Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 25: Củ sen



Liễu Nhân Nhân nhìn mà suýt xịt máu mũi.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Hít sâu một hơi, nàng chớp chớp mắt: “Sao anh không mặc áo vào!”

Chết mất thôi, sao lại có người đàn ông dáng chuẩn đến thế chứ!

“Ở nhà mặc áo làm gì” Cố Thành tỉnh bơ.

Hắn lấy khăn mặt lau qua loa mái tóc ngắn, trời nóng dễ ra mồ hôi, cứ ở trần cho

thoải mái.

Liễu Nhân Nhân lườm hắn một cái, không thèm để ý nữa, cầm quần áo đi ra

ngoài.

Đến khi nàng tắm xong quay lại, người đàn ông kia đã nằm trên giường ngủ say

sưa. Cố Thành ngồi tàu hỏa mấy ngày, về đến nơi lại làm việc cả buổi chiều, có lẽ

mệt thật nên vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay.

Liễu Nhân Nhân nghẹn lời nửa ngày, thổi tắt đèn dầu, rón rén vén màn bò lên

giường nằm xuống. Giường bé tí, hai người lớn nằm chật ních, không còn lấy một

khe hở, Liễu Nhân Nhân muốn trở mình cũng khó.

Nàng quay đầu nhìn Cố Thành, trong bóng tối chỉ thấy lờ mờ đường nét khuôn

mặt. Người đàn ông này ngủ rất ngay ngắn, không ngáy một tiếng nào.

Haizz! Cái tên này đúng là phiền phức. Nhưng dù sao hắn cũng là cha đứa bé

trong bụng, Cố Thành không có lỗi gì, nàng cũng không thể tước đoạt quyền làm

cha của hắn. Nhưng. muốn nàng chấp nhận hắn cũng khó, thật là phiền lòng.

Liễu Nhân Nhân vốn tưởng đêm nay sẽ mất ngủ. Ai ngờ nàng ngủ một mạch đến

sáng bảnh mắt, mơ màng nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.

Bên cạnh đã trống không, chẳng biết Cố Thành dậy từ bao giờ. Ngủ quên mất

tiêu, Liễu Nhân Nhân dụi mắt bò dậy, vừa định ra ngoài thì thấy Cố Thành bước

vào.

“Em dậy rồi à” Cố Thành bảo, “Cơm sáng anh nấu rồi, để trong nồi cho nóng. Anh

đi làm đây, với lại”

Cố Thành dừng một chút, nói tiếp: “Vừa nãy mẹ có qua đây, mẹ bảo từ nay về sau

chúng ta tự nấu nướng ăn riêng”

Khương Thúy Hoa làm vậy cũng là để vợ chồng son bồi dưỡng tình cảm. Ngoài

giờ làm việc ra thì cũng chỉ có lúc ăn lúc ngủ là được riêng tư bên nhau. Cho nên

bà bảo từ nay hai vợ chồng cứ ăn ở bên này, dù sao Liễu Nhân Nhân giờ không

phải đi làm, có thời gian nấu nướng.

Liễu Nhân Nhân ngơ ngác: “Biết rồi”

Thầm nghĩ, mẹ nàng vì hai đứa cũng tốn bao tâm huyết.

“Giờ người em nặng nề bất tiện, việc nặng trong nhà cứ để đấy anh về làm”

Cố Thành bỏ lại câu đó rồi đi thẳng.

Trời nóng thế này không phải ra đồng, Liễu Nhân Nhân cũng thấy vui. Đánh răng

rửa mặt xong nàng vào bếp. Trong nồi quả nhiên đang ủ nóng bữa sáng: cháo kê,

bánh bột ngô, dưa chuột xào trứng.

Chẳng biết Cố Thành dậy từ lúc nào, vừa nãy nàng thấy ngoài sân quần áo thay

ra tối qua đã được giặt sạch sẽ, phơi ngay ngắn trên sào. Không nói cái khác, Cố

Thành người đàn ông này bản chất cũng khá được, không gia trưởng chút nào.

Thời này đa số vẫn nặng tư tưởng cũ, nhất là ở nông thôn. Trong ký ức nguyên

chủ, nàng chưa từng thấy cha hay các anh trai vào bếp hay giặt giũ bao giờ. Phụ

nữ trong nhà dù có chửa vượt mặt thì giặt giũ cơm nước, đồng áng kiếm điểm

công vẫn phải làm không thiếu việc gì.

mua/chuong-25-cu-senhtml]

Ăn sáng xong, Liễu Nhân Nhân cầm mấy quả trứng sang nhà họ Liễu trước. Nhà

bên đó chỉ còn hai con gà mái đẻ, mấy con gà con mới mua nuôi chưa được bao

lâu. Trời nóng gà lười đẻ, có khi cả ngày chỉ nhặt được một quả trứng, cả đại gia

đình như thế một hai quả trứng bõ bèn gì?

Vườn rau nhà họ Liễu rất rộng, trồng toàn rau củ. Liễu Nhân Nhân hái hai quả

mướp hương, mấy quả cà tím, một nắm ớt và một nắm hẹ.

Liễu Nhân Nhân rầu lắm, nhà đông người ăn, rau nàng trồng không đủ cấp. Lại

còn chuyện lương thực, sáng nay nàng kiểm tra kỹ, trong bếp còn khoảng mười

lăm mười sáu cân bột ngô, hơn mười cân ngô xay vỡ, bột đen và kê cộng lại chưa

đến năm cân.

Hồi trước ở một mình, nàng thường xuyên lén lấy đồ từ hệ thống ra bù vào nên

mới còn thừa nhiều thế. Giờ nhà có thêm Cố Thành, sợ hắn sinh nghi, có một số

việc Liễu Nhân Nhân không dám làm trắng trợn.

Cho nên. nàng nhìn sức ăn của Cố Thành khá lớn, mà phải gần một tháng nữa

thôn mới chia lương thực. Nghĩa là số lương thực còn lại căn bản không đủ cho

hai người ăn đến lúc đó!

Haizz! Chẳng biết đến lúc hết lương thực thì tính sao, chẳng lẽ lại dắt Cố Thành

về nhà mẹ đẻ ăn chực?

Từ nhà họ Liễu đi ra, Liễu Nhân Nhân đụng ngay phải vợ trưởng thôn là Lý Xuân

Phương xách rổ về nhà.

“Nhân Nhân” Lý Xuân Phương cười gọi.

Liễu Nhân Nhân cười đáp lại: “Thím ạ”

Lý Xuân Phương hôm nay xin nghỉ nửa buổi về nhà mẹ đẻ một chuyến. Nhà mẹ

đẻ thím ấy nhiều ao hồ ít ruộng cày, dân làng muốn kiếm thêm thu nhập nên thả

sen nuôi cá trong ao. Mấy năm nay nhờ bán cá bán sen mà thu nhập cũng khá.

Đương nhiên ao hồ là của tập thể, tiền bán sen bán cá cũng thuộc về tập thể,

nhưng cuối năm mỗi nhà cũng được chia chút tiền. Đợt này thu hoạch vất vả, để

bồi dưỡng cho bà con, trong thôn đã bắt không ít cá và đào ngó sen chia cho mọi

người cải thiện bữa ăn. Người nhà mẹ đẻ Lý Xuân Phương bảo bà mang một ít về

ăn.

Hôm qua bà cũng nghe tin Cố Thành trở về. Cố Thành còn trẻ mà đã có tiền đồ.

Nói nịnh bợ thì hơi quá, nhưng Lý Xuân Phương thật tâm muốn giao hảo với nhà

Liễu Nhân Nhân, biết đâu sau này có việc gì còn nhờ vả giúp đỡ nhau được.

Lúc này tình cờ gặp Liễu Nhân Nhân, bà liền cười bảo: “Khéo quá, nhà mẹ đẻ vừa

cho thím hai con cá với mấy đốt ngó sen. Này, cháu cầm ít về mà ăn”

Nói xong, Lý Xuân Phương nhét ngay hai đốt ngó sen vào giỏ rau của Liễu Nhân

Nhân, lại định đưa thêm con cá.

Liễu Nhân Nhân nhìn mà thèm, nhưng đời nào dám ăn không của người ta, cá với

ngó sen có rẻ đâu. Nàng vội vàng ngăn lại: “Thím ơi, sao cháu dám nhận không

của thím được, đồ này không rẻ, thím cứ mang về nhà ăn đi ạ”

“Ôi dào!” Lý Xuân Phương xua tay, “Đều là nhà mẹ đẻ thím được chia, có mất tiền

mua đâu”

Liễu Nhân Nhân ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cũng không thể lấy không của thím được.

Thím à. hay là cháu đổi thứ khác cho thím nhé?” Dù thế nào nàng cũng không

chịu nhận không đồ của Lý Xuân Phương.

Lý Xuân Phương bất đắc dĩ: “Cái con bé này bướng thật. Được rồi, thế cháu cứ

lấy đại cái gì đổi cũng được, trứng gà hay rau dưa gì đó”

Nhà Liễu Nhân Nhân làm gì có trứng gà dư mà đổi.

Nàng đành bảo: “Thím ơi, hay là. thím xem cháu trả tiền cho thím được không?”

Thực ra là muốn mua đứt, nhưng có những chuyện không tiện nói toạc móng heo

ra.

Lý Xuân Phương nghe vậy mắt sáng rực lên. Bà nghĩ bụng Cố Thành có lương,

Liễu Nhân Nhân chắc chắn chẳng thiếu tiền. Dân quê bọn họ quanh năm bán mặt

cho đất bán lưng cho trời, lương thực thì không thiếu nhưng tiền thì thiếu lắm.

Lý Xuân Phương thực sự không cưỡng lại được sự cám dỗ, ngượng ngùng nói:

“Nếu cháu có tiền thì. hình như cũng không phải là không được”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.