Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 24: Kiếm công điểm



“Cái gì? Còn được sắp xếp công việc nữa à?” Khương Thúy Hoa vừa nghe đã

mừng rỡ, “Thế thì chuyển ngành tốt quá rồi. Con ở lại có công ăn việc làm, lại còn

chăm lo được cho gia đình, tốt hơn nhiều so với đi bộ đội ở mãi đẩu đâu”

Con rể không đi nữa, cuộc sống sau này của con gái bà sẽ dễ thở hơn nhiều.

Liễu Lai Phúc liếc xéo bà một cái, ngại ngùng nói: “Đi bộ đội bảo vệ Tổ quốc cũng

tốt mà, ở đâu cũng là cống hiến cả”

Nói tóm lại, kết quả này khiến cả nhà đều hài lòng.

Chị dâu hai nãy giờ nghe mà thót tim, nhịn không được hỏi Cố Thành: “Chú em,

thế bao giờ công việc mới được sắp xếp, làm ở đâu thế?”

Cố Thành đáp: “Chắc trong vòng một tháng nữa, sẽ làm việc ở trên huyện”

Chị dâu hai nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: “Thế. đến lúc đó hai vợ chồng chú ở đâu?”

Lần này chị ta không có ý gì khác, chỉ tò mò thuần túy.

Cố Thành nghe vậy, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Nhân Nhân một lát, ngập

ngừng nói: “Công việc ổn định xong chắc đơn vị sẽ phân nhà, nhưng mà. còn tùy

ý Nhân Nhân, cô ấy muốn ở đâu thì ở”

Liễu Nhân Nhân giật mình: “”

Ơ hay, sao ai cũng nhìn chằm chằm vào nàng thế? Nàng có nhà riêng, đương

nhiên là ở nhà mình rồi. Còn Cố Thành. Nếu bây giờ nàng đề cập chuyện ly hôn,

liệu cha mẹ nàng có đồng ý không? Nhìn tình hình này chắc chắn là không rồi, có

khi còn mắng nàng đầu óc có vấn đề ấy chứ.

Liễu Nhân Nhân hắng giọng, tuyên bố: “Con chẳng đi đâu cả, cứ ở trong thôn

thôi”

Ai thích nói gì thì nói, dù sao căn nhà đó cũng là của nàng, Liễu Nhân Nhân sẽ

không rời ổ đâu. Nàng chẳng ham hố nhà trên phố, thời buổi này điều kiện nhà ở

thành phố có khi còn chẳng bằng nông thôn. Hơn nữa, nàng có hệ thống, ở lại

trong thôn mới dễ bề lợi dụng hệ thống kiếm tiền chứ.

Khoan đã.

Liễu Nhân Nhân đỡ trán, nàng có định sống chung với Cố Thành đâu, nghĩ nhiều

thế làm gì!

Khương Thúy Hoa lườm con gái một cái, hắng giọng nói: “Nếu được ở huyện thì

chắc chắn tốt hơn ở nông thôn rồi”

Nói thừa, đó là huyện thành cơ mà, ai mà chẳng muốn được sống ở thành phố?

“Đợi khi nào được phân nhà, hai đứa cứ dọn lên huyện mà ở” Liễu Lai Phúc tự

quyết định, chẳng thèm hỏi ý kiến Liễu Nhân Nhân.

Làm sao có thể nghe theo con gái được. Cố Thành là đàn ông trụ cột, sau này

làm việc trên huyện, chắc chắn ở trên đó tiện hơn, không thể để con gái làm bừa.

Trong nhà chẳng ai quan tâm đến cảm nhận của nàng, Liễu Nhân Nhân chỉ biết

hờn dỗi một mình.

Cơm nước xong xuôi lại nảy sinh một vấn đề nữa.

Cố Thành ngủ ở đâu?

Ăn xong, Liễu Nhân Nhân định về nhà. Mệt mỏi cả ngày, nàng chỉ muốn về tắm

rửa rồi đi ngủ sớm. Cố Thành vẫn chưa biết nàng đã dọn ra chỗ khác ở.

Khương Thúy Hoa vội giải thích với hắn: “Trưởng thôn sắp xếp cho Nhân Nhân

một chỗ ở, hiện tại con bé đang ở bên đó”

Những chuyện khác bà không nói thêm. Trong hoàn cảnh lúc ấy, việc con gái dọn

ra ngoài cũng là điều dễ hiểu, chỉ là bây giờ. không biết con rể có nghĩ ngợi gì

không.

Cố Thành ngạc nhiên nhưng không nói gì, thu dọn đồ đạc định đi cùng Liễu Nhân

Nhân.

Liễu Nhân Nhân thấy thế liền mở miệng: “Nhà tôi bên đó chỉ có một phòng thôi,

hay là anh cứ ở lại đây đi, ngủ tạm với anh ba tôi cũng được”

Lời vừa dứt, Khương Thúy Hoa đã tét một cái vào tay nàng. Nếu không nể tình

con gái đang mang bầu, bà đã cho nó một trận rồi. Nghe xem nó nói cái gì kìa?

Có ra thể thống gì không? Một phòng thì sao chứ, vợ chồng son với nhau chứ có

phải người ngoài đâu mà không ở chung một phòng được?

“Thôi được rồi, hai đứa mau về đi, muộn nữa là không nhìn thấy đường đâu” Trời

đã tối rồi, Khương Thúy Hoa giục hai người đi nhanh.

mua/chuong-24-kiem-cong-diemhtml]

“Mẹ này” Liễu Nhân Nhân phụng phịu, “Ở nhà chẳng phải có chỗ ngủ sao?

Giường bên con bé lắm, bất tiện”

Lúc sửa nhà, tiền trong tay Liễu Nhân Nhân không nhiều, lại nghĩ chỉ có một mình

ở nên giường tủ trong nhà đều làm loại nhỏ để tiết kiệm vật liệu.

Khương Thúy Hoa mấp máy môi: “Bé thì nằm chen chúc một tí. Con bụng mang

dạ chửa một mình, có Cố Thành ở bên cạnh chăm sóc bố mẹ cũng yên tâm hơn”

Còn lằng nhằng nữa là bà đuổi thẳng cổ!

Khương Thúy Hoa đời nào chịu để Cố Thành ở lại. Vợ chồng son rõ ràng đang

giận dỗi nhau, lúc này càng không thể để chúng nó tách ra. Vợ chồng đầu giường

cãi nhau cuối giường làm hòa, có mâu thuẫn gì cứ đóng cửa bảo nhau là xong.

Cuối cùng, Liễu Nhân Nhân vẫn bị ép phải dẫn Cố Thành về nhà.

Trên đường đi, Liễu Nhân Nhân không nhịn được hỏi: “Bao giờ anh về nhà?”

Hắn cứ ở lỳ thôn Liễu Gia thế này cũng không hay lắm đâu nhỉ?

Cố Thành im lặng một lát rồi đáp: “Lúc nào rảnh rồi tính”

Liễu Nhân Nhân thấy lạ: “Anh giờ chưa có việc làm mà, sao lại không rảnh về

nhà?”

Cố Thành nhìn chằm chằm nàng: “À, có chuyện anh chưa kịp nói với em. Chiều

nay anh đã nói chuyện với trưởng thôn rồi, sau này em không cần đi làm nữa, anh

sẽ xuống ruộng làm việc thay em, công điểm kiếm được tính vào tên em”

Hộ khẩu và sổ lương thực của hắn không ở đây nên trong thôn không thể tính

công điểm cho hắn được.

Liễu Nhân Nhân kinh ngạc: “Thế cũng được á?”

Cố Thành cười: “Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên là được”

Thực ra cũng là Liễu Trường Toàn nể mặt hắn, chứ đổi là người khác chưa chắc

đã trót lọt.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Liễu Nhân Nhân hừ hừ hai tiếng, lại định nhắc chuyện ly hôn nhưng hắn không

chịu, cứ treo mãi chuyện ly hôn trên miệng cũng vô nghĩa.

Lời đến bên miệng lại nuốt xuống, Liễu Nhân Nhân tìm chuyện để nói: “Thế một

ngày anh kiếm được bao nhiêu công điểm?”

Công điểm đổi được ra lương thực đấy, Liễu Nhân Nhân không chê đâu.

Nói thế nào nhỉ, năm nay nàng chẳng làm lụng được mấy, sau vụ thu hoạch chắc

chắn chẳng được chia bao nhiêu lương thực. Nếu không đủ ăn, đến lúc đó lại

phải bỏ tiền mua công điểm đổi lương thực.

Tóm lại là. hiện tại nàng vẫn rất nghèo.

Cố Thành nhếch khóe miệng: “Yên tâm đi, chồng em chắc chắn ngày nào cũng

kiếm được mức công điểm cao nhất cho em”

Liễu Nhân Nhân: “”

Thôi được rồi, tại nàng lắm mồm.

Ngày thường đi làm, mức công điểm cao nhất trong thôn là mười điểm. Vào

những lúc cao điểm như vụ cày bừa hay thu hoạch, để khích lệ bà con, mức trần

được điều chỉnh lên mười hai điểm. Tuy nhiên, trong thôn số người đạt được mức

tối đa này đếm trên đầu ngón tay.

Cố Thành. dù sao cũng là quân nhân, thể lực chắc chắn ăn đứt người thường,

lấy được mức công điểm cao nhất. cũng không phải là không thể.

Về đến nhà, Liễu Nhân Nhân bảo Cố Thành tự đi tắm rửa trước. Nàng chạy vào

phòng, thắp đèn dầu lên, thu dọn hết những thứ dễ gây chú ý vào. Tiểu thuyết,

váy ngủ hai dây, đồ lót, cốc chén.

Haizz! Có người lạ trong nhà đúng là bất tiện, sau này nàng cũng không dám tùy

tiện lấy đồ từ hệ thống ra dùng nữa.

“Anh tắm xong rồi” Cố Thành chẳng coi mình là người ngoài, tắm xong cởi trần đi

vào phòng.

Đèn dầu độ sáng có hạn, nhưng dù trong ánh sáng lờ mờ, Liễu Nhân Nhân vẫn lờ

mờ nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn trên người Cố Thành. Đường nét săn chắc đầy

sức mạnh, vai rộng lưng dày, đặc biệt là tám múi cơ bụng rõ rệt kia, chỗ nào cũng

toát lên vẻ nam tính ngời ngời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.