Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 12: Lá Cây Hủ Tì



Liễu Minh Viễn đã quyết, Liễu Nhân Nhân căn bản khuyên không được.

Thở dài khẽ một tiếng, nàng bảo anh: “Anh ba, vậy em đi nấu cơm, lát nữa anh ở

lại ăn tối nhé”

Nói xong, không đợi Liễu Minh Viễn từ chối, Liễu Nhân Nhân đi thẳng vào nhà.

Liễu Minh Viễn: “”

Trưa còn thừa ít cá tạp kho, Liễu Nhân Nhân xào thêm đĩa trứng gà với hẹ, một

đĩa cải thìa tỏi nhuyễn. Bánh bột ngô rau dại hấp mười cái, cái nào cái nấy to hơn

hồi ở nhà mẹ đẻ, Liễu Minh Viễn ăn bốn cái chắc là no.

Liễu Minh Viễn vào thấy mâm cơm thì hoảng hồn: “Em gái, em không định sống

qua ngày nữa à?”

Gia đình kiểu gì thế này, sao có thể ăn uống kiểu đó, bộ tính ăn hết hôm nay rồi

nhịn đói mai sau à?

Liễu Nhân Nhân liếc anh một cái, vừa xếp bát đũa vừa nói: “Cá tạp là đổi từ chỗ

thằng Tiểu Mãn, rau dưa thì mẹ mang sang sáng nay, có tốn mấy đồng đâu”

“Thì cũng không thể ăn như vậy được. Nhìn mấy món này xem, mỡ màng bóng

loáng, em dùng hết bao nhiêu dầu thế hả?” Liễu Minh Viễn lải nhải, “Còn bát

trứng xào hẹ kia nữa, phải đến ba bốn quả trứng chứ ít gì, hai anh em mình ăn

thế này phí quá”

Ở nhà họ Liễu cả đại gia đình ăn cơm, xào trứng cũng chỉ dám dùng ba quả.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Liễu Nhân Nhân nghe mà đau đầu, gắp một đũa trứng bỏ vào bát anh, hỏi: “Trứng

ngon không?”

“Hỏi thừa, trứng gà sao lại không ngon được” Người nhà quê quanh năm suốt

tháng chẳng được mấy miếng thịt. Trứng gà là món mặn duy nhất họ được ăn

thường xuyên, chẳng ai là không thích.

Liễu Nhân Nhân nói ngay: “Thế thì được rồi, ngon thì ăn nhiều một chút”

“Nhưng mà” Liễu Minh Viễn cau mày, “Sống đâu phải thế, phải tiết kiệm chứ,

trứng gà để dành đổi tiền mà tích cóp, không thì sau này tính sao?”

“Yên tâm đi anh, em tự biết tính toán. Tiền là do kiếm ra chứ đâu phải do tiết kiệm

mà có” Liễu Nhân Nhân chẳng lo không kiếm được tiền.

Liễu Minh Viễn cười khổ: “Dân quê mình quanh năm bán mặt cho đất bán lưng

cho trời, lấy đâu ra cơ hội kiếm tiền”

Công việc trên thành phố hiếm như lá mùa thu, bọn họ đến chân chạy vặt tạm thời

còn chẳng đến lượt.

Liễu Nhân Nhân trầm ngâm một lát, hỏi: “Anh, anh muốn kiếm tiền không?”

“Kiếm tiền ai mà chẳng muốn, nhưng cơ hội đâu ra” Không biết nghĩ đến cái gì,

tim Liễu Minh Viễn thót một cái, hạ giọng hỏi: “Em không định làm cái trò đó (đầu

cơ trục lợi) đấy chứ? Không được đâu nhé”

Hiện tại cấm tiệt buôn bán tư nhân.

Liễu Nhân Nhân toát mồ hôi hột: “Anh nghĩ đi đâu thế, em nói là phiên chợ lớn

ngày kia kìa!”

Nàng mà muốn buôn bán trên phố thật thì cũng lén đi một mình, đời nào dám kéo

Liễu Minh Viễn xuống nước.

Người nhà quê cũng có nhu cầu trao đổi hàng hóa. Lúc nông nhàn, cứ mùng một

và rằm hàng tháng, trên xã lại họp chợ lớn. Ở chợ, mọi người có thể mang đồ nhà

làm ra đi đổi lấy thứ mình cần. Cái này không tính là đầu cơ trục lợi.

“Họp chợ à” Liễu Minh Viễn nghe xong thất vọng, “Thế thì bán được cái gì? Cũng

chỉ mang được ít trứng gà đi đổi tiền thôi”

Lương thực không được bán, những thứ ăn dùng khác thì nhà nào cũng tự làm

được, ngoài trứng gà ra chẳng bới đâu ra thứ gì bán được.

Liễu Nhân Nhân cười bí hiểm: “Anh, phiên chợ ngày kia anh đi cùng em nhé.

Mai. anh rủ cả anh cả tan làm sang nhà em, em có việc cần các anh giúp. À

đúng rồi, nhớ mang thêm hai cái chậu rửa rau nữa nhé”

mua/chuong-12-la-cay-hu-tihtml]

Nhà nàng chậu không đủ dùng.

“Em định làm cái trò gì thế?” Em gái cứ thần thần bí bí, Liễu Minh Viễn chẳng hiểu

ra làm sao.

“Mai anh sẽ biết” Liễu Nhân Nhân giờ chưa muốn nói nhiều.

Liễu Minh Viễn tuy không biết nàng định giở trò gì nhưng vẫn đồng ý mai sẽ gọi

anh cả sang giúp.

Sáng hôm sau, Liễu Nhân Nhân dậy sớm ăn sáng rồi lên núi. Lần này không phải

đào rau dại mà là đi hái lá cây!

Làm gì ư?

Đây không phải lá cây thường mà là lá cây hủ tì (một loại cây dùng làm thạch),

thứ nàng mới phát hiện lúc đào rau dại gần đây.

Kiếp trước hồi nhỏ Liễu Nhân Nhân từng được bà nội làm cho ăn món “đậu hủ

thần tiên” (thạch lá cây) từ lá hủ tì. Nhưng trong ký ức nguyên chủ thì chưa từng

ăn món này. Cho nên nàng đoán ở thôn Liễu Gia và các vùng lân cận chắc chưa

ai biết làm món này.

Mùa hè nóng bức thế này ăn đậu hủ thần tiên là hợp nhất. Vì thế Liễu Nhân Nhân

nảy ra ý định bán món này.

Phiên chợ ngày kia, nàng sẽ làm một mẻ đậu hủ thần tiên mang ra chợ bán, giá 2

xu một bát, không đắt, chắc sẽ có người bỏ tiền ăn thử. Dù ế cũng chẳng sao, vốn

liếng cũng chẳng đáng là bao.

Hơn nữa. mục đích chính của Liễu Nhân Nhân không phải kiếm tiền, mà là muốn

phổ biến món đậu hủ thần tiên này.

Năm sau nạn đói ập đến, nàng thấp cổ bé họng không thay đổi được thời cuộc.

Nhưng đậu hủ thần tiên dù sao cũng là đồ ăn được, hy vọng đến lúc đó có thể

giúp mọi người cầm cự, tiết kiệm được chút lương thực.

Để hái lá hủ tì, Liễu Nhân Nhân đặc biệt mang theo cái gùi lớn. Hái đầy ắp một

gùi nàng mới xuống núi.

Lá hủ tì rửa sạch sẽ, chờ đến tối các anh sang giúp thì làm, một mình nàng làm

không xuể. Hơn nữa trời nóng thế này, làm ban ngày sợ để đến mai sẽ bị chua.

Thu dọn xong xuôi, Liễu Nhân Nhân cũng không ra ngoài nữa, pha cốc nước táo

đỏ, kê ghế ngồi hóng mát ngoài sân. Cuộc sống tuy khổ một chút nhưng không áp

lực, ngày ngày chỉ lo nghĩ ăn gì uống gì. Liễu Nhân Nhân từ thời hiện đại xuyên

về khá hài lòng với cuộc sống thế này.

Hơn 10 giờ, Liễu Tiểu Mãn xách một xô đầy ắp đến.

“Cô út, cô xem này, đám cá tôm này cô lấy không?” Liễu Tiểu Mãn mồ hôi nhễ

nhại nhưng mặt mày hớn hở.

Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ tối qua nó ăn một viên, vừa thơm vừa ngọt! Nó chẳng nỡ

ăn nhiều, đồ ngon thế phải để dành nhấm nháp từ từ.

Liễu Nhân Nhân cúi nhìn, hài lòng gật đầu: “Lấy chứ”

Nói xong nàng đi lấy cân.

Chỗ cá tôm hôm nay được 3 cân 4 lạng, Liễu Nhân Nhân tính tròn 3 cân rưỡi,

cộng với nửa cân hôm qua, vừa tròn 4 viên kẹo.

Nàng dặn dò thằng bé: “Mai cô đi chợ phiên trên xã, nếu cháu bắt được gì thì

chiều hẵng mang sang, còn không có thì. thôi”

Thằng nhóc này sức trâu thật, không biết tôm cá dưới sông trụ được bao lâu với

nó.

“Thế mai cháu sang muộn chút nhé” Liễu Tiểu Mãn hào hứng nói.

Nó giờ nhiệt tình lắm, sáng bắt cá tôm bán cho cô út, chiều về cũng không rảnh

rỗi, còn phải cho gà ăn nữa. Nếu không làm gì thì lại bị bố tẩn cho một trận!

Được thôi, nó không chê mệt là được, Liễu Nhân Nhân thì cứ có hàng là nhận.

Cá tôm nhỏ bán 2 cân cho hệ thống, còn lại 1 cân 4 lạng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.