện, ngoài mặt vẫn giữ
nguyên vẻ bình thản, trong lòng cô lại không nhịn được mà thầm chửi…
Chết tiệt, toang thật rồi!
Cô xưa nay làm việc phóng túng, chẳng ngại miệng đời, cũng không bao giờ vì
ánh nhìn người khác mà thay đổi bản thân. Nhưng cho dù là vậy, Nhan Yểu vẫn
hiểu rõ hôm nay mình ăn mặc thế này thực sự không hợp với hoàn cảnh.
“Cháu… chào bác gái”
Khuỷu tay còn kẹp chiếc mũ bảo hiểm, tóc buông xõa hơi rối, đuôi tóc khẽ tung
bay trong gió. Trong mắt người trẻ chắc chắn là phong thái oai phong, ngầu đến
mức muốn hô lên “Chị ơi, em chịu được!”.
Nhưng trớ trêu thay, đối diện lúc này lại là phu nhân xuất thân thư hương như mẹ
của Giang Nghiên, khiến Nhan Yểu ngoài mặt giữ bình tĩnh nhưng trong lòng đã
gào lên “Xong đời rồi!”.
Chưa nói đến trang phục hôm nay, chỉ riêng cảnh cô vừa “xử đẹp” tên lưu manh
ngoài đường cũng chẳng dính dáng gì đến bốn chữ “dịu dàng đoan trang”. Nghĩ
đến việc trước đó vô tình gặp Nhân Nhân, cô gái vừa nhìn qua đã biết ngay là
“tiểu thư khuê các”, phong cách hoàn toàn trái ngược, lại còn là hình mẫu lý
tưởng trong lòng vị phu nhân này, Nhan Yểu bất giác thấy hơi luống cuống.
Cô vốn nghĩ mình chẳng bao giờ liên quan đến chuyện hôn nhân, vậy mà lúc này,
đứng trước mẹ Giang, lại bỗng thấy tay chân thừa thãi.
Ban nãy, cô chỉ thoáng thấy bóng dáng quen quen nhưng không để tâm, sau đó
tập trung hết vào việc xử lý tên vô lại, nên nhất thời không nhận ra người trước
mặt chính là vị “bác gái” mà mình từng chạm mặt ở sảnh khách sạn hôm trước…
Mẹ của Giang Nghiên.
“Đúng là trùng hợp quá” Mẹ Giang mỉm cười, giọng vẫn ấm áp, “Tôi cứ thắc mắc
sao trông cháu quen thế, hôm nay còn phải cảm ơn cháu giúp đỡ”
Điện thoại của Dung Mạn Uyển vẫn lưu tấm ảnh con trai gửi, nên dù hôm nay
Nhan Yểu ăn mặc táo bạo, bà vẫn nhận ra ngay.
Người đã khiến con trai bà mê mẩn đến hồn xiêu phách lạc.
“Bác quá lời rồi, bác không bị thương gì chứ ạ?” Nhan Yểu đáp, nét ngông ngạo
khi đối phó tên kia giờ biến mất, thay vào đó là chút ngoan ngoãn kỳ lạ ẩn dưới
lớp trang điểm sắc sảo.
Không ai ngờ rằng người phụ nữ luôn ứng biến linh hoạt trong mọi tình huống
như Nhan Yểu lại có lúc luống cuống thế này. Khuôn mặt hơi cứng, lưng thẳng
tắp, như chỉ thiếu điều treo chữ “căng thẳng” lên mặt.
“Không sao, tôi với hắn va chạm nhẹ trên đường, định xin lỗi, ai ngờ hắn lại mang
vòng ngọc giả ra để định chém tiền tôi” Nhắc đến đây, trong lòng Dung Mạn
Uyển lại hơi bực, nhưng sự giáo dưỡng ăn sâu vào cốt tủy khiến bà không cho
phép mình mất bình tĩnh giữa đường, “Nếu không nhờ cháu, chắc hắn đã bám riết
không buông”
“Bác đừng lo, loại đó chỉ to mồm dọa người thôi, chẳng làm nên trò trống gì đâu”
Nhan Yểu nói, lúc này lại hơi tiếc là mình không đấm hắn thêm vài cái.
Dạng lưu manh này cô gặp nhiều rồi, chuyên bắt nạt kẻ yếu, thấy mẹ Giang trông
có vẻ nhiều tiền liền định chém một vố.
Gặp loại người này, kể cả báo cảnh sát, chúng cũng tìm đủ lý do moi thêm vài
khoản lặt vặt. Thông thường, đa số sẽ chọn trả ít tiền để yên chuyện, nhưng mẹ
Giang rõ ràng là người không chịu thiệt. Bề ngoài dịu dàng, nhưng trong xương lại
đầy kiêu hãnh.
“Cháu là Nhan Yểu phải không?” Dung Mạn Uyển hỏi, dường như không hề có
định kiến gì với bộ đồ của cô, nụ cười trên mặt chân thành, nhìn kỹ còn mang
chút nhiệt tình.
“Dạ… vâng ạ, bác cứ gọi cháu là Tiểu Yểu là được” Nhan Yểu đáp, tay kẹp mũ
bảo hiểm khẽ siết chặt, mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh.
“Tiểu Yểu này, lát nữa cháu có bận gì không? Cháu giúp bác một việc lớn thế này,
bác phải cảm ơn đàng hoàng chứ”
“Không cần đâu ạ, bác khách sáo quá, chỉ là tiện tay thôi” Nhan Yểu vội vàng xua
tay, người vốn điềm tĩnh lúc này lại hơi bối rối.
“Đừng nói vậy, bác thấy cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, hay là về nhà bác ăn cơm
nhé? Để bác tiếp đãi cháu một bữa, coi như lời cảm ơn” Nói đến đây, nụ cười
của Dung Mạn Uyển càng rạng rỡ. Chưa để Nhan Yểu kịp phản ứng, bà đã rút
điện thoại ra, “Hơn nữa, cháu với Giang Nghiên là bạn học cũ, gặp lại cũng là
duyên, bác gọi nó về sớm luôn”
“…” Nhan Yểu hơi trừng mắt, định từ chối, nhưng đã thấy mẹ Giang nhanh chóng
bấm số, vẫn giữ nụ cười hiền từ khiến cô chẳng thể mở miệng cự tuyệt.
“Alo? Mẹ à, có chuyện gì thế?”
Điện thoại chưa đổ hết vài hồi chuông đã được nhấc máy.
“Tiểu Nghiên này, mẹ vừa gặp một chuyện lớn, may mà bạn học cũ của con giúp
đỡ. Hôm nay mẹ muốn mời cô ấy đến nhà chơi, con tan làm thì về ngay nhé”
Đầu dây bên kia, Giang Nghiên vừa tan lớp, nghe vậy liền khẽ nhíu mày, nhẩm lại
hai chữ “bạn học cũ” trong đầu, bất giác nảy ra một khả năng có phần hoang
đường.
“Mẹ nói… bạn học cũ nào cơ?”
“Còn ai nữa? Chính là Nhan Yểu chứ ai!” Dung Mạn Uyển nghe con trai ngơ ngác
thì sắc mặt hơi sa sầm, trong lòng có chút hận sắt không thành thép.
Thằng nhóc này, đầu óc cứ như bị đứt mạch! Thế này thì làm sao theo đuổi được
cô gái mình thích chứ!
“…” Nhan Yểu đứng bên cạnh, suốt từ nãy đến giờ chẳng chen được câu nào,
bàn tay đang lửng lơ rồi lại thả xuống.
Thực tế, lúc nãy cô vốn định đến Q đại đợi Giang Nghiên tan làm rồi cùng đi ăn, ai
ngờ giữa đường lại đụng phải tình huống này.
Cô không có nhiều kinh nghiệm đối phó với người lớn tuổi, từ chối lúc này cũng
không khó, nhưng một khi mẹ Giang đã gọi điện, lời từ chối lại càng khó nói ra.
Giang Nghiên nghe giọng mẹ qua điện thoại, ánh mắt hơi đăm chiêu. Một lúc sau,
khóe môi khẽ mím, khi cất tiếng lần nữa, giọng đã trầm xuống đôi phần: “Cô ấy…
đồng ý chứ?”
Dung Mạn Uyển ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nhan Yểu, sự chê trách dành cho con
trai vừa rồi bỗng tan biến, đôi mắt thanh nhã lại toát ra vẻ bao dung, như vô thức
làm dịu đi chút hoảng loạn trong lòng cô.
“Tiểu Yểu, cháu đi cùng bác nhé?”
Môi Nhan Yểu khẽ động, ánh mắt liếc qua chiếc điện thoại vẫn đang mở cuộc gọi,
lát sau mới nhẹ giọng đáp: “Vậy… làm phiền bác rồi”
Khóe môi Dung Mạn Uyển cong lên, những nếp nhăn mảnh ở đuôi mắt cũng chan
chứa nét ôn hòa: “Cháu nói vậy là khách sáo rồi”
Bên kia, Giang Nghiên nghe thấy câu trả lời của Nhan Yểu thì khẽ sững lại, bàn
tay siết chặt lấy điện thoại, nhịp tim cũng không kìm được mà đập nhanh hơn.
“Mẹ đưa cô ấy về trước đi, con sẽ về ngay”
…
Nhà cũ của nhà họ Giang nằm trong một khu biệt thự yên tĩnh, xung quanh đa
phần là những giáo sư làm nghiên cứu khoa học hoặc văn học, nếu đặt vào thời
xưa thì chính là “nơi tụ hội của tao nhân mặc khách”.
Ngay khi bước vào khu biệt thự, Nhan Yểu đã thấy toàn thân không thoải mái, bây
giờ ngồi trong phòng khách nhà họ Giang lại càng cứng đờ người.
Tóm lại, cô chỉ cảm thấy bản thân và bầu không khí nơi này hoàn toàn “khắc
mệnh”.
Thử hỏi, một người học kém mà rơi vào vòng vây toàn học bá học thuật thì phải
làm sao mà sống?
Nhan Yểu không biết, vì thế chỉ đành giả vờ bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, uống
loại trà xanh mà thường ngày cô ghét nhất, nhấp từng ngụm nhỏ một.
Ở chỗ rẽ, cha mẹ Giang đang ghé sát vào nhau, trên mặt hiếm khi có nét căng
thẳng.
“Đây chính là cô gái mà Tiểu Nghiên nhà chúng ta thích sao?” Giang Tiều mặc áo
sơ mi, bên ngoài khoác áo len gile, sống mũi đeo cặp kính gọng vàng, là kiểu ăn
mặc tiêu chuẩn của một giáo sư trung niên.
Chỉ thấy lão giáo sư nhà họ Giang lúc này thỉnh thoảng lại liếc về phía sofa, giữa
hàng mày mang chút nghi hoặc: “Nhìn thế này… hình như không quá… hợp với
Tiểu Nghiên nhà mình…”
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông nhẹ nhàng nhả ra một chữ: “Hợp”
Dung Mạn Uyển nghe vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống, giả vờ nghiêm nghị:
“Thầy Giang, sao tôi không biết ông cũng có cái thói xấu dung tục là nhìn mặt bắt
hình dong thế? Cô gái này với Tiểu Nghiên nhà ta chỗ nào là không hợp? Hợp
lắm chứ!”
Lão giáo sư Giang hơi nghẹn lời, chợt nhớ trước đây không lâu, chính bà xã mình
còn cầm tấm ảnh của Nhân Nhân, khen cô ấy và con trai mình là trời sinh một đôi.
Vậy mà giờ đây, cô gái họ Nhan này chẳng giống Nhân Nhân kia chút nào, sao lại
thành “hợp lắm” rồi?
Trong lòng ông nghi hoặc vô cùng, nhưng lời vợ nói, ở một mức độ nào đó cũng
chẳng khác nào “thánh chỉ”. Vì vậy, lão giáo sư đành hạ giọng phụ họa: “Là mắt
tôi kém, cô gái này vừa nhìn là biết cực kỳ xứng với Tiểu Nghiên”
“Nhưng tôi thấy sức khỏe cô ấy hình như hơi kém?” Lão giáo sư đẩy đẩy kính, do
dự mở miệng: “Quầng mắt xanh, e là thận khí không đủ, sau này vẫn nên bồi bổ
thêm”
Dung Mạn Uyển nghe vậy chỉ đành bất lực lắc đầu, với kiểu “đầu óc toàn sách”
của ông chồng mình thì đúng là cạn lời.
“Ông ấy ơi, sợ là đầu óc ông toàn chui trong sách nên không nhìn ra được, người
ta trang điểm mắt khói đấy!”
Giang Tiểu: …
Ông khẽ ho một tiếng như để đổi chủ đề, liền nói tiếp: “Cô gái này trông rất mạnh
mẽ, e rằng cái khúc gỗ như con trai chúng ta khó mà ‘che chở’ nổi”
“Không phải là học theo ông thì là gì!” Dung Mạn Uyển liếc xéo ông xã, giọng đầy
chê bai.
Chưa kịp để lão giáo sư phản bác, bà lại đổi ngay sắc mặt như lật trang sách,
khoác lên vẻ hiền hòa dễ gần, mỉm cười đi về phía sofa.
“Tiểu Yểu à, cháu cứ tự nhiên, coi như nhà mình nhé” Dung Mạn Uyển vừa nói
vừa bước đến, thấy Nhan Yểu vội đứng dậy thì liền kéo cô ngồi xuống, “Này, đã
gọi bác là bác gái thì đừng khách sáo như thế nữa, ngồi đi, ngồi đi”
Bị kéo ngồi lại xuống sofa, nhưng cơ thể Nhan Yểu chẳng vì mấy lời ấy mà thả
lỏng chút nào.
Trong tình huống này, cô thực sự không biết phải làm gì. Trước đây chưa từng
nghĩ đến chuyện kết hôn, lại càng không nghĩ sẽ có dính líu gì đến bố mẹ Giang
Nghiên. Lần chạm mặt ở sảnh khách sạn hôm đó quá vội vàng, tình huống khi ấy
cũng hoàn toàn khác bây giờ, chỉ chào nhau một lát rồi đi ngay với Tần Chiêu,
đâu có như hôm nay, cần phải ngồi đối diện trò chuyện.
Nhan Yểu cũng không ngờ mình lại đồng ý lời mời của mẹ Giang, với cô mà nói
chẳng khác nào tự rước phiền phức, hoàn toàn trái với cách làm việc thường
ngày.
Nhưng có lẽ là do ánh mắt đầy thiện ý của mẹ Giang như Phật quang chiếu rọi
khiến cô không thể nảy sinh phản cảm, hoặc là vì hình ảnh Giang Nghiên buồn bã
thất vọng khi bị cô từ chối vẫn còn rõ mồn một, nên cô thực sự chẳng thể thốt ra
một chữ “không”.
“Tiểu Yểu thích ăn món gì? Hoặc là có kiêng món gì không? Để bác và dì giúp
việc chuẩn bị”
Nhan Yểu cúi nhìn bàn tay mẹ Giang đang nắm tay mình, cảm nhận được hơi ấm
từ lòng bàn tay ấy, tim chợt mềm lại: “Cháu ăn gì cũng được ạ, làm phiền bác rồi”
“Phiền gì chứ, cháu là… bạn học của Tiểu Nghiên, lại còn giúp bác một lần, tất
nhiên phải tiếp đãi chu đáo rồi” Dung Mạn Uyển không rõ tiến độ của con trai
mình tới đâu, nên giờ đành giả vờ như chưa biết gì.
Đúng lúc ấy, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động.
Dung Mạn Uyển thoáng hiện vẻ vui mừng, giọng nói còn mang theo chút háo hức:
“Ông Giang, xem có phải con trai mình về rồi không?”
Nhận được “chỉ thị”, lão giáo sư mới từ chỗ rẽ đi ra, ra cửa đón cậu “con trai phản
nghịch” hiếm khi chịu về nhà.
Nhan Yểu theo phản xạ thở phào một hơi, không hiểu sao khi nghe Giang Nghiên
về thì sự căng thẳng trong lòng bỗng giảm đi nhiều.
Giang Nghiên vội xuống xe, bước nhanh vào nhà, vừa vào cửa liền thấy Nhan
Yểu đang ngồi trên sofa.
Người phụ nữ vốn luôn kiêu ngạo giờ lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ mình,
dáng vẻ lười biếng như mèo thường thấy đã được thu lại hết, sống lưng thẳng
tắp, lộ ra chút gò bó, hệt như một con mãnh thú bị rút móng vuốt, chẳng còn chút
sức tấn công nào.
Lúc này như cảm nhận được động tĩnh, Nhan Yểu quay đầu lại, ánh mắt bỗng
sáng lên. Bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nhưng Giang Nghiên lại nhìn ra được
trong đôi mắt ấy như đang nói: “Không mau qua cứu em!”
Giang Nghiên ngẩn người hai giây, ấn tượng về thế cục căng thẳng đối đầu như
thường ngày bỗng tan biến. Nhan Yểu trước mắt là một dáng vẻ anh chưa từng
thấy, giống như con mèo bị tóm đuôi, chẳng còn chút khí thế.
Khóe môi khẽ cong, toàn bộ sự lo lắng và bất an trên đường đến đây bỗng tan
biến.
“Mẹ” Giang Nghiên lên tiếng, bước chân vốn gấp gáp giờ chậm lại, mang theo vẻ
ung dung.
“Về rồi à?” Dung Mạn Uyển đứng dậy, ánh mắt quan tâm đảo qua một vòng trên
người con trai, rồi lại chú ý đến việc từ khi vào cửa, ánh mắt anh chưa từng rời
khỏi Nhan Yểu. Bà vừa thấy buồn cười vừa thấy bất lực.
“Còn sớm mới ăn cơm, Tiểu Nghiên, con đưa Nhan Yểu đi dạo một vòng đi, lúc
nào ăn mẹ sẽ gọi”
“Vâng” Giang Nghiên đáp, rồi bước tới bên Nhan Yểu, chậm rãi đưa tay ra: “Anh
đưa em đi dạo”
Nhan Yểu cúi nhìn bàn tay anh đưa ra, những đường vân trên lòng bàn tay rõ
ràng như cảm xúc trong mắt anh lúc này chẳng hề che giấu.
Ánh mắt lại liếc sang mẹ Giang bên cạnh, vẫn là nụ cười hiền hòa ấy, nhưng giờ
đây trong nụ cười như chứa thêm vài ý vị khó đoán, khiến sống lưng Nhan Yểu
khẽ căng, có chút ngượng ngùng.
…
Bên ngoài trời đã tối, gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua khiến người ta rùng mình, nên
Giang Nghiên cũng không dẫn cô ra ngoài lang thang.
Nhà họ Giang rộng rãi, phong cách trang trí độc đáo, trong sự sang trọng kín đáo
vẫn giữ được nét thanh nhã, từng chi tiết đều toát lên chữ “ẩn”. Trên tường đôi khi
treo vài bức tranh thủy mặc hoặc thư pháp, dù Nhan Yểu là người không am hiểu
cũng nhận ra đây hẳn là tác phẩm thật, giá trị không nhỏ.
Cha mẹ Giang đều xuất thân thư hương, nhưng lại không chút kiêu căng, đối
nhân xử thế rất chân thành, khác hẳn kiểu “nhìn đời bằng lỗ mũi” mà Nhan Yểu
từng thấy ở các buổi tiệc giới thượng lưu.
Giang Nghiên dẫn Nhan Yểu lên lầu, thỉnh thoảng khi đi ngang qua một bức tranh
chữ lại dừng lại giải thích vài câu. Nhan Yểu vốn chẳng mấy hứng thú, nhưng
nghĩ đến việc bố mẹ anh đang ở dưới, cô vẫn giả vờ chăm chú lắng nghe, thực
chất là bên tai này vào, bên kia ra, chẳng đọng lại chữ nào.
Cho đến khi tiếng động dưới nhà không còn vọng lên nữa, Nhan Yểu liền túm lấy
tay anh, cắt ngang câu nói giữa chừng về lịch sử nhà Thanh: “Phòng anh ở đâu?”
Cơ thể Giang Nghiên hơi khựng lại, cúi nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, yết
hầu trượt lên xuống một chút, ánh mắt lóe sáng: “Trên tầng ba”
“Dẫn em qua đó” Giọng Nhan Yểu cố tình hạ thấp, rõ ràng quanh đây chẳng có
ai, nhưng ánh mắt rực lửa cùng giọng nói khẽ trầm ấy lại khiến Giang Nghiên bất
giác căng thẳng.
Cảm giác như sắp làm chuyện gì mờ ám không thể để người khác biết.
Giang Nghiên im lặng mấy giây, nhưng vẫn nghe theo, dẫn cô vào phòng mình.
Vừa dừng trước cửa định hỏi, thì Nhan Yểu đã hành động trước, một tay mở cửa,
tay kia kéo anh vào, rồi đóng cửa “rầm” một tiếng, động tác gọn gàng như nước
chảy mây trôi.
‘Rầm’
Trong căn phòng tối, Nhan Yểu dựa lưng vào cửa, tay kéo cổ áo anh ép cúi
xuống, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp, hơi thở quấn lấy nhau, mập
mờ lan tràn.
“Cố ý phải không?” Nhan Yểu lên tiếng, có lẽ do thường ngày ăn kẹo bạc hà nhiều
nên ngay cả lời nói cũng vương hương bạc hà.
“Anh không sợ bác gái phát hiện quan hệ của chúng ta không đơn thuần à?”
Giang Nghiên cúi mắt, hai tay chống lên cửa vây cô trong lòng, hàng mi khẽ run,
giọng thản nhiên: “Có gì mà không đơn thuần?”
Anh biết cô đang nói chuyện lúc nãy dưới nhà khi anh đưa tay ra, hành động ấy
đúng là chẳng giống mối quan hệ “bạn học cũ”.
Nhưng thì sao? Mẹ anh sớm đã biết anh động lòng với cô, người duy nhất bị che
mắt chính là Nhan Yểu.
Nghe vậy, Nhan Yểu khẽ cười, bàn tay nắm cổ áo anh siết chặt thêm, ngẩng cằm
kề sát, môi áp đến bên tai anh: “Ha, bác gái mà biết con trai bảo bối bị người như
em ngủ rồi, chắc tức chết”
Giang Nghiên nhíu mày, thấy câu này hơi chói tai.
“Em có ý gì?” Anh lạnh giọng.
Nhan Yểu không trả lời, trong đầu lại thoáng hiện dáng vẻ dịu dàng của mẹ Giang
dành cho mình, dịu đến mức khiến cô hơi bối rối.
Cô hiểu, trong mắt bác gái, mình chỉ là bạn học cũ của Giang Nghiên, lại vừa giúp
đỡ ngoài đường nên mới mời về nhà. Nhưng nếu biết được quan hệ thật sự thì sẽ
ra sao?
Lần đầu gặp ở sảnh khách sạn vốn chẳng mấy vui vẻ, nói trắng ra là khi ấy cô còn
phủ nhận mối quan hệ trước mặt Giang Nghiên, để sau này bố mẹ anh biết thì
chẳng khác nào vả vào mặt họ, cũng là vả vào mặt Giang Nghiên.
Dù hôm nay bác gái có chút thiện cảm với mình, thì đó cũng chỉ là trên danh
nghĩa “bạn cũ”, chứ không phải với tư cách “bạn gái con trai”.
Ai lại muốn con dâu là kiểu phụ nữ chạy mô tô, mặc áo da, trang điểm đậm,
chẳng dính dáng gì đến hai chữ “thục nữ” chứ?
“Giang Nghiên, hôm nay chúng ta cứ giả làm bạn học bình thường, đợi một thời
gian nữa em…”
Chưa kịp nói hết, người đàn ông trước mặt đã mạnh mẽ chặn môi cô lại, nuốt hết
những lời khó nghe còn sót lại.
Đ*o mẹ cái danh “bạn học” ấy!