“” Đi tới cửa, Lưu Hoành Dương đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đánh giá ba
người trong phòng. Thẩm Chiếu Nguyệt cúi đầu, vai run lên bần bật, trông như
đang khóc. Nhưng chỉ có Thẩm Chiếu Nguyệt biết, cô đang cố nhịn cười vì dáng
đi vẹo cổ của Lưu Hoành Dương quá hài hước!
Lưu Hoành Dương cũng chẳng quan tâm cô có khóc thật hay không, trong lòng
chỉ có bản thân mình. So với ba người phụ nữ trong phòng tuy chỉ mặc đồ ngủ
nhưng vẫn còn coi được, hắn lúc này trông thảm hại hơn nhiều, chỉ mặc mỗi
chiếc quần đùi, may mà đủ rộng nên không đến mức quá khó coi. Có điều bộ
dạng này không phải do thú vui ác độc của Thẩm Chiếu Nguyệt, mà là tối qua Lưu
Hoành Dương tự cởi ra, cô chỉ thuận tay thu dọn đồ đạc xung quanh mà thôi.
“Thôi” Lưu Hoành Dương nhìn quanh một vòng, cuối cùng cam chịu thở dài. Cái
nhà bị quét sạch này chẳng còn tìm được thứ gì để che thân, hắn lại không thể
bắt ba người phụ nữ cởi đồ cho hắn mặc. Làm công tác tư tưởng hồi lâu, Lưu
Hoành Dương mới cắn răng ra khỏi cửa.
Chẳng bao lâu sau, khi hắn ở trần đứng trước cửa nhà lão Vương hàng xóm, thím
Vương đi chợ về suýt hắt cả bát sữa đậu nành vào người hắn. “Ối giời ơi!” Thím
Vương ôm ngực lùi lại hai bước, lúc này mới nhìn rõ người: “Ông chủ Lưu đấy
à, ông làm cái trò gì thế này”
“Tôi” Lưu Hoành Dương đỏ mặt tía tai, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui
xuống. Nhưng hắn chỉ có thể nghiêng đầu, khó khăn giải thích: “Tối qua nhà có
trộm. Tôi muốn mượn bộ quần áo”
Lưu Hoành Dương ra ngoài lúc nào cũng ăn mặc chỉn chu, có bao giờ mất mặt
thế này đâu? “Sao có thể có trộm được? Ở cái khu này làm gì có trộm? Thất đức
quá, đến quần áo cũng trộm à?” Thím Vương kinh ngạc. Giọng bà lanh lảnh vang
lên trong buổi sáng yên tĩnh nghe chói tai vô cùng. Nghe thấy “có trộm”, hàng xóm
xung quanh sôi nổi mở cửa ngó nghiêng. Lão Vương chồng thím Vương mở cửa
ra, mắt trừng như chuông đồng, nhìn từ trên xuống dưới gã hàng xóm ngày
thường hống hách giờ lại cúi gằm mặt, ánh mắt rất phức tạp.
Lưu Hoành Dương cảm nhận được ánh mắt xung quanh dính lên người mình như
vô số mũi kim châm chọc. Nhưng không có quần áo, đừng nói đi ra bến tàu, chỉ
sợ vừa ra khỏi cửa đã bị bắt đi vì tưởng là bệnh nhân tâm thần! “Ông đợi tí, tôi lấy
cho” Lão Vương nín cười, ném lại một câu rồi quay người đi vào, sợ tí nữa không
nhịn được mà cười phá lên.
“Ừ ừ,” Lưu Hoành Dương gật đầu, lại căng da đầu mở miệng lần nữa: “Cái đó
thím Vương, phiền thím cho tôi mượn thêm hai bộ đồ nữ” “À ừ, được!” Thím
Vương không do dự đồng ý. Tuy ngày thường họ ít giao du với nhà họ Lưu,
nhưng đều là hàng xóm, trước kia cũng chịu ơn nhà họ Thẩm, chỉ là hai bộ quần
áo thôi, không có gì phải tiếc.
Lát sau, lão Vương cầm bộ quần áo ra, trông cũng còn mới. Chỉ có điều lão
Vương nhỏ con hơn hắn, quần áo bé hơn hai số. Lưu Hoành Dương mặc vào
trông như con cua bị trói, cổ tay áo bó chặt lấy cổ tay, ống quần treo trên mắt cá
chân, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
“Này, nhà ông bị trộm chắc cũng chưa ăn gì, cầm ít đồ này về ăn tạm” Thím
Vương mang quần áo đến còn cầm thêm chút đồ ăn. So với đồ ăn thường ngày
của nhà họ Lưu thì không thể so sánh được, phản ứng đầu tiên của Lưu Hoành
Dương là ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ. Nhưng giằng co cả buổi sáng, ngửi thấy
mùi đồ ăn, bụng hắn không biết cố gắng mà kêu lên ùng ục. Nghĩ đến tình cảnh
hiện tại, Lưu Hoành Dương đành cắn răng nhận lấy sự bố thí này. “Cảm ơn
nhé” Lưu Hoành Dương cầm đồ chạy nhanh về nhà, còn đứng đó nữa hắn cảm
thấy mình chẳng khác gì con khỉ trong sở thú!
..
Lưu Hoành Dương mang đồ về đến nhà, Tào Tĩnh và Lưu Thanh Thanh quen thói
sống sung sướng, nhìn mấy thứ này trên mặt không giấu được vẻ chê bai. “Quần
áo gì mà xấu thế, lại còn là đồ người khác mặc rồi. Con không mặc đâu!” Lưu
Thanh Thanh cáu kỉnh ném bộ quần áo xuống đất, khuôn mặt sưng vù đầy vẻ
chán ghét.
Tào Tĩnh tuy cầm quần áo nhưng ngón tay nhón lấy góc áo như thể chạm vào thứ
gì bẩn thỉu lắm. Loại vải thô này mười mấy năm nay bà ta chưa từng đụng vào.
“Tốt xấu gì cũng là hàng xóm, họ lại lấy mấy thứ đồ thừa này ra cho chúng ta?”
Nhìn thấy thức ăn Lưu Hoành Dương mang về, Tào Tĩnh không nhịn được oán
trách: “Đuổi ăn mày à? Nhà lão Vương cũng đâu có nghèo!” Một phần cháo nguội
và bát dưa muối héo queo, không biết đã để bao lâu rồi. Nghĩ đến giờ này ngày
hôm qua bà ta còn đang ăn bánh bao gạch cua, uống cháo thịt nạc rau xanh, càng
nghĩ càng thấy khó chịu.
chieu-nguyet-gia-nai-chi-va-di-khong-it-lan-khoe-khoang-ben-ngoaihtml]
“Thích ăn thì ăn không ăn thì nhịn!” Lưu Hoành Dương sa sầm mặt, dứt khoát thu
lại đồ ăn. Hắn vứt hết liêm sỉ mới mượn được quần áo và thức ăn về, lại bị vợ con
chê ỏng chê eo, càng khiến hắn cảm thấy mất mặt, cơn giận tự nhiên trút lên đầu
Tào Tĩnh. Tuy hắn cũng chê, nhưng giờ chỉ có tí đồ ăn này, mấy người không ăn
thì càng tốt, mình hắn ăn còn chưa đủ đây này!
“Ba, ba vất vả rồi” Thẩm Chiếu Nguyệt thấy thế, treo lên nụ cười “trà xanh” đầy
thấu hiểu tiến lên. Vừa rồi cô chẳng được bộ quần áo cũ nào, cũng chẳng được
miếng ăn nào, cứ như người vô hình bị ngó lơ hoàn toàn. Nhưng xem kịch vui
xong, giờ là lúc cô đổ thêm dầu vào lửa, để cái nhà này chó cắn chó!
“Ừ” Thấy còn đứa con gái biết điều, Lưu Hoành Dương coi như cũng thuận mắt
gật đầu, nhưng không hề có ý định chia đồ ăn cho Thẩm Chiếu Nguyệt.
“Ba, lúc nãy ba ra ngoài con cứ nghĩ mãi, việc này chưa chắc đã là do đối thủ của
ba làm đâu” Giọng Thẩm Chiếu Nguyệt nhẹ nhàng, phảng phất như mang theo
sự mê hoặc. “Con từng nghe hàng xóm nhắc tới, chị và dì không ít lần khoe
khoang bên ngoài, người ghen ghét nhà mình cũng không ít đâu”
Quả nhiên, Lưu Hoành Dương nheo mắt lại. Từ khi tiếp quản sản nghiệp nhà họ
Thẩm, đúng là hắn gây thù chuốc oán không ít. Nhưng trộm cắp vặt vãnh thế này
không giống thủ đoạn của bọn họ.
“Chị và dì Tào gần đây hay đi đến cửa hàng bách hóa lắm” Thẩm Chiếu Nguyệt
như vô tình bổ sung: “Tuần trước còn mua hai cái áo khoác lông chồn, xách mấy
túi đồ lớn về, hàng xóm đều nhìn thấy, hâm mộ lắm đấy”
“Thẩm Chiếu Nguyệt, mày nói bậy bạ cái gì thế?” Tào Tĩnh cảm thấy không ổn,
vội vàng định ngăn lại, “Chỉ có mày là lắm mồm!” Tuy nhiên, Thẩm Chiếu Nguyệt
chỉ chớp mắt vô tội, kết hợp với đôi mắt to tròn long lanh, diễn vai “ngây thơ vô số
tội” đạt điểm mười.
“Nó nói sai cái gì sao?” Không đợi Thẩm Chiếu Nguyệt giải thích, Lưu Hoành
Dương đã lên tiếng trước. Vì cử động mạnh, cổ lại đau nhói khiến hắn nhe răng
trợn mắt, sắc mặt âm trầm càng thêm đáng sợ. “Bà, hai người các bà!” Lưu
Hoành Dương tức đến run người: “Đón con về xong là ngày nào cũng khoe
khoang, sợ người khác không biết nhà mình có tiền hả?”
Lưu Thanh Thanh: “”
“Còn bà nữa, cứ mua trang sức mới là lại tìm mấy bà vợ hàng xóm đánh mạt
chược, đừng tưởng tôi không biết ý đồ của bà!”
Tào Tĩnh: “”
Hai mẹ con đâu ngờ sẽ bị mắng như tát nước vào mặt thế này? Đặc biệt là Lưu
Thanh Thanh, vì mười bốn năm cha con không gặp nhau nên ngày thường Lưu
Hoành Dương chiều cô ta lắm, nói nặng một câu cũng không nỡ. Nghĩ đến đây,
Lưu Thanh Thanh tủi thân mếu máo, khuôn mặt sưng vù trông càng thảm hại:
“Con nào có”
“Ngu xuẩn!” Lưu Hoành Dương đỡ cổ quay đi, dù là bố ruột cũng không nỡ nhìn
thẳng vào khuôn mặt xấu xí này: “Hai người mấy ngày này liệu hồn mà an phận
cho tôi!”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.