Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 47: Tên



Phụ nữ ở cữ sợ lạnh cũng sợ nóng. Mùa hè nóng đến phát điên, ở lì trong phòng

một tháng người ngợm cứ gọi là bốc mùi.

Mùa đông cũng chẳng khá hơn là bao, sơ sẩy một chút là cả mẹ cả con đều dễ

cảm lạnh.

Liễu Nhân Nhân nói: “Cũng là lo con bị lạnh nên mới làm đấy chị”

Lúc này cô cũng thấy có cái lò sưởi đúng là tiện, nếu không đứa bé cứ phải quấn

tã suốt, tay chân chẳng duỗi ra được.

Còn chuyện làm lò sưởi hết bao nhiêu tiền, Liễu Nhân Nhân tuyệt nhiên không

nhắc tới.

Chị dâu cả ngồi một lát rồi về. Khương Thúy Hoa không ở nhà, việc trong nhà đều

dồn lên vai chị và cô em dâu thứ, bận rộn lắm.

Buổi trưa, Khương Thúy Hoa nấu canh gà, làm rau chân vịt xào trứng, mướp

hương xào và cải trắng xào.

Món chính là màn thầu ngô và màn thầu bột mì trắng.

Đương nhiên, màn thầu trắng là cho Liễu Nhân Nhân ăn, nhà con gái cũng có

điều kiện, ở cữ tự nhiên phải ăn ngon để lại sức.

Trời lạnh, một con gà có thể chia làm hai lần hầm. Sáng nay Khương Thúy Hoa

chỉ hầm nửa con, còn một nửa để mai hầm tiếp.

Ăn xong cơm trưa, Cố Thành đạp xe về nhà họ Cố báo tin vui.

Hiện tại trời giá rét, dân làng đều ru rú trong nhà tránh rét (mèo đông), chuyện

Liễu Nhân Nhân sinh con chẳng mấy chốc đã truyền khắp thôn.

Buổi chiều, những người khác trong nhà họ Liễu cũng lục tục qua ngó đứa bé.

Còn các họ hàng khác, vì đứa bé còn quá nhỏ, không chịu được việc bị quấy rầy

thường xuyên nên theo phong tục ở quê, mọi người chỉ chờ đến tiệc đầy tháng

mới đến thăm.

Nhưng Lý Xuân Phương lại ghé qua một chuyến, mang cho Liễu Nhân Nhân hai

con cá trắm đen tươi rói và hai mươi quả trứng gà.

“Canh cá trắm đen lợi sữa lắm, thím cố ý để dành cho cháu đấy” Lý Xuân

Phương nhìn em bé đang ngủ ngon lành trên giường, hai tay giơ lên trời, cười

nói: “Thằng bé này trộm vía kháu khỉnh quá, sau này chắc chắn giống cháu”

Liễu Nhân Nhân chẳng nhìn ra con giống mình ở điểm nào, nhưng đứa bé đúng là

đáng yêu, nhìn mà không nỡ rời mắt.

Nghĩ đến chuyện một em bé thế này lại chui ra từ bụng mình, Liễu Nhân Nhân

thấy thật kỳ diệu, cười dịu dàng nói: “Có điều da dẻ nhìn hơi đỏ”

Lý Xuân Phương xua tay: “Trẻ sơ sinh da đều thế cả, giờ da càng đỏ thì sau này

da càng trắng, cho nên thím mới bảo nó giống cháu”

Liễu Nhân Nhân vốn da trắng bẩm sinh, còn Cố Thành. tuy tướng mạo cũng

không tệ, nhưng chắc chắn chẳng dính dáng gì đến chữ trắng trẻo.

Dù sao cũng là con trai, lớn lên đẹp hay không cũng không quan trọng lắm. Liễu

Nhân Nhân chỉ mong con giống bố nó, cao to vạm vỡ là mãn nguyện rồi.

Lý Xuân Phương đưa đồ xong định về: “Ông nhà thím đi họp trên xã, ở nhà còn

có việc, thím về trước đây”

Liễu Nhân Nhân vội nói: “Thím ơi, đầy tháng cháu thím cùng trưởng thôn nhớ

sang ăn bữa cơm nhé”

Lý Xuân Phương cười tươi: “Được, đến lúc đó nhất định vợ chồng thím sẽ qua”

Lý Xuân Phương đi chưa được bao lâu thì Cố Thành đã đạp xe về, đằng sau còn

chở một bao tải lớn đồ đạc.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Khương Thúy Hoa tưởng nhà họ Cố cho, mắt sáng rực lên, nhưng nhìn thấy trên

bao tải dán tem bưu điện, ánh mắt lại tối sầm xuống.

Cố Thành nhìn thấy hết, nhưng khó mà nói gì, chỉ đành làm bộ không thấy, xách

đồ vào nhà.

“Về nhanh thế anh?” Liễu Nhân Nhân nghiêng đầu nhìn anh.

Cô đang thay tã cho con, sáng nay Khương Thúy Hoa vừa dạy cô. Không khó,

nhưng đứa bé nhỏ quá, mềm quá, Liễu Nhân Nhân cứ không dám mạnh tay.

“Để anh thử xem” Cố Thành thấy thế liền xoa xoa tay, chờ tay ấm lên mới đón lấy

việc, tay chân nhẹ nhàng thay tã cho con, gói ghém cũng khá gọn gàng.

Người đàn ông này học còn nhanh hơn cô.

Thay tã, bế con giờ đã ra dáng lắm rồi.

Thay tã xong, Cố Thành cũng không đặt con xuống mà ôm con ru ngủ.

Có điều.

Gần nửa tiếng trôi qua, anh vẫn cứ ôm khư khư đứa bé không buông.

mua/chuong-47-tenhtml]

Liễu Nhân Nhân nhắc: “Con ngủ rồi kìa, anh đừng ôm nữa”

Cố Thành nhìn cô, trong mắt lấp lánh: “Hình như anh ôm thế này con ngủ ngon

hơn”

Một cục bông nhỏ xíu, nằm trong lòng anh còn chưa to bằng bắp tay anh, nhìn mà

lòng dạ người đàn ông sắt đá cũng mềm nhũn ra, thật sự không nỡ buông tay.

Liễu Nhân Nhân cạn lời: “Nhưng cũng không thể cứ ôm nó ngủ mãi được”

Cố Thành: “Không sao, anh không mệt”

Liễu Nhân Nhân: “”

Cô thật sự không phải lo Cố Thành mệt, dở khóc dở cười giải thích: “Mẹ bảo trẻ

con sơ sinh không thể rèn cho cái thói quen này, nếu không sau này nó ngủ cứ

bắt người ta bế, đến lúc anh đi làm, em với mẹ xoay sở thế nào?”

Liễu Nhân Nhân có thương con cũng không đến mức chiều chuộng để phải bế

con ngủ suốt ngày.

Lúc này Cố Thành mới luyến tiếc đặt con xuống giường.

Anh quay sang thu dọn bao đồ vừa vứt dưới đất, vừa nói với Liễu Nhân Nhân:

“Anh đổi chác chút đồ với chiến hữu cũ, đều là đồ ăn đồ dùng cho em với con”

Liễu Nhân Nhân tò mò: “Đồ gì thế? Cho em xem nào”

Cố Thành mở bao ra, bên trong nhiều đồ lắm: mũ len lông dê, một túi len sợi to,

một xấp vải bông mịn, hai hộp hoa quả đóng hộp, hai hộp bánh quy cao cấp, một

hộp sữa mạch nha, một túi sữa bột.

Toàn là những thứ rất khó mua được ở địa phương này.

Giá cả chắc chắn cũng không rẻ.

Cố Thành đối với hai mẹ con quả thực rất chịu chi.

Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên: “Còn có cả sữa bột hả anh?”

Chao ôi, cô cứ tưởng lúc này trên thị trường chưa bán sữa bột chứ.

Dù sao ở Cung Tiêu Xã cô chưa thấy bao giờ.

“Có chứ, chỉ là rất khó mua, nhưng anh có cách. Anh cho con uống sữa bột cũng

được” Cố Thành trầm ngâm.

“Thế thì đắt lắm nhỉ?” Cô hỏi.

“Lương của anh đủ mà” Cố Thành nói.

Lương tháng của Cố Thành là 80 đồng, nuôi một đứa con đúng là dư dả.

Liễu Nhân Nhân toát mồ hôi: “Thôi, để sau này hẵng tính”

Trẻ con vẫn là uống sữa mẹ tốt nhất. Có điều, cô cũng không thể cho bú mãi, chờ

đến tầm một tuổi thì cai sữa.

Đến lúc đó xem xét có mua sữa bột hay không sau.

Mấy thứ này chắc là Cố Thành vừa từ huyện mang về. Còn về nhà họ Cố. Cố

Thành không nói, Liễu Nhân Nhân cũng lười hỏi.

“Đúng rồi” Liễu Nhân Nhân chợt nhớ ra, hỏi anh: “Mình vẫn chưa đặt tên cho con

nhỉ?”

Cố Thành suy nghĩ một chút rồi nói: “Tên khai sinh là Cố Diễm nhé?”

Anh cũng đã suy nghĩ rất lâu, chữ Diễm (琰) ngụ ý giống như ngọc đẹp thuần

khiết không tì vết.

Cố Thành cũng không cầu mong con có tiền đồ lớn lao gì, chỉ mong con trở thành

người chính trực, phẩm đức cao thượng.

“Cố Diễm?” Liễu Nhân Nhân nhẩm lại, “Nghe hay đấy. Thế tên ở nhà gọi là Viêm

Viêm nhé, chữ Viêm có hai bộ hỏa chồng lên nhau ấy?”

Cố Thành cười: “Được”

Đúng lúc Khương Thúy Hoa đi vào, nghe thấy vợ chồng son đang bàn tên cho

cháu, vỗ tay cái đét: “Gọi là Viêm Viêm nghe hay đấy”

Không giống mấy đứa trẻ con khác trong thôn, toàn tên là Cẩu Đản (trứng chó),

Đầu Đất, Nhị Lừa gì đó.

Vẫn biết là tên xấu cho dễ nuôi, nhưng mà nghe khó lọt tai quá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.