Trong giỏ đựng một bó cải thìa, một bó hẹ, hai quả cà tím dài, mấy quả ớt xanh,
còn có mười quả trứng gà. Gà nhà nuôi mới hơn hai tháng, chưa đẻ trứng nhanh
thế được.
Khương Thúy Hoa dặn dò xong xuôi liền đi về. Liễu Nhân Nhân ăn sáng xong, thu
dọn một chút rồi cũng xách giỏ ra cửa.
Trời ngày càng nóng, phải tranh thủ buổi sáng mát mẻ làm nhiều việc một chút.
Liễu Nhân Nhân xách giỏ lên núi đào rau dại. Thời gian qua vì sắm sửa đồ đạc
cho nhà mới, tiền trong hệ thống tiêu hao khá nhanh, chỉ còn lại 2840 đồng. Hiện
tại cái thai còn nhỏ, phần lớn việc nàng vẫn làm được, đương nhiên không thể
ngồi nhà ăn không ngồi rồi.
Chỉ là trời lâu không mưa, rau dại trên núi đều héo rũ. Liễu Nhân Nhân tìm hơn
một tiếng đồng hồ mới đào được hơn hai cân rau. Bán cho hệ thống được 14
đồng, nàng liền xách giỏ xuống núi.
Rau dại vẫn là bán cho hệ thống có lợi hơn, giá cao, nàng muốn ăn rau xanh có
thể mua loại khác từ hệ thống. Rau xanh trong hệ thống chỉ 2 đồng một cân, một
cân rau dại Liễu Nhân Nhân bán đi có thể mua lại ba bốn cân rau xanh.
Lúc xuống núi, nàng thấy mấy bé trai đang mò cá dưới sông. Sờ sờ túi áo, Liễu
Nhân Nhân đi tới xem thử. Cá sông bé tí, mấy đứa nhỏ vớt lên toàn là mấy con cá
tạp nhỏ xíu.
Cá tạp nhỏ này xương nhiều tốn dầu mỡ, mang về nhà người lớn cũng chưa chắc
đã chịu nấu, thực ra bọn trẻ chỉ bắt chơi thôi.
Liễu Nhân Nhân đảo mắt, hỏi thử hệ thống thì biết được loại cá tạp nhỏ thuần
thiên nhiên không ô nhiễm này có thể bán với giá 12 đồng một cân.
Giá cũng khá cao, Liễu Nhân Nhân lập tức động lòng, hỏi một bé trai quen biết:
“Tiểu Mãn, xô cá này là cháu bắt hả?”
Liễu Tiểu Mãn là con trai của anh họ Liễu Nhân Nhân, năm nay mười tuổi. Thằng
bé rất nghịch ngợm, học được hai năm thì đòi nghỉ, ở nhà cả ngày không lên núi
đào tổ chim thì xuống sông bắt cá, không ít lần bị bố nó đánh đòn.
“Vâng ạ, sao thế cô út?” Liễu Tiểu Mãn giơ tay quệt mồ hôi trên khuôn mặt đen
nhẻm.
“Cháu bắt nhiều cá tạp thế làm gì, mẹ cháu có nấu cho ăn không?” Liễu Nhân
Nhân hỏi.
Liễu Tiểu Mãn dùng cái rổ vớt cá trong đám cỏ ven bờ, nghe vậy cười hì hì: “Mẹ
cháu làm gì biết làm món này, cháu bắt về cho gà ăn đấy”
Cho gà ăn?
Liễu Nhân Nhân khóe miệng giật giật, thăm dò hỏi: “Tiểu Mãn này, cô cũng muốn
bắt ít cá tạp, nhưng giờ người ngợm không tiện xuống nước. Cô thấy cháu vớt
được nhiều, cô có thể dùng cái khác đổi với cháu không?”
Liễu Tiểu Mãn ngẩn ra, tò mò hỏi: “Cô định dùng cái gì đổi ạ?”
Liễu Nhân Nhân suy nghĩ một chút, giơ một ngón tay lên: “Cô dùng một viên kẹo
sữa Đại Bạch Thỏ đổi một cân cá tạp của cháu, thế nào?”
Không phải nàng keo kiệt, thời buổi này kẹo sữa Đại Bạch Thỏ tuyệt đối là hàng
xa xỉ, hơn hai đồng một cân đấy. Đối với người nhà quê mà nói, không mua được
mà cũng chẳng nỡ mua. Cho nhiều quá lại gây chú ý.
“Thật ạ?” Mắt Liễu Tiểu Mãn sáng rực lên, “Cô không đùa cháu đấy chứ?”
Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đấy! Liễu Tiểu Mãn lớn thế này rồi còn chưa được ăn bao
giờ, nghe nói ngon lắm.
“Cô nói thật” Liễu Nhân Nhân móc từ trong túi ra mấy viên kẹo cho thằng bé xem,
hỏi tiếp: “Thế nào, cháu có đổi không?”
Có thể do mang thai nên dạo này nàng rất thèm đồ ngọt, trong túi lúc nào
cũng thủ sẵn một nắm kẹo sữa, thèm là ăn một viên.
“Đổi ạ!” Liễu Tiểu Mãn trợn to mắt nhìn kẹo trong tay Liễu Nhân Nhân, nuốt nước
miếng, “Cô muốn bao nhiêu cháu cũng đổi, nhưng mà”
mua/chuong-11-ca-tap-nhohtml]
Liễu Tiểu Mãn gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Nhưng cháu không có cân”
Liễu Nhân Nhân hắng giọng: “Nhà cô có, đi thôi, về nhà cô cân”
Mấy đứa trẻ khác bên cạnh thấy thế cũng nhìn Liễu Nhân Nhân đầy mong đợi,
nhưng nàng không gọi thêm đứa nào. Nếu thu mua cá tạp số lượng lớn mà bị
người trong thôn biết được thì không hay lắm.
Chỗ này cách nhà Liễu Nhân Nhân không xa, hai người đi vài bước là tới. Liễu
Nhân Nhân lấy chìa khóa mở cửa, dẫn Liễu Tiểu Mãn vào bếp rồi bảo: “Cô vào
trong nhà lấy cái cân, cháu đợi ở đây nhé”
Nghĩ đến sắp có kẹo ăn, Liễu Tiểu Mãn rất ngoan ngoãn, đứng yên trong bếp
không nhúc nhích.
Nhà Liễu Nhân Nhân làm gì có cân! Nàng vào phòng liền mua ngay một cái cân
đòn kiểu cũ từ hệ thống.
Một xô cá tạp vừa đúng hai cân rưỡi. Liễu Tiểu Mãn không giữ lại con nào cho
mình, đổi hết lấy kẹo.
Liễu Nhân Nhân đưa cho thằng bé hai viên kẹo, còn nửa cân kia ghi nợ, lần sau
đủ một cân sẽ đưa thêm một viên.
Liễu Tiểu Mãn cười tít mắt nhận kẹo, không ăn ngay mà cẩn thận cất vào túi, lanh
lợi hỏi: “Cô út, sau này cô còn cần cá tạp nữa không?”
Dùng cá tạp đổi kẹo sữa hời như vậy, nó muốn làm ăn lâu dài cơ.
Liễu Nhân Nhân cũng có ý đó, gật đầu: “Cần chứ. Không chỉ cá tạp, tôm tép nhỏ,
trạch, ốc gì cô cũng lấy. Giá cả thì. cứ như cá tạp, một cân một viên kẹo nhé?”
“Duyệt ạ!” Liễu Tiểu Mãn nghĩ đến cảnh ngày nào cũng được ăn kẹo sữa Đại
Bạch Thỏ, sướng đến đỏ cả mặt.
Liễu Nhân Nhân cũng vui, nhưng không quên dặn dò: “Nhưng cháu đừng có mò
ra chỗ nước sâu, nguy hiểm lắm đấy”
“Cháu biết rồi mà” Liễu Tiểu Mãn mười tuổi rồi, cái gì nên biết nó đều biết cả.
Đợi Liễu Tiểu Mãn đi khuất, Liễu Nhân Nhân sang tay bán hai cân cá tạp cho hệ
thống, kiếm được 24 đồng. Vụ làm ăn này quá hời.
Liễu Nhân Nhân vừa ngân nga hát vừa bưng nửa cân cá tạp đi rửa sạch. Nửa cân
cá tạp cũng được một đĩa đầy đặn.
Trưa nay, Liễu Nhân Nhân làm món cá tạp kho tàu. Nàng giờ không thiếu dầu mỡ,
cá tạp được chiên qua dầu một lượt. Thơm lừng giòn tan, cả xương cũng giòn
rụm, ăn ngon cực kỳ.
Cà tím trộn, cá tạp kho tàu, bánh bột ngô, Liễu Nhân Nhân ăn một bữa no nê thỏa
mãn.
Trời nóng, ăn trưa xong Liễu Nhân Nhân không ra ngoài nữa. Mãi đến khi mặt trời
sắp lặn, nàng mới xách xô nước từ trong nhà ra.
Nàng dùng nước ở đây rất tiện, ngay cạnh mảnh đất phần trăm có một hồ nước
suối, nước dùng trong nhà cũng gánh từ đó. Liễu Nhân Nhân xách nửa xô nước,
dùng gáo hồ lô múc tưới rau, tưới một lúc lại nghỉ một lúc.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lúc chập tối Liễu Minh Viễn đến thì hai mảnh đất cũng tưới gần xong.
“Sao em lại tự làm thế này? Sau này chuyện tưới nước cứ để anh, tan làm anh
qua làm cho” Liễu Minh Viễn giành lấy cái gáo trong tay em gái.
Liễu Nhân Nhân nhìn anh trai phơi nắng da đen nhẻm, nói thẳng: “Anh ba, sau
này anh đừng qua nữa, đất cũng không nhiều, em tự túc tắc làm là được”
Nàng không muốn cứ làm phiền người nhà mãi, chút việc này coi như vận động.
Liễu Minh Viễn không đồng ý, hắn thật sự không yên tâm: “Em ở nhà một mình, lỡ
xảy ra chuyện gì không ai biết, ngày nào anh cũng phải qua ngó cái thì cha mẹ
mới yên tâm được”