Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 7: Thời điểm nhạy cảm này không thể báo công an



Lưu Hoành Dương: “” Hắn ngủ rất say, bị Tào Tĩnh xô đẩy mấy cái mà vẫn chưa

tỉnh.

“Lưu Hoành Dương!!!” Tào Tĩnh cuống lên, vừa đẩy vừa đá, “Dậy mau lên, đồ đạc

nhà mình. đồ đạc mất hết rồi!”

Cùng với tiếng khóc lóc của Tào Tĩnh, Lưu Hoành Dương mới mơ màng bị lay

tỉnh, vừa mở mắt đã đối diện với khuôn mặt hoảng sợ tột độ của bà vợ. “Sáng

sớm tinh mơ phát điên cái gì thế” Lưu Hoành Dương mất kiên nhẫn mắng một

câu, “Thần kinh”

Theo thói quen, hắn quờ tay sang tủ đầu giường, lại chỉ chạm vào không khí lạnh

lẽo. Làm gì còn cái tủ đầu giường nào? Thậm chí ngay cả bản thân hắn hiện tại

cũng đang nằm dưới đất, cái giường ngủ mọi khi cũng không biết đã bị dọn đi

thần không biết quỷ không hay từ lúc nào.

“Cái này. cái này” Cơn buồn ngủ của Lưu Hoành Dương bay biến sạch, yết

hầu trượt lên trượt xuống nhưng chỉ phát ra được những âm tiết vụn vỡ. Trong

phòng trống rỗng chỉ còn cái xác nhà, mọi đồ đạc đều biến mất, tính cả số đồ giá

trị họ thu dọn tối qua, sạch sẽ hơn cả bị châu chấu quét qua.

“Á! Ma. ma kìa!” Tào Tĩnh đột nhiên hét lên một tiếng thê lương hơn, ngón tay

run rẩy chỉ ra cửa. Bà ta vốn đang chìm trong suy nghĩ “sao phòng mình lại biến

thành thế này”, vừa ngẩng đầu vô tình liếc thấy Lưu Thanh Thanh đứng ở cửa, bị

dọa suýt tắt thở. Lưu Thanh Thanh lúc này mặt sưng vù như đầu heo, đúng là đến

mẹ đẻ cũng không nhận ra nổi.

“Mẹ nó. bà cứ gào lên làm cái gì?” Lưu Hoành Dương bị giật mình, bực bội

mắng: “Ban ngày ban mặt lấy đâu ra” Nhưng nói được một nửa, hắn chợt chú ý

đến người đứng ở cửa, giọng nói tắt nghẹn trong họng, đồng tử giật mạnh.

Lưu Thanh Thanh đứng ở cửa, khuôn mặt sưng húp biến dạng xanh tím lẫn lộn,

khóe miệng còn vương vết máu khô, trông như quả cà chua bị giẫm nát, tóc tai

rối bù như rơm rạ. Đôi mắt hí híp lại miễn cưỡng nhìn ra được đang chứa đầy

nước mắt, hoảng sợ nhìn bọn họ. “Ba. mẹ. là con mà hu hu hu” Lưu Thanh

Thanh mếu máo, khuôn mặt sưng vù càng thêm vặn vẹo đáng sợ.

Dù nhận ra giọng Lưu Thanh Thanh nhưng hiệu quả thị giác quá chấn động khiến

Lưu Hoành Dương vẫn không nhịn được mà giật giật mày. Còn Tào Tĩnh lùi lại hai

bước, đụng vào bức tường trống không mới hơi bình tĩnh lại một chút: “Thanh.

Thanh Thanh? Mặt con. sao lại thành ra thế này?”

“Ba, mẹ, trang sức của con! Quần áo của con! Tất cả đều không còn!” Lưu Thanh

Thanh lao vào lòng Tào Tĩnh, điên cuồng khóc lóc, “Đều mất hết rồi!” Khuôn mặt

sưng vù khiến cô ta nói năng không rõ: “Còn mặt con nữa. Hu hu hu, răng con

hình như còn rụng mất một cái”

“Cái gì? Chỗ con cũng. Á” Lưu Hoành Dương nghe vậy đột ngột quay đầu, nói

chưa hết câu lại ôm cổ nhăn nhó thống khổ. Lưu Hoành Dương ngoẹo cổ, sắc

mặt xanh mét. Quen nằm giường đệm êm, ngủ trên sàn gỗ một đêm, không ngoài

dự đoán bị vẹo cổ, giờ cái cổ cứng đơ như người gỗ. Nhưng nỗi đau thể xác còn

không bằng nỗi đau lòng khi phát hiện nhà bị trộm.

Lưu Thanh Thanh không để ý đến sự khác thường của hắn, kéo tay Tào Tĩnh bắt

đầu kể lể: “Mẹ, mặt con. mẹ nhìn xem mặt con bị đánh thành cái dạng gì, mẹ

nhất định phải giúp con bắt được”

“Thanh Thanh, đến lúc này rồi con hiểu chuyện chút đi” Tào Tĩnh không đợi con

nói hết đã cắt ngang. Tuy ngày thường bà ta chiều chuộng Lưu Thanh Thanh,

nhưng tình huống hiện tại, nhà bị trộm mới là chuyện lớn!

“Không đúng, đồ trong phòng con cũng mất, vậy chẳng phải phòng khách” Lưu

Hoành Dương ôm cổ, chợt nghĩ đến điều gì, lao vội ra phòng khách. Khi nhìn thấy

phòng khách cũng bị vơ vét sạch sẽ, Lưu Hoành Dương chỉ cảm thấy tối sầm mặt

mũi, hai chân mềm nhũn suýt quỵ xuống đất. Toàn bộ Thẩm trạch như bị trúng ma

thuật, tất cả đồ đạc giá trị hay không giá trị đều biến mất sạch, đến cái lá rau cũng

chẳng còn.

diem-nhay-cam-nay-khong-the-bao-cong-anhtml]

“Trời ơi, cái này là do tên sát thiên đao nào làm?” Tào Tĩnh chạy theo sau, ngã

ngồi xuống đất gào khóc, miệng chửi rủa không ngớt.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, Thẩm Chiếu Nguyệt mới giả vờ

như vừa bị đánh thức, đúng lúc đi từ trong phòng ra. Ánh mắt quét qua ba

người với vẻ mặt khác nhau nhưng đều không ngoại lệ là tràn đầy đau khổ trong

phòng khách, Thẩm Chiếu Nguyệt cong mắt cười.

“Không. không xong rồi, phòng. phòng con có trộm!” Thẩm Chiếu Nguyệt vừa

chạy vừa kêu, trên mặt treo vẻ hoảng sợ rất đúng chỗ. Cô chỉ mặc bộ đồ ngủ

bằng vải bông giản dị, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết lại có vẻ đặc biệt thanh tú

trong nắng sớm. Trong nháy mắt, ánh mắt Lưu Thanh Thanh dừng lại trên mặt

Thẩm Chiếu Nguyệt — tại sao tất cả bọn họ đều chật vật thảm hại, duy chỉ có

con tiện nhân này vẫn xinh đẹp như thế?

Giây tiếp theo, cô ta như con sư tử cái nổi điên lao tới: “Có phải mày làm không?

Có phải mày hủy hoại mặt tao không!” Thẩm Chiếu Nguyệt hoảng sợ lùi lại nửa

bước. Lưu Thanh Thanh vác cái mặt sưng vù này lực sát thương thị giác quá lớn.

Đau mắt quá!

“Thẩm Chiếu Nguyệt, mày trả lại mặt cho tao!” Lưu Thanh Thanh giương nanh

múa vuốt cào về phía mặt Thẩm Chiếu Nguyệt. Nếu mặt cô ta đã thành ra thế này

thì Thẩm Chiếu Nguyệt cũng đừng hòng lành lặn!

“Cứu mạng, trong nhà không chỉ có trộm mà còn có ma!” Thẩm Chiếu Nguyệt vừa

chạy vừa hét. Theo đà cô chạy đi, căn phòng ngủ trống rỗng vừa bị che khuất

cũng lộ ra.

“Đủ rồi! Hai đứa bay dừng lại cho tao!” Lưu Hoành Dương hét lớn một tiếng, cổ

tức thì truyền đến cơn đau nhức khiến hắn tối sầm mặt mũi. Ba người trong nhà

đều bị hắn dọa sợ. Lưu Thanh Thanh tuy đầy mặt phẫn nộ nhưng cũng không

dám tiếp tục làm loạn. Thẩm Chiếu Nguyệt mải mê diễn vai người bị hại cũng

dừng lại.

Lưu Hoành Dương mặt âm trầm, không biết đang suy tính điều gì, Tào Tĩnh và

Lưu Thanh Thanh đương nhiên không dám chọc hắn không vui. Nhưng luôn có

ngoại lệ, Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn có vẻ nhút nhát sợ sệt lại bước lên trước.

“Trong một đêm mà nhà bị dọn sạch sẽ thế này, không phải người thường làm

được đâu, có khi nào là. đối thủ của ba làm không?”

“” Lưu Hoành Dương nghe vậy ngẩn ra, nghiêng đầu trầm tư. Mấy năm nay vì

thâu tóm sản nghiệp nhà họ Thẩm, hắn đúng là đắc tội không ít người. Nhưng

rốt cuộc là ai làm mà tuyệt tình đến thế? Hắn điểm lại những kẻ thù có khả năng

trong đầu, thế mà cảm thấy ai cũng có hiềm nghi.

“Lão Lưu, hay là chúng ta báo công an đi!” Tào Tĩnh thấy hắn bớt giận, vội vàng

mếu máo đề nghị. Ai làm bà ta đếch quan tâm, chỉ muốn nhanh chóng tìm lại đồ

đã mất. Đó là đồ của nhà họ Lưu, Thẩm Chiếu Nguyệt bà ta còn không cho, dựa

vào đâu mà để trộm hưởng chứ?

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Báo cái gì mà báo!” Lưu Hoành Dương lạnh giọng quát, không chút do dự. Thậm

chí vì kích động, động tác quá lớn động đến cái cổ bị vẹo, đau đến mức hít hà.

Thời buổi này, nhà hắn mất đống đồ đó, báo công an xong cho dù tìm lại được thì

cũng chẳng về tay bọn họ! Thậm chí còn có khả năng vì chuyện này mà lộ ra

chuyện tẩu tán tài sản, khiến bọn họ không những không đi được mà tiền của

cũng bị tịch thu.

Nghĩ đến đây, Lưu Hoành Dương vội vàng sờ túi bên người. Phát hiện vé tàu vẫn

còn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. May mà đi ngủ hắn vẫn giữ thứ này bên người,

mới không bị trộm mất.

“Dù sao phần lớn đồ giá trị đều đã ở trên thuyền, coi như. coi như của đi thay

người đi” Lưu Hoành Dương hạ giọng, ra hiệu cho Tào Tĩnh đừng nhắc chuyện

báo công an nữa. Tào Tĩnh tuy tiếc của nhưng rốt cuộc chỉ là người đàn bà không

có chủ kiến, đành cắn răng gật đầu.

“Tôi sang nhà bên cạnh mượn hai bộ quần áo trước đã” Lưu Hoành Dương tính

toán xong, nghiêng đầu, tư thế vẹo vọ đi ra ngoài, trông chẳng khác gì con vịt bị

vặn cổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.