Hơn nữa, đứa bé được thay tã sạch, có lẽ thấy thoải mái nên lập tức nín khóc, ư
ử hai tiếng rồi lại ngủ thiếp đi.
Khương Thúy Hoa đắp chăn cho cháu, thì thầm với hai vợ chồng: “Trẻ con nhỏ
thế này không thoải mái mới khóc quấy, thường thì không phải đói bụng là muốn
đi vệ sinh. Ôi chao. các con còn phải học nhiều”
Chăm trẻ con đâu phải cứ cho ăn là xong, bên trong nhiều vấn đề lắm đấy.
Vợ chồng trẻ đều là lần đầu làm cha làm mẹ, cái gì cũng không biết cũng là bình
thường.
Liễu Nhân Nhân cảm thán: “Mẹ ơi, cái nhà này không có mẹ đúng là không xong
thật”
Nguyên chủ tuy từng trông nom mấy đứa cháu trong nhà, nhưng đều là lúc chúng
lớn lớn chút mới dám bế, trẻ sơ sinh đúng là chưa từng chăm qua.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cố Thành thì càng khỏi phải nói, mười mấy tuổi đã đi lính, lớn thế này rồi đến nít
ranh còn chưa từng bế.
Khương Thúy Hoa cười phụ họa: “Chứ còn gì nữa, bọn bay đều là tay mơ, không
có người lớn ở bên chỉ bảo thì không xong đâu”
Khương Thúy Hoa nói rồi nghĩ đến nhà họ Cố, cha mẹ chồng con gái còn chưa
biết chuyện nó sinh con. Bà nhìn con rể, nhỏ giọng bảo: “Cố Thành, bên phía cha
mẹ con cũng phải đi báo một tiếng”
Mặc kệ nhà họ Cố có ý gì, chuyện sinh con quan trọng thế này chắc chắn phải nói
với bên đó, họ có đến thăm cháu hay không là việc của họ.
Nhưng nếu cứ im ỉm không nói, lại thành ra bên nhà con gái không hiểu lễ nghĩa.
Cố Thành ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Vâng, ngày mai con sẽ về một chuyến”
Có người trông con, Liễu Nhân Nhân ăn hết bát cháo kê, rửa mặt đánh răng
sạch sẽ rồi ngủ tiếp.
Lúc này ở bệnh viện ít người sinh, trong phòng bệnh còn một giường trống, chào
hỏi y tá một tiếng, tối nay Khương Thúy Hoa nằm đó nghỉ ngơi.
Còn Cố Thành thì ngồi bên cạnh hai mẹ con, mệt thì gục xuống một chút.
Đến nửa đêm, đứa bé lại bắt đầu quấy, khóc thảm thiết, mấy người đều bị
đánh thức.
Khương Thúy Hoa sờ mông đứa bé, sau đó bảo con gái: “Lúc này là đói rồi,
phải cho bú thôi. Nhân Nhân, con mau cho con bú đi”
Trẻ con nhanh đói, nó mà không được ăn sữa là khóc đến ngất đi được ấy chứ.
Liễu Nhân Nhân giật mình: “”
Cho bú!!!
Cô còn chưa biết mình có sữa hay không nữa.
Có điều, chỗ đó đúng là có cảm giác căng tức.
Khương Thúy Hoa giục: “Nhanh lên, không nghe con trai con khóc to thế kia à”
Liễu Nhân Nhân cũng xót con, ấp úng: “Mẹ, hay là hai người ra ngoài tránh mặt
một chút?”
Khương Thúy Hoa: “”
Lạy cô nương của tôi, cho con bú thì có gì mà phải bày vẽ thế?
Còn ra ngoài tránh mặt nữa chứ?
Trong phòng bệnh lại không có người khác, có gì mà xấu hổ.
Cũng chẳng thèm nói nhiều, Khương Thúy Hoa vén áo con gái lên, nhét đứa bé
vào lòng cô.
Mặt Liễu Nhân Nhân đỏ bừng như sắp rỉ máu!
Vẻ mặt ngượng ngùng ôm con cho bú, em bé húc húc vào ngực cô mấy cái, có
thể là không mút được sữa, một lúc sau lại khóc oa oa.
Liễu Nhân Nhân cuống đến mức muốn khóc theo con: “Mẹ, có phải con không có
sữa không?”
Khương Thúy Hoa bình thản nói: “Ai chẳng thế, lần đầu tiên chưa thông sữa ngay
đâu, con cứ để nó thử nhiều lần, nếu không được thì bảo chồng con thử xem”
Liễu Nhân Nhân: “”
mua/chuong-46-o-cuhtml]
Ông trời ơi, phụ nữ sinh con đúng là chẳng còn tí riêng tư nào.
Cũng may đứa bé thử vài lần, cuối cùng cũng uống được sữa, có sữa ăn là nín
ngay.
Khương Thúy Hoa không nhịn được cười: “Mẹ đã bảo mà, con lớn thế này, làm
sao mà không có sữa cho được”
Liễu Nhân Nhân nghe mà mặt đầy vạch đen. Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa được
không.
Liễu Nhân Nhân mới sinh xong, hiện tại cũng chưa nhiều sữa lắm, nhưng trẻ sơ
sinh ăn cũng ít, mút vài cái là đã no.
Khương Thúy Hoa đón lấy cháu dỗ dành, đứa bé ăn uống no say liền ngủ ngon
lành.
Liễu Nhân Nhân sinh thuận lợi, nằm viện một đêm, bác sĩ kiểm tra thấy không sao
là có thể xuất viện.
Sáng hôm sau vừa ăn xong bữa sáng, Liễu Minh Viễn đã kéo xe cải tiến đến bệnh
viện đón người. Trên xe rải rơm khô và chăn bông mềm mại, không sợ đứa bé bị
cấn.
Liễu Nhân Nhân sinh con vào ngày mùng 5 tháng 11 âm lịch, hôm nay là mùng 6,
thời tiết tháng này đã rất lạnh.
Tuy chưa có tuyết rơi nhưng nhiệt độ cũng xuống dưới mười độ.
Sợ trúng gió, hai mẹ con đều trùm kín mít ngồi trên xe.
Cố Thành kéo xe, Liễu Minh Viễn dắt xe đạp, mấy người chậm rãi về thôn.
Về đến nhà, Cố Thành bế Liễu Nhân Nhân vào buồng, Khương Thúy Hoa bế cháu
đi theo sau.
Đặt cháu xuống xong, Khương Thúy Hoa lập tức đóng chặt cửa chính cửa sổ, vừa
làm vừa dặn dò: “Phụ nữ ở cữ kỵ nhất là trúng gió, trời lại đang lạnh, các con phải
chú ý. Ở cữ mà để gió lùa vào, sau này già sẽ sinh bệnh tật đấy”
Chuyện liên quan đến sức khỏe cả đời của con gái, không thể qua loa được.
Nghĩ đoạn, Khương Thúy Hoa lại bắt đầu lải nhải những điều kiêng kỵ khi ở cữ,
nói cả buổi mới dừng.
Liễu Nhân Nhân ôm con cho bú, đứa bé bú ít lại nhanh đói, sau này cứ cách hai
ba tiếng lại phải cho bú một lần.
“Mẹ, con đi giếc con gà hầm canh” Cố Thành nói.
“Được, con làm sạch gà là được, lát nữa mẹ hầm cho”
Khương Thúy Hoa uống ngụm nước ấm, thấy cháu ngoại mút sữa đến toát mồ hôi
trán, cười tủm tỉm: “Cháu ngoại bà nhìn là biết chắc nịch, ham ăn lắm đây. Mẹ nó
phải chịu khó ăn nhiều đồ lợi sữa vào để tẩm bổ, không thì sau này không đủ cho
nó ăn đâu”
Người ở tuổi Khương Thúy Hoa nói năng tuỳ ý, chẳng kiêng nể gì. Liễu Nhân
Nhân cũng quen rồi, lúc này nghe cũng không thấy ngượng nữa.
Trẻ con tầm này ngoài ăn với ngủ ra thì chẳng làm gì, cũng không khó trông lắm.
Một lúc sau, chị dâu cả của Liễu Nhân Nhân tới thăm.
Chị xách một giỏ trứng gà, còn có một con gà mái, một gói đường đỏ, một túi kê
vàng.
Lễ này hơi bị nặng tay.
Nhà họ Liễu chưa phân gia, chị dâu cả chắc cũng được mẹ chồng chỉ đạo nên
mới mang nhiều đồ tốt thế này đến thăm cô.
Liễu Nhân Nhân đỡ trán: “Chị dâu, nhà em nuôi mấy con gà, ăn sắp không hết rồi,
gà mái chị mang về đi, để dành mà đẻ trứng”
Chị dâu cả nhìn đứa bé, cười nói: “Mang về cũng chẳng có chỗ nuôi. Hồi bắt gà
con về nuôi, chị cố ý bắt thêm một con gà mái, chính là để dành cho cô lúc ở cữ
ăn đấy”
Liễu Nhân Nhân nghe vậy thì không từ chối nữa.
Chị dâu nhìn quanh căn phòng, chỉ cảm thấy bên trong ấm áp vô cùng.
Trời lạnh, trong phòng lại có trẻ con và người ở cữ, Cố Thành vừa mới nhét hai
thanh củi vào lò sưởi.
Trong phòng dần ấm lên, Liễu Nhân Nhân liền nới lỏng tã lót đang quấn chặt đứa
bé ra.
Chị dâu cả nhìn mà hơi ghen tị: “Cái lò sưởi này hay thật đấy, sau này ở trong
phòng chẳng sợ rét nữa, cô ở cữ thế này sướng thật”